"Đã làm tốt chưa?" Hoàng thượng ngữ điệu nghiêm túc hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, mọi việc đã chuẩn bị tốt." Uông công công khom người đáp.
Không biết Hoàng thượng và Uông công công đang nói cái gì, Tô Dự nhàm chán liếc mắt nhìn tấu chương Hoàng thượng mới vừa phê, nhất thời mở to hai mắt.
Không nói đến vấn đề công bằng hay bất công, thế nhưng kẻ bị chém là Lộ gia đích hệ. Lộ gia tại triều đình nối tiếp liên tục nhiều năm, thâm căn cố đế, chỉ đơn thuần nhìn Lộ Quý phi thì biết, đám người này dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, tất nhiên là có chỗ dựa vào, Hoàng thượng đao to búa lớn thu thập bọn họ như vậy, không sợ sai lầm sao?
"Đi thôi," An Hoằng Triệt kéo Tô Dự đứng dậy, "Có thứ tốt chuẩn bị cho ngươi."
"Thứ gì?" Tô Dự lăng lăng hỏi.
Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, "Không phải nói muốn làm cá nướng nguyên con sao?"
Lúc trước mang theo chinh ngư trở về, lại phát hiện không có bàn hay giá sắt có thể phía dưới đốt lửa than, phía trên đặt cá nướng, chuyện cá nướng nguyên con Vu Sơn cũng đành tạm thời gác lại, sau khi Hoàng thượng nghe nói, liền suốt đêm cho người chế tạo gấp gáp một bộ.
"Người của Phi Thạch Xử chưa từng làm qua vật này, không biết có dùng được hay không." Uông công công mang ra một cái khay, mặt trên phủ một tầng vải nhung, bộ dáng thoạt nhìn rất là long trọng.
Tô Dự thò tay mở vải nhung, chính là một cái bàn sắt hai tầng dài một thước vuông, tầng trên chạm trổ tinh xảo, tầng dưới có hoa văn điêu khắc chìm, mà chỗ lõm phía dưới càng làm người ta sửng sốt. Chỗ lõm là dùng để chứa lửa than, người chế tạo chiếc bàn sắt thập phần dụng tâm làm đầu gió, máng nước, còn cẩn thận lắp thêm một tầng lưới mỏng, phòng ngừa tro than bay loạn, nếu bỏ tầng thứ nhất đi, phần còn lại bên dưới cũng có thể trực tiếp làm đồ nướng.
"Phi Thạch Xử này ngày thường làm gì vậy?" Tô Dự thập phần vừa lòng cầm lấy bàn sắt trên dưới đánh giá, thầm than những người này tay nghề thật tốt, về sau cần đồ làm bếp gì thì phó thác bọn họ là được.
Uông công công giật giật khóe miệng, nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.
"Làm ám khí cho Hoàng gia." Hoàng thượng không quan tâm nói.
"Khụ khụ......" Tô Dự sặc nước miếng, chứng thực nhìn về phía Uông công công.
Uông công công làm hết phận sự trình bày về sự tồn tại của Phi Thạch Xử. Người An gia thiện sử dụng ám khí, nên vơ vét những đại sư binh khí có tên tuổi trong thiên hạ, trong hoàng cung thành lập một Phi Thạch Xử, chuyên môn chế tạo ám khí thuận tay cho hoàng thất và các ám vệ. Bọn họ không chỉ tay nghề tinh xảo, tốc độ cũng rất nhanh, "Nương nương nếu có chỗ nào bất mãn, có thể giao cho bọn họ sửa lại."
Tô Dự khụ càng lợi hại hơn, để đại sư ám khí làm đồ làm bếp cho hắn......
Nhìn nhìn tấu chương trên bàn, lại nhìn nhìn bàn sắt trong tay, quả nhiên, mấy thứ hoàng quyền phức tạp này, lấy đầu óc một đầu bếp như hắn, dù muốn tìm hiểu cũng không ra.
Cá làm hôm qua, vẫn giữ ở trong hầm băng, sau khi lấy ra rã đông, thịt chinh ngư kia vẫn tươi mới như lúc ban đầu. Tô Dự rất là kinh ngạc, hắn đã làm tốt chuẩn bị đổi loại cá đi nướng rồi a.
"Loại hải quái này, thịt tươi ba ngày không hư." Hoàng đế bệ hạ không có việc gì lại ở trong phòng bếp lòng vòng, thấy Tô Dự muốn đem cá ném đi liền vội vàng ngăn cản.
