Hoàng đế bệ hạ bị hắn nhìn, giống như lơ đãng nói, "Ngày mai Ly vương sẽ tiến cung, trực tiếp đi An Quốc Tháp gặp mặt Quốc sư, trẫm cũng sẽ đi."
Tô Dự lập tức hiểu ý, "Hoàng thượng cũng mang thần theo đi."
"Hừ." An Hoằng Triệt ý vị không rõ hừ một tiếng, chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Tô Dự tự nhiên minh bạch ý tứ miêu đại gia, trái phải nhìn nhìn, trong Ngự Thư Phòng trống rỗng, ngay cả Uông công công cũng không ở đây, liền cười hì hì lại gần, trên gương mặt tuấn mỹ kia hôn một cái vang dội.
Hoàng đế bệ hạ cứng ngắc, trừng mắt nhìn Tô Dự, dùng mu bàn tay nhanh chóng lau lau mặt, đáng chết, ban ngày ban mặt mà lại, như vậy...... Hừ, thấy nô tài ngốc ra sức như thế, "Tạm thời ngoại lệ mang ngươi đi xem một lần."
Tô Dự muốn cười không thôi, mới vừa rồi miêu đại gia rõ ràng đã chuẩn bị dẫn hắn đi, hắn chỉ là kích động hôn một cái, liền bị người này nói thành lấy hôn đổi cơ hội xem giám định.
Ánh nắng buổi sớm mai từ rèm cửa trắng tinh của Ngự Thư Phòng len vào, rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Dự, đôi mắt ôn nhuận bởi vì nhịn cười mà nổi lên một tầng ánh nước khó thể bỏ qua, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ba quang liễm diễm [dạng như quyến rũ ấy].
"Cười cái gì mà cười!" Hoàng đế bệ hạ thính tai có chút đỏ lên, nô tài ngốc này, cười rộ lên thật sự là càng thêm câu nhân. Không khỏi hừ lạnh một tiếng, cười như vậy với trẫm, là muốn đi? Thật sự là hết cách mà, còn rất nhiều tấu chương cần phê, thế nhưng làm một chủ nhân biết săn sóc, tại thời điểm nô tài ngốc muốn dù sao cũng phải thỏa mãn hắn đi.
An Hoằng Triệt buồn rầu ném bút son, đem nô tài ngốc trong lòng ấn ngã xuống long ỷ rộng rãi.
"Hoàng, Hoàng thượng?" Tô Dự không rõ ràng cho lắm, lăng lăng bị miêu đại gia đẩy ngã, trơ mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ bắt đầu cởi đai lưng hắn, vội vàng thò tay ngăn cản, "Đợi đã, ban ngày ban mặt ......"
"Hừ, ngươi cũng biết hiện tại là ban ngày ban mặt," Hoàng đế bệ hạ một bên tiếp tục, một bên lại gần cắn cổ hắn, "Thật sự là không có biện pháp với ngươi."
Cái gì gọi là không có biện pháp với hắn? Nói cứ như là hắn đem Hoàng thượng đẩy ngã vậy! Tô Dự bị nghẹn một chút, còn chưa kịp nói gì, liền bị Hoàng thượng mở bung tà áo.
Giờ ngọ, thời điểm Tô Dự từ Ngự Thư Phòng đi ra, cảm giác như là đi ở trên bông, gian nan vô cùng, may mà sáng nay hắn làm món "Tám loại hải sản quý chưng", giờ chỉ cần hâm lại, không cần lại lao lực làm cơm trưa.
Mấy ngày nay nguyên liệu nấu ăn là chinh ngư và Doanh Ngư sung túc, Hoàng đế bệ hạ cũng muốn mỗi ngày đều ăn những mỹ vị này, Tô Dự liền đem mấy thứ nguyên liệu hải sản trong món chưng đổi thành quái ngư. Nước súp, nấm, phối hợp thực phẩm tươi theo mùa, cộng thêm cá muối, tôm tươi, cua, thịt phần bụng chinh ngư và vây cá của Doanh Ngư, tỉ mỉ nấu suốt một buổi sáng, chỉ cần mỗi món chính này, liền đủ cho Tô Dự và miêu đại gia ăn một bữa.
