“Vương gia, Tô Dự bất quá là một đầu bếp, quả thật không đáng để Vương gia phí tâm như thế.” Tô Dự gặp trận hình này, còn chỗ nào không minh bạch chứ, Mục vương sợ là đã sớm nhìn chằm chằm hắn, mấy chuyện trong nhà kia, tám thành chính là bút tích của người này.
Mục vương phảng phất không có nghe được châm chọc trong lời Tô Dự, cười nói, “Bổn vương sớm đã ngưỡng mộ tay nghề Tô công tử, trước đây không có cơ hội nhận thức, nay biết được công tử căn bản sắp thành người một nhà, tất nhiên là muốn giúp đỡ một hai.”
Tô Dự nhìn nhìn đao bên hông thị vệ, không làm sao được lại ngồi trở về.
“Tô công tử bất tất lo lắng, Bổn vương cũng không có ý tứ gì khác,” An Hoằng Trạc thay một khuôn mặt thân thiết tươi cười, “Kỳ thật chỉ là hiếu kì, Quốc sư lần này sao lại đồng ý tuyển nam phi, chung quy tính tình của Hoàng thượng......”
Nhắc tới hai chữ “Quốc sư”, cặp mắt hẹp dài kia xuất hiện vặn vẹo trong nháy mắt.
Tính tình của Hoàng thượng? Nhắc tới cái này, ngược lại là gợi lên tâm hiếu kì của Tô Dự, chung quy sắp gả cho người kia, lại đối với người này hoàn toàn không biết gì cả, không khỏi làm người ta thấp thỏm.
An Hoằng Trạc rất biết cách nói chuyện, thấy Tô Dự cảm thấy hứng thú với cái gì liền nói cái đó. Dựa theo Mục vương thuyết pháp, Hoàng thượng thể nhược nhiều bệnh, mà tính tình thô bạo, rất khó hầu hạ, Tô Dự tiến cung sợ là phải chịu khổ, nếu ở trong cung cần giúp, cứ việc tìm đến gã, đồng thời gã cũng sẽ giúp đỡ Tô Dự chiếu cố tốt mẫu thân và thứ muội ở ngoài cung.
Tô Dự càng nghe càng mất hứng, đây rõ ràng là đang uy hiếp hắn!
“U a, Đại hoàng huynh, tìm được ngươi rồi a!” Đang nói, cửa nhã gian đột nhiên bị người đẩy ra, một cái thân thể mập mạp chen vào, chính là Chiêu vương An Hoằng Ấp nhiều ngày không thấy.
Tô Dự như trút được gánh nặng đứng lên, “Điện hạ, nhiều ngày không gặp.”
“Tô Dự, ngươi như thế nào còn ở nơi này!” Chiêu vương trợn tròn đôi mắt, “Mau về nhà đi, mấy món ta cho ngươi sắp đưa đến rồi...... Ủa? Đây là cái gì?”
“Đây là......” Chiêu vương mắt sắc cầm ngân phiếu trên bàn lên, Mục vương nhất thời thay đổi sắc mặt.
“A, Đại hoàng huynh, ngươi cũng cho Tô Dự thêm của hồi môn a, ha ha, Hoàng gia cưới nam phi không dễ dàng, nếu Mẫu hậu biết ngươi dụng tâm như vậy nhất định sẽ rất cao hứng,” An Hoằng Ấp cười hì hì đem ngân phiếu nhét vào tay Tô Dự, “Mau cầm, Đại hoàng huynh cho thêm của hồi môn, như thế nào cũng phải nhận lấy, có phải hay không nha Đại hoàng huynh?”
Mục vương mặt đã đen như đáy nồi, cắn răng nói: “Không sai......”
Không đợi Tô Dự phản ứng lại, hắn liền bị Chiêu vương đẩy ra nhã gian, vừa đẩy vừa bảo hắn mau về nhà xem xem.
Đến khi Tô Dự lăng lăng niết ba ngàn lượng ngân phiếu trở về Tô gia thì phát hiện, hắn đã vào không được Tô gia ...... Bởi vì, ban thưởng của Hoàng gia đến.
Hoàng gia nạp phi, tương đương với nhà bình thường nạp thiếp, không có tam thư lục lễ, nhưng có thể có ban thưởng. Loại ban thưởng này bình thường cũng rất có ý tứ, Thái Hậu ột chút, Hoàng hậu ột chút, tỏ vẻ coi trọng đối với gia tộc này. Bất quá, lần này hiển nhiên không phải chuyện như vậy rồi.