Tô Dự hoài nghi nhìn nhìn thịt cá trong tay, ba ngày không hư, nghe vào tai giống như là bỏ thêm chất bảo quản, loại sinh vật không rõ này thật sự có thể ăn sao?
Tuy rằng thực lo lắng, nhưng dưới sự kiên trì của Hoàng đế bệ hạ, Tô Dự vẫn đem chinh ngư có chất bảo quản đi nướng.
Chinh ngư bỏ tai thì xương thịt chia lìa, nhưng không có xương cốt thì không thể gọi là cá nướng nguyên con, mà chỉ gọi là cá nướng khối. Tô Dự đành phải nhẹ tay nhẹ chân, đặt thịt cá và xương cá giữ nguyên ở cùng một tư thế, phết nước sốt nướng trên lửa than, đợi khi nướng được không sai biệt lắm, thì lại bày lên bàn thành khối.
Ớt khô phối với tiêu xanh, phủ kín toàn bộ thân cá, thịt cá nướng đến khô vàng trong khay đong đầy nước sốt cay ùng ục rung động, bản thân mùi thịt chinh ngư thêm phối liệu cay bùng nổ trong hơi nóng, khiến cho toàn bộ Thiện Thực Điện đều bao phủ trong hương vị nồng đậm này.
Bởi vì hoài nghi thịt cá có vấn đề, Tô Dự trước tự nếm một ngụm. Cá nướng nguyên con đời trước hắn làm qua không ít, đã nếm thử qua đủ loại cá, lại chưa từng có một loại thịt cá nào có thể so sánh được với quái ngư này. Bởi vì bản thân thịt chinh ngư đầy mỡ, không thể nấu canh, làm nguyên liệu nướng lại là số một, càng tuyệt diệu là, xương cá "cứng rắn như đá" lại "vào canh thì tan" kia, trong nước canh chậm rãi hòa tan, thấm vào bên trong thịt cá, trên thịt cá hình thành một tầng màng ngoài vàng giòn, thập phần mỹ vị.
Lúc này cũng bất chấp vấn đề tươi hay không tươi, hai người liền cầm cơm trắng đem con cá dài một thước tính cả đồ ăn đều ăn sạch.
Hoàng đế và sủng phi đang vung đũa ngấu nghiến, trong hậu cung lại có rất nhiều người nuốt không trôi, tỷ như Lộ Quý phi.
Từ sau lần vụ án trầm hương lúc trước, không chỉ nàng bị cấm túc, Lộ gia cũng liên tục gặp chèn ép. Cho dù Lộ Thừa tướng nghĩ mọi biện pháp dời đi lực chú ý của Hoàng thượng, tỷ như đuổi Mục Quận vương đi, kéo Trường Xuân Hầu xuống nước, vân vân..., Hoàng thượng lại một điểm cũng không có dấu hiệu bỏ qua, ngược lại tấu chương tham tấu Lộ gia ngày càng nhiều.
Mà quyền lực Lộ Thừa tướng nắm trong tay đang dần dần sụt giảm, chẳng hạn hiện tại vừa có người bẩm tấu Nhị thúc của Lộ Quý phi vi phạm pháp lệnh, sổ con kia liền trực tiếp được đưa tới Ngự Thư Phòng, Lộ Thừa tướng ngay cả nửa phần cơ hội ngăn trở cũng không có, thậm chí không biết nội dung cụ thể trong sổ con kia là như thế nào.
Lộ Quý phi lòng nóng như lửa đốt, trùng hợp lúc này, đại cung nữ Ngọc Lan đến báo, nói lễ vật nhóm phi tần dệt vì sinh thần Thái Hậu đã hoàn thành.
"Thật sự là trời cũng giúp ta." Lộ Quý phi vui sướng không thôi, thảm nhung này là nàng đề nghị cho nhóm phi tần cùng nhau chế tác, như vậy hẳn nên do nàng đi hiến, nương theo cớ này, cũng có thể gặp mặt Thái Hậu một lần.
Lông tuyết điêu dệt thành thảm nhung, vào tay nhẵn nhụi mềm nhẹ, chính là thượng phẩm của thượng phẩm trong thảm nhung. Bên trên thảm nhung trắng như tuyết, phân tán rất nhiều hoa văn trảo ấn màu đen như hoa mai, tôn nhau lên càng nổi bật.