Hoàng đế bệ hạ bởi vì buổi sáng tại Ngự Thư Phòng "phí sức lao động", nên giờ ngọ ăn liền ba chén cơm hải sản chưng lớn, Tô Dự nhìn y ăn ngon lành như thế, nhịn không được cũng so với ngày thường ăn nhiều hơn nửa bát.
Quái ngư từ Đông Hải đưa tới đều giết xong rồi, tuy rằng chất thịt của mớ hải quái này có chút đặc thù, cá đặt ở trong hầm băng ba ngày không hư, nhưng vẫn phải nắm chặt thời gian mà xử lý. Tô Dự bận rộn liên tục mấy ngày, cuối cùng tất cả cá đều làm thành tế phẩm, cá nướng, miến cá hương cay, cá viên, một vò lại một vò chuyển vào tầng bốn An Quốc Tháp, khiến Tô Dự ngoài ý muốn chính là, An Quốc Tháp thế nhưng còn có hầm a!
Hầm đào rất sâu, chừng ba tầng, tầng thứ nhất trữ rất nhiều rượu, hai tầng còn lại thì tất cả đều là băng. Từng khối kem lóng lánh trong suốt ngay ngắn chỉnh tề đặt cùng một chỗ, giống như từng loạt từng loạt trân bảo trong Đa Bảo Các.
Đem cá nướng và cá viên bỏ vào hầm băng, về phần miến cá hương cay, bởi vì nướng khô rồi chiên lại, lại thấm đầy nước sốt với ớt, nhất thời nửa khắc sẽ không sao. Ngoại trừ mấy thứ này, còn có rất nhiều chinh ngư còn lại, Tô Dự liền làm mắm cá, phong kín đặt tại tầng bốn An Quốc Tháp, để tới thời điểm tất niên không sai biệt lắm thì có thể ăn.
Quốc sư từ đầu đến cuối đều dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn bận rộn đến bận rộn đi, thỉnh thoảng kẹp một mảnh miến cá cay ném vào miệng, không nói một lời.
Bận rộn xong, Tô Dự cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày, Quốc sư tỏ vẻ hai ngày này hắn có thể không đến An Quốc Tháp. Vì thế, dùng xong cơm trưa, Tô Dự liền nằm ườn trên đệm mềm, hạnh phúc ôm miêu đại gia không có việc gì làm.
Hoàng đế bệ hạ ăn có chút nhiều, biến thành mèo nhỏ lông vàng nằm ngửa trên đệm mềm để nô tài ngốc xoa bụng cho.
"Hoàng thượng, tiểu vương gia của Ly vương gia, khi sinh hạ là hình người hay mèo nha?" Tô Dự sờ cái bụng lông xù, bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai liền có thể nhìn thấy nhóm tiểu vương gia.
Mèo nhỏ lông vàng nhàn nhã lung lay cái đuôi, không để ý tới hắn.
"Nếu sinh mèo, Vương phi liệu sẽ dọa ngất xỉu hay không?" Tô Dự ngẫm lại cảnh tượng kia, bà mụ ôm một quả cầu lông nhỏ xíu chưa mở được mắt, lớn tiếng nói, "Chúc mừng Vương phi, là mèo đực!" Người bình thường chắc đều sẽ bị dọa ngất xỉu đi......
Mặc kệ hắn, Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, thiếp đi.
Không có từ chỗ Hoàng thượng nhận được bất cứ nhắc nhở nào, ngày hôm sau, Tô Dự ôm ấp tâm tình thấp thỏm lại hưng phấn, rất sớm đi đến An Quốc Tháp.
Thân vương vào kinh, thường trước tiên hẳn nên đi bái kiến Hoàng thượng, bất quá nếu là mang theo hài tử tiến đến giám định thân phận, thì trước khi tiến cung phải đến bái kiến quốc sư đầu tiên, mà Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ đợi trong An Quốc Tháp.
Vừa qua khỏi buổi trưa, Quốc sư dựa trên nhuyễn tháp tầng hai như ngủ mà không ngủ, nhìn thấy Tô Dự đến có chút ngoài ý muốn, "Bổn tọa không phải đã nói, ngươi có thể nghỉ tạm hai ngày sao?"
Tô Dự ngượng ngùng gãi gãi đầu, dù sao cũng khó mà nói là hắn đến giúp vui a.