Cái tiền đình be bé của Tô gia đã chất đầy các thứ, người Nội Vụ Phủ còn đang vừa nhấc lên vừa nâng vào trong, lăng la tơ lụa, san hô trân châu, làm người khác nhìn hoa cả mắt.
“Hạ lễ Chiêu vương phủ đến --” Lý đại nhân tự mình đứng trước cửa đọc lễ quan.
Quản gia Chiêu vương phủ tự mình đến tặng lễ, nhìn thấy Tô Dự vội vàng tiến lên chào hỏi: “Nương nương, ngài như thế nào đứng ở chỗ này?”
“Vương gia bảo ta trở về xem ...... Chính là cái này?” Tô Dự trừng mắt nhìn, trong tay còn cầm ngân phiếu ba ngàn lượng của Mục vương.
“Ban thưởng trong cung đến, Vương gia tự nhiên cũng muốn đưa thêm chút đồ.” Quản gia cười ha hả nói.
Ban thưởng từ Hoàng gia, hạ lễ của huân quý, đều có thể tính làm đồ cưới cho phi tần, Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, Hoàng gia, cũng quá hào phóng đi!
--0--
Hoàng cung, Từ An cung.
“Thái Hậu, ngài xem xem, Hoàng thượng đây là cầm tư thế cưới Hoàng hậu đi nạp Phi nha!” Lộ Quý phi trang dung tinh xảo ngồi bên cạnh Thái Hậu, đầy mặt u sầu.
“Chỗ nào so được với cưới Hậu?” Thái Hậu chậm rãi nhấp một ngụm nước trà, cũng không để ý.
Lộ quý phi cắn chặt răng, đứng dậy quỳ dưới Thái Hậu, “Biểu cô [cô họ], năm đó thời điểm ta tiến cung, Hoàng gia chỉ thưởng trân bảo tám người nâng, nay nạp Phi lại thưởng ba mươi hai người nâng, điều này làm cho người khác thấy thế nào chứ!”
Thái Hậu liếc mắt nhìn Lộ Quý phi, “Nhưng hôm nay ai gia cũng không ban thưởng.”
Lộ quý phi đột nhiên ngẩng đầu, kinh nghi bất định nhìn về phía Thái Hậu, Thái Hậu không có thưởng, nói cách khác, ba mươi hai người nâng kia tất cả đều là Hoàng thượng thưởng!
--0--
Triệu thị tiếp nhận danh mục quà tặng Triệu đại nhân trình lên, tay đều có chút run run, sống nửa đời người, bà cũng chưa thấy qua nhiều trân bảo như vậy, cao hứng thiếu chút nữa ngất đi.
Buổi sáng sau khi Hoàng gia ban thưởng đến, nối gót tới chính là hạ lễ của Chiêu vương, sau giờ ngọ, nhóm huân quý nhận được tin tức, cũng thay phiên tống thêm đồ đến.
Tô Dự rốt cuộc phục hồi tinh thần, hắn, phát hiện, chính mình, phát tài rồi!
Cảm giác giống y như trúng xổ số vậy, trong một đêm từ kẻ nghèo hèn biến thành phú ông gia tài bạc triệu, so với ban thưởng của Hoàng gia, một ngàn lượng của thế tử Trường Xuân Hầu, Mục quận vương uy hiếp hắn nhận lấy ba ngàn lượng, đều không tính là cái lông gì!
Tô Dự nắm chặt ngọc bội song ngư bên hông, chậm rãi nhếch miệng, đối với việc tiến cung đột nhiên như được khai sáng. Đây chính là một chức nghiệp cao quý, tiền dư để dưỡng lão, sau khi về hưu còn có thể tiếp tục làm đại quan, đem Hoàng thượng trở thành đại lão bản hầu hạ là được, hôm nay có phong “hồng bao nhậm chức” này, hắn phải đem hoàng thượng hầu hạ thật tốt!
Vì thế, Tô Dự dấy lên ý chí chiến đấu, vô cùng cao hứng đem hai trăm lượng tiền riêng của hắn thu trở về, mua sò tươi và cua biển tốt nhất, chuẩn bị làm ít đồ ăn vặt đắt tiền cho Tương Trấp Nhi. Chung quy về sau cũng là giai tầng thu nhập à.
18 tháng 7, ngày tốt, tiện gả cưới, khai trương, an giường.