Thái Hậu nâng tấm thảm đầy dấu chân mèo, yêu thích không buông tay, "Thật là thú vị, về sau làm đệm giường cho thái tử, cũng thêu hình trảo ấn này đi."
"Người nói phải," Lâm cô cô cũng vui vẻ đáp, "Tốt nhất cũng dùng chất vải này luôn, lông xù bao tiểu thái tử, ai u, nô tỳ thật khẩn cấp muốn nhìn một chút."
"Hoàng thượng nay độc sủng Hiền phi, thái tử cũng không biết khi nào mới có thể sinh ra đây." Lộ Quý phi âm dương quái khí xen vào nói.
Thái Hậu mỉm cười nhàn nhạt, "Chuyện thái tử, không phải việc ngươi nên bận tâm."
Lộ Quý phi sắc mặt thay đổi, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, "Thần thiếp nói lỡ."
Thái tử An gia, là do Quốc sư xác định, vô luận do phi tần sinh hay Thân vương phi sinh, chỉ cần Quốc sư nói kẻ này có thể đảm đương trọng trách quốc gia, cho dù đó là con thứ của Thân vương, cũng có thể đăng cơ làm Hoàng đế. Cho nên Lộ Quý phi mới thường thường nhắc nhở Thái Hậu, không thể để nhóm Thân vương sinh hạ tử tự trước Hoàng thượng.
Làm một phi tần, nhắc nhở Thái Hậu chuyện tử tự không có gì đáng trách, nhưng nếu đề cập đến thái tử, chính là đang khiêu khích quyền uy của Quốc sư.
"Thảm này Ai gia thực thích, ngươi có tâm rồi, hãy trở về đi." Thái Hậu không muốn nói chuyện nhiều, bảo Lâm cô cô thu hồi tấm thảm.
"Thái Hậu!" Lộ Quý phi quỳ gối đi tới bên chân Thái Hậu, rơi lệ nói, "Chất nữ tự biết đã làm sai, thời gian này thật sự không mặt mũi nào tới gặp cô, chỉ là nay Lộ gia gặp đại nạn......"
"Lộ phi, ăn nói cẩn thận." Thái Hậu đánh gãy lời của nàng.
Nghe được xưng hô "Lộ phi" này, Lộ Quý phi sắc mặt không khỏi tái nhợt vài phần. Nàng đã bị tước Quý phi vị, Thái Hậu cố ý gợi ra, chính là đang nhắc nhở nàng, nay ốc còn không mang nổi mình ốc, thì đừng bận tâm những việc khác.
"Thái Hậu, Lộ gia cũng là nhà mẹ đẻ của ngài, ngài không thể vứt bỏ không để ý như vậy a!" Lộ phi giọng the thé nói.
"Ai gia bất quá là một phụ nhân chốn thâm cung, nơi nào tham ngộ cùng chuyện tiền triều," Thái Hậu nhíu nhíu mày, như trước chậm rì rì nói, "Ngươi đã gả vào Hoàng gia, thì nên vì Hoàng gia mà suy nghĩ, cứ muốn giúp nhà mẹ đẻ, sẽ khiến Hoàng thượng tâm lạnh."
Trước kia Lộ phi thích nhất tính tình không nóng không lạnh này của Thái Hậu, không vội vàng không nóng nảy lại dễ nói chuyện, nay lại hận chết cái tính chậm chạp này, làm nàng ra một đầu mồ hôi, lòng vòng qua lại vẫn là mấy câu đó, không đau không ngứa đẩy trở về, không thể giúp bất cứ việc gì.
"Cứ muốn giúp nhà mẹ đẻ? Người nào trong cung mà không giúp nhà mẹ đẻ!" Trở lại Ngọc Loan cung, Lộ phi nâng tay liền đập vỡ một bình hoa lớn, "Thái Hậu nói thật nhẹ nhàng, còn không phải bởi vì Lộ gia không phải là nhà mẹ đẻ chính thức của bà ta sao!"
"Nương nương!" Ngọc Lan sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kéo Lộ phi một phen, "Lời này không được nói!"
"Khiến Hoàng thượng tâm lạnh? Bản cung không tin, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, yêu phi kia sẽ không giúp nhà mẹ đẻ!" Lộ phi eo éo kêu la, không để nàng giúp nhà mẹ đẻ, vậy thì ai cũng đừng mong giúp, bằng không, nàng ở trước mặt Thái Hậu liền có cái để vạch trần.