"Trẫm dẫn hắn đến xem." Hoàng đế bệ hạ tùy ý ngồi trên đệm mềm, cầm miến cá cay trên bàn ăn một ngụm.
Tô Dự lúc này mới phát hiện, trong khay ngọc trên bàn thấp, rõ ràng chính là tế phẩm miến cá hắn vừa làm xong, "Hoàng thượng, đây là tế phẩm."
"Làm sao?" Hoàng đế bệ hạ không rõ ràng cho lắm, tế phẩm thì làm sao?
Tế phẩm không phải là vào thời điểm tế trời thì lấy ra cúng sao? Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Quốc sư, Quốc sư đối với hành vi Hoàng đế bệ hạ ăn chực tế phẩm hơi hơi nhíu mày, đứng dậy ngồi lên đệm mềm, kéo bàn về phía bên này của mình.
"Cảnh vương có trở về tế trời không?" Quốc sư tự mình cầm lên một miếng miến cá, ưu nhã bỏ vào trong miệng.
"Không về," Hoàng đế bệ hạ bị đoạt miến cá có chút mất hứng, bất quá giờ ngọ vừa ăn cua hương lạt, giờ ăn miến cá liền cảm giác có chút ngọt, nên không động thủ cướp về nữa, "Đông Hải đang loạn, không tiện ly khai, trước năm mới hẳn là sẽ trở về."
Quốc sư không nói gì nữa, tính toán số lượng thân vương ở kinh thành năm nay.
"Khởi bẩm Quốc sư, Ly vương dẫn ba vị tiểu vương gia đến yết kiến!" Dưới lầu truyền đến thanh âm thông bẩm, ba người nhất thời dừng câu chuyện.
Ly vương nay có ba nhi tử, ba nhi tử phân biệt do các trắc phi khác nhau sinh ra. Con của Vương gia làm giám định thân phận, mẫu thân cũng phải đi cùng, ba trắc phi mỗi người mang theo một hài tử, theo phía sau Ly vương, chậm rãi đi vào đại điện An Quốc Tháp.
Trưởng tử đã năm tuổi, nắm tay mẫu thân, hiếu kì không thôi đánh giá chung quanh, thứ tử cũng đã ba tuổi, bị nóc nhà quá mức cao lớn của An Quốc Tháp chấn nhiếp, có chút kinh hoảng, nắm góc áo mẫu thân bộ dáng sắp khóc, tam tử vừa đầy tháng, được bao bọc kín mít, ôm trong lòng mẫu thân.
"Lát nữa nhìn thấy Quốc sư nhớ hành lễ biết không?" Mẫu thân trưởng tử nhẹ giọng chỉ bảo con trai, đắc ý nhìn thoáng qua mẹ của nhi tử thứ ba, lúc trước nàng còn oán giận Vương gia lâu như vậy mới mang hài tử đến, nay xem ra, để con lớn hơn một chút mới đến cũng tốt, biết ăn nói có thể làm Quốc sư vui lòng.
"Tiểu tam tử đây là làm sao vậy? Dọc đường đi không khóc cũng không nháo chút nào?" Mẫu thân thứ tử trấn an hài tử, có chút tò mò lại gần muốn nhìn một chút.
Mẫu thân tam tử theo bản năng ôm hài tử né tránh, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ, "Đứa nhỏ này luôn luôn nhu thuận."
Hai trắc phi còn lại hồ nghi nhìn nàng, lại nhìn nhìn cái chăn nhỏ bao khỏa kín kẽ trong tay nàng, không khỏi bĩu môi, không phải chỉ là con trai thôi sao, bảo bối thành như vậy, từ lúc sinh ra liền không cho các nàng xem qua một chút, ai thèm chứ!
Ly vương mặc một thân vương phục màu trắng ngà, long hành hổ bộ, ở giữa đại điện khoanh tay mà đứng, cất cao giọng nói: "Thần, dẫn theo ba nhi tử, bái kiến Quốc sư, tổ tiên phúc trạch, phù trợ Đại An ta!"
"Tổ tiên phúc trạch, con cháu lâu dài." Thanh âm xa xăm réo rắt từ phía sâu tháp truyền đến, trong thanh âm kia phảng phất mang theo thần lực, khiến nhân tâm xao động cũng dần bình tĩnh lại.