Xe ngựa Hoàng gia đến Tô gia rất sớm, năm cái xe màu hoa, chuông vàng vang tứ phương, túi hương treo tám hướng. Tô Dự một thân phi sắc hoa phục đạp lên xe ngựa, một đường lắc lư, cổ nhạc thổi ồn ào, thẳng đến Cấm thành mà đi.
Ban thưởng của Hoàng gia đi theo sau xe, làm đồ cưới, cũng chính là tài sản riêng của Tô Dự, vừa nhấc liền trực tiếp nâng vào trong cung.
Xuyên qua Thần Võ Môn, vào được Thái Cực Điện.
Tô Dự xuống xe ngựa, đại điển phong Phi trực tiếp bắt đầu.
Thái Cực Điện kỳ thật là một quảng trường trống trải, ở sau đài cao đại điện trước triều, mảnh sân thập phần trống trải do hai loại đá trắng đen xây thành một Thái Cực Đồ to lớn.
Thái Hậu mặc một thân phượng bào màu vàng sáng, đứng bên trên mắt “Âm ngư”, Tô Dự đi đến chỗ mắt “Dương ngư”, mọi người nhất tề quỳ lạy.
Lễ tiết phiền phức mà long trọng, Tô Dự nhìn xem hoa cả mắt, chỉ đành phải dời ánh mắt về phía Thái Hậu bình thản ung dung.
Người Nội Vụ Phủ nói, nếu là phong nữ phi, thì tại mắt “Âm ngư”, quỳ dưới chân Thái Hậu, do Thái Hậu tự tay cài trâm vàng tượng trưng Phi vị, mà nam phi thì đứng đối xứng, đợi lễ quan ngâm xướng, lại đi làm lễ quỳ lạy, do lễ quan đội quan đầu vàng khảm ngọc thay cho tượng trưng Phi vị.
Thái Hậu sắc mặt bình thản, ánh mắt nhìn Tô Dự không vui không buồn, phảng phất chỉ là làm theo phép, mà không phải cưới vợ nhỏ cho nhi tử.
Lễ quan xướng: “Tô Thị tự Cẩn Đường, tướng mạo đoan chính, đức hạnh thanh quý, theo dụ chỉ Thái Hậu, phong làm Hiền phi.”
Tô Dự nghe vậy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn còn có phong hào, chỉ sợ trực tiếp phong hắn là Tô Phi, quay đầu mọi người đều gọi hắn “Tô nương nương”, cả ngày sống ở trong Phong Thần diễn nghĩa, ngày còn qua như thế nào đây?
“Sau này là chủ của một cung, phải tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, không phụ Hoàng ân.” Thái Hậu không mặn không nhạt nói một câu như vậy, liền kết thúc buổi lễ.
Tô Dự dập đầu tạ ơn, lập tức có xe đến tiếp hắn, trực tiếp đưa hắn đi cung thất thuộc về mình.
Hậu cung tổng cộng chỉ có thể có bốn Phi, hai Quý phi, một Hoàng hậu, cấp dưới nữa thì không hạn chế nhân số. Phi độc chiếm một cung, cung thất của tứ Phi đều nằm ở Tây Cung, lần lượt là Bích Tiêu Cung, Ngọc Tiêu Cung, Tử Tiêu Cung, Dạ Tiêu Cung.
Phi tần còn lại nhìn chiếc xe màu đỏ rực rỡ chạy thẳng đến Dạ Tiêu Cung, thay phiên vò chặt tấm khăn trong tay. Dạ Tiêu Cung tuy không phải lớn nhất, nhưng lại nằm ở sát phía đông Tây Cung nhất, nói cách khác, là nơi gần tẩm cung Hoàng đế nhất.
Tô Dự cũng không biết việc đó, hắn đang hiếu kì xem xét mãn nhãn ký túc xá mới của mình.
Dạ Tiêu Cung rất rộng, một Chính Điện, bốn Thiên Điện, ba mươi sáu phòng. Hoàng cung Đại An và hoàng cung kinh thành hắn tham quan kiếp trước khác nhau rất lớn, nhà bảo tàng hoàng thất kia chú ý trang nghiêm túc mục, hoàng cung chính điện không có một ngọn cỏ, Đại An hoàng thất hiển nhiên không nghĩ như vậy, chỉ đơn thuần nhìn Chiêu vương phủ xa hoa thì biết.