Qua mấy ngày, Viên tiên sinh tiến cung báo cáo cho Tô Dự tình hình kinh doanh mấy ngày gần đây, thuận đường mang đến một khẩn cấp tin tức.
"Tô Danh đánh chết người?" Tô Dự từ trong sổ sách kinh ngạc ngẩng đầu, cái đường huynh chỉ biết bạo lực gia đình của hắn, thế nhưng có dũng khí giết người?
Từ lúc Tô Dự tiến cung, một nhà đại bá cũng không dám lại tự đi tìm ngược, mẫu thân Triệu thị ở trong phủ cũng sống mạnh khỏe. Thời gian này ở trong cung quá mức bận rộn, Tô Dự sắp nhanh đem một nhà đại bá quên mất. Cảm tình này phía trước sống yên ổn, đều là bình tĩnh trước cơn bão táp, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng !
Tô Danh cùng người khác tranh đoạt một ca nữ, một lời không hợp, thất thủ đem người đẩy xuống bậc thang, người nọ vận khí không tốt, đầu đập lên thềm đá, trực tiếp quy thiên. Mọi người thấy tình thế không đúng muốn báo quan, Tô Danh hoảng sợ, lớn tiếng ồn ào nói: "Đường đệ ta là sủng phi trong cung, ai dám đụng đến ta!"
Tô Dự xoa xoa thái dương, thủ pháp giết người này như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy chứ?
"Chuyện đông gia nay là sủng phi, trong kinh thành có thể nói là mọi người đều biết, Kinh Đô Phủ bắt giữ Tô Danh, cũng không dám khai đường định tội." Viên tiên sinh thở dài, nay lời đồn nổi lên bốn phía, đều nói Tô Dự một người đắc đạo, Tô gia ỷ vào Tô Dự được sủng ái, làm xằng làm bậy.
"Đại bá của đông gia nhờ ta mang một phong thư cho ngài, ngài xem xem." Viên tiên sinh có chút do dự, không biết có nên cho Tô Dự xem thứ này hay không. Hắn vốn là nghe lệnh Hoàng thượng, nhưng nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho hắn hướng tới là ý ngoài câu chữ, không có chỉ thị cụ thể. Tỷ như chuyện làm chân chạy việc cho Hiền phi này, chuyện gì nên cho Tô Dự biết, chuyện gì không nên, Hoàng thượng một mực không hề nói qua, chỉ bảo hắn hết thảy nghe Tô Dự sai phái.
Tô Dự tiếp nhận thư, nghĩ cũng biết đại bá sẽ nói những gì, nhưng nếu đã đem đến đây, vẫn là nên mở ra xem một chút.
Tô Hiếu Chương ở trong thư, trước nói chuyện Tô Danh đánh chết người, đem con của hắn nói đến cực kỳ vô tội, chỉ là lỡ tay đẩy một cái, không biết vì sao người nọ lại chết, không chừng là có thể có người muốn nhằm vào Tô gia, cố ý giá họa. Hơn nữa chỉ trích, đây đều là do Tô Dự ở trong cung quá mức gây chú ý, mới làm phiền hà bọn họ, chẳng những không có được thêm chỗ tốt nào, mà còn so trước kia càng xui xẻo hơn.
Sau khi quở trách một trận, lại bắt đầu nói tốt, nói chỉ cần hắn thổi lời bên gối Hoàng thượng, như vậy chút việc nhỏ này, Hoàng thượng một câu liền vuốt sạch. Nếu như việc này làm ồn ào lên, đường huynh nhà mẹ đẻ hắn là tội phạm giết người, đối với danh dự Tô Dự thập phần không tốt, Hoàng thượng nói không chừng còn có thể bởi vì vậy mà chán ghét hắn......
Tô Dự xem xong, dứt khoát bị tức đến cười, "Tiên sinh trả lời hắn, nói nửa năm trước nếu không phải Tô Dự mệnh lớn, chỉ sợ cũng đã quy thiên giống như người này, đường huynh oai hùng bất phàm như vậy, ta một nội thần trong cung thật sự không thể giúp được gì."
Vốn tâm tình tốt khi nghe tin ớt trong thôn trang Đông Giao nẩy mầm, bị cái tin tức này phá hủy sạch sẽ, Tô Dự và Viên tiên sinh tính tính trong tay hắn còn dư bao nhiêu tiền, suy xét mua thêm một tòa nhà, đón mẫu thân và thứ muội ra, ở riêng với nhà đại bá, miễn cho lại bị liên lụy.