Tiền viện Dạ Tiêu Cung là một cái hồ nhân tạo, dùng đá bạch ngọc xây thành cầu đá chín bậc, đình đài thuỷ tạ, hành lang mái cong như tranh vẽ, tầng tầng lớp lớp, thập phần xinh đẹp. Trong hồ trồng một mảnh thủy tiên, nay chính là thời điểm nở rộ, cánh hoa trắng tuyết và nhụy hoa vàng nhạt hợp cùng nhau lại càng bổ sung thêm, đẹp không sao tả xiết.
Mà cung thất càng xây dựng tráng lệ hơn, án bằng thanh ngọc, dùng gỗ tử đàn, song trụ chống đất, cột đỏ như son.
Tô Dự nhìn mà tiếp nhận không kịp, nhằm không dọa người, cố gắng bảo trì mặt không đổi sắc, trạng thái cao lãnh, thật sự nội tâm thì đang gào rống “Phát tài, phát tài rồi!”
Chậm rãi đi đến trước cửa chính điện, Tô Dự hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào.
“Cung nghênh Tô nương nương!” Một thanh âm thanh thúy to rõ vang lên, Tô Dự nhất thời lảo đảo một cái.
“Nương nương, ngài không có việc gì chứ?” Nguồn phát ra thanh âm lập tức xuất hiện trước mặt Tô Dự nâng hắn dậy, chính là thái giám Tiểu Thuận hầu hạ hắn tại Tầm Dương Điện cách đó vài ngày.
Uông công công tri kỷ điều Tiểu Thuận lại đây cho hắn dùng, cùng với hai đại cung nữ, bốn cung nữ nhị đẳng, bốn tiểu thái giám, không có tổng quản thái giám, bởi vì tổng quản thái giám phải do phi tần tự mình chọn, nên tạm thời sẽ cử Dương công công đến cho hắn sai sử.
Dưới sự hầu hạ của một đống người tắm rửa thay quần áo, thay một thân thường phục thoải mái thì đã đến giờ cơm chiều, Tô Dự triệt để trải nghiệm đãi ngộ khách sạn cấp 7 sao một phen, nhất định là cơm đến há mồm, áo đến thò tay. Ăn cơm chiều, còn có tiểu thái giám đấm chân kể chuyện bát quái, ngày như vậy dứt khoát không thể tốt hơn.
“Tiểu Thuận, ngươi nói nếu Hoàng thượng triệu ta thị tẩm thì làm sao bây giờ?” Lo lắng duy nhất của Tô Dự, chính là đi hầu hạ Hoàng thượng, mặc kệ chuẩn bị tâm lý như thế nào, loại sự tình này hắn thật đúng là làm không được.
“Nương nương không cần lo lắng,” Tiểu Thuận lén nhìn quanh, nói nhỏ, “Nô tài nghe nói, Hoàng thượng trước giờ không hề triệu người nào thị tẩm.”
“A?” Tô Dự mở to hai mắt nhìn, Hoàng thượng đều đã hai mươi, chưa bao giờ triệu người thị tẩm? Chẳng lẽ...... Đủ loại suy đoán chợt lóe trong đầu, cuối cùng đứng hình tại một khung “Không thể làm việc” mà bất động.
Nguyên lai là như vậy a...... Tô Dự len lén cười trộm, công tác của hắn liền biến thành “Tiền nhiều dư sống rồi dưỡng lão”, vì thế an tâm nhắm mắt lại, nếu Tương Trấp Nhi đêm nay có thể chạy tới tìm hắn, sinh hoạt liền viên mãn rồi.
“Hoàng thượng có chỉ, tối nay tuyên Hiền phi thị tẩm!” Một thanh âm to rõ hoa phá trường không, bừng tỉnh Tô Dự đang nửa mơ nửa tỉnh, càng làm bừng tỉnh hơn phân nửa hoàng cung.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bạn đang �
Phi tần giáp: Hoàng thượng vì cái gì không đến sủng hạnh ta?
Phi tần ất: Nghe nói hoàng thượng gặp nữ nhân liền hắt xì.
Miêu công: Trẫm không chịu được mùi hương đậm [⊙ω⊙]
Phi tần bính: Nghe nói hoàng thượng thấy nữ nhân liền nôn
Miêu công: Trẫm đang ăn cỏ [⊙ω⊙]
Tiểu Ngư:...... Gạt người a, cứ nói không thể làm việc là được rồi?
Miêu công:[⊙ω⊙]