"Muốn ở riêng thì không có gì không thể, chỉ là nay còn chưa được," Viên tiên sinh khuyên giải, "Tô Danh mới xảy ra việc, đông gia liền vội vàng ra ở riêng, không chừng sẽ truyền ra cái gì không dễ nghe."
"Ta cần thanh danh tốt làm cái gì?" Tô Dự không quan tâm nói.
"Miệng đời đáng sợ, dù nói bậy nhưng nói nhiều cũng sẽ có người tin, gần vua như gần cọp......" Viên tiên sinh bất đắc dĩ, xem trên phần cảm tình ở cùng Tô Dự lâu như vậy, nhịn không được đề điểm hai câu, còn chưa nói xong, đột nhiên bị một đạo thanh âm lãnh liệt đánh gãy.
"Chuyện nhỏ như vậy, còn muốn nói tới khi nào?" Hoàng thượng một thân triều phục màu vàng sáng đột nhiên đi đến, nắm cổ tay Tô Dự kéo người lên.
"Thảo dân tham kiến Hoàng thượng!" Viên tiên sinh nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ, nhất thời ra một đầu mồ hôi lạnh, chuyện mới vừa nói không biết Hoàng thượng có nghe hay không.
"Nói cho Kinh Đô Phủ, theo lẽ công bằng xử trí," Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên cái gì cũng biết, vẫy tay bảo Viên tiên sinh thu thập này nọ rời đi, "Loại việc này về sau, ít đến phiền nhiễu hắn đi."
"Tuân chỉ." Viên tiên sinh hành lễ cáo lui.
Nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ của Hoàng thượng khi sai sử Viên tiên sinh, Tô Dự nhịn không được giật giật khóe miệng. Nhớ tới lúc trước tại Tiên Mãn Đường, hai người làm bộ như không biết nhau, Viên tiên sinh vào cung tìm hắn còn thần thần bí bí nói chủ nhân sau lưng không thể lộ ra......
An Hoằng Triệt quay đầu, đối diện ánh mắt hiếu kì của Tô Dự, không khỏi cứng ngắc lại. Lúc trước bởi vì Tô Dự thiếu tiền, y bảo đệ đệ ngốc giúp đỡ Tô Dự xử lý chuyện mở tửu quán hải sản, thế nhưng đệ đệ ngốc trừ ăn thì không biết cái gì khác, Hoàng đế bệ hạ chỉ có thể đem mưu sĩ Viên Sách này ném cho hắn giả vờ là môn khách Chiêu vương phủ, lần giả trang này liền trang lâu như vậy, mới vừa rồi kích động thế nhưng quên mất, y tại trước mặt nô tài ngốc hẳn là cùng Viên Sách không quen biết a!
"Hoàng thượng sao lại đến đây?" Tô Dự mím môi nhịn cười, không định vạch trần.
Hạ triều, Hoàng thượng thấy hôm nay ánh mặt trời vừa đủ, liền muốn tìm Tô Dự cùng y đi phơi nắng, đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Dự trở về, nghĩ nô tài ngốc này thế nhưng cùng nam nhân khác nói chuyện đến quên mất y, liền nổi giận đùng đùng tới bắt người.
Môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một lát rồi nói: "Dạ Tiêu Cung đã sửa xong, trẫm mang ngươi đi xem."
"Dạ Tiêu Cung sửa xong rồi?" Tô Dự rất là sửng sốt.
Lần trước sau khi gặp chuyện không may, Tô Dự liền chuyển đến Bắc Cực Cung, Dạ Tiêu Cung vẫn để không từ đó.
Ngự Sử vì thế đã thượng tấu vô số lần, ngay cả Uông công công cũng bị mắng một trận, thuyết pháp hắn không biết khuyên giải Hoàng đế, chỉ biết a dua nịnh hót, bị yêu phi mê hoặc. Vì để thoát khỏi tên tuổi gian nịnh, Uông công công cho người đem Dạ Tiêu Cung sửa trị một phen, hạ nhân bị đổi một lượt, thị vệ một lần nữa trang bị lại, cố gắng đạt tới mức khiến Hoàng thượng moi không ra một tia sai lầm, cho Hiền phi sớm ngày chuyển về đi.
Đáng tiếc trời không toại lòng người, Hoàng đế bệ hạ nhìn một vòng, đối với Dạ Tiêu Cung vẫn bất mãn như trước, hôm nay nói trong tẩm cung không nên xây phòng đôi, cung nữ ở tại phòng bên đối với sự trong sạch của Tô Dự không tốt; Ngày mai lại ngại ao kia quá sâu, vạn nhất Tô Dự bị người đẩy xuống liền nguy hiểm ...... Tóm lại mỗi khi Uông công công nói sửa chữa đã hoàn công, Hoàng đế bệ hạ liền sẽ phát hiện chỗ không thích hợp, không cho Tô Dự đi vào ở.
"Sân sửa xong, tẩm cung còn chưa thể ở lại." An Hoằng Triệt mất hứng nói.
Tô Dự trừng mắt nhìn, "Vậy chúng ta đi xem đi, dùng cơm trưa xong lại về Bắc Cực Cung." Hắn rất tò mò Dạ Tiêu Cung bị tu chỉnh thành bộ dáng gì.
Nghe Tô Dự nói xem xong liền trở lại, Hoàng đế bệ hạ khẽ hừ một tiếng, kéo Tô Dự đi hướng Dạ Tiêu Cung.
Dạ Tiêu Cung vẫn xa hoa như trước, cảnh vật trong viện cơ bản không có thay đổi gì lớn, chỉ là thủy tạ ở giữa xây lớn hơn chút, phía trên ghế tựa gỗ trải một tầng nhuyễn điếm, chỉ cao hơn mặt nước một chút, nằm ở mặt trên thò tay liền có thể đụng đến nước hồ mát lạnh, thật là thú vị.
Hoàng đế bệ hạ cởi triều phục, kéo Tô Dự nằm lên đệm mềm, ánh nắng ngày mùa thu chiếu lên người, ấm áp thập phần thoải mái.
"Tương Trấp Nhi cũng thích ở trong này phơi nắng." Tô Dự nhìn bộ dáng Hoàng thượng híp mắt, cứ cảm giác thần tình này cùng mèo nhỏ lông vàng không có gì sai biệt.
"Ân." An Hoằng Triệt miễn cưỡng lên tiếng, xoay người nằm xem cá bơi trong nước.
"Ủa? Đó là cái gì vậy?" Tô Dự chú ý tới sóng gợn trong nước, ngồi dậy nhìn lại, hắn nhớ rõ hồ này lúc trước không có nuôi cá vàng, chỉ trồng hoa sen mà thôi.
"Trẫm cho nuôi ít cá." Hoàng đế bệ hạ đáp.
Hồ nước xinh đẹp như vậy, hẳn là nuôi mấy loài cá dễ nhìn, nhàn nhã đến ngồi bên hồ cho cá ăn, xem vẩy cá năm màu sặc sỡ, đây mới là sinh hoạt phi tần hậu cung nên có a. Tô Dự nghĩ Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cũng biết chút tình thú, rướn cổ nhìn, muốn biết Hoàng thượng nuôi những giống cá gì.
Không xem thì thôi, một khi trông thấy, Tô Dự thiếu chút nữa cắm đầu xuống hồ. Nguồn :
Chỉ thấy trong hồ nước trong veo kia, cá chép to mọng du đãng, liên ngư, cá trắm cỏ, dễ nhìn nhất đại khái là mấy cái giang đoàn hồng nhạt kia, bất quá vừa thấy dáng người liền biết có hơn ba cân, cũng xưng không nổi là dễ nhìn bao nhiêu.
"Thế này đẹp biết bao nhiêu, khỏe mạnh mập mạp, mấy con cá vàng gầy còm trong Ngự Hoa Viên kia khó coi chết đi được." Hoàng đế bệ hạ đến bên mép nước, thò tay nhẹ nhàng vẽ hoa trên mặt nước, nước hồ thấm ướt đầu ngón tay, lại nhanh chóng lắc lắc.
Tô Dự giật giật khóe miệng, tiếp nhận một đĩa nhỏ thức ăn cho cá được đưa qua, chút xíu như vậy, phỏng chừng không đủ cho đám đại gia hỏa này ăn, hơn nữa, ngồi ở bên hồ mĩ lệ, ưu nhã cho cá trắm cỏ ăn, thật sự là......
Hoàng đế bệ hạ ngược lại là một chút cũng không cảm thấy sát phong cảnh, cầm một miếng thức ăn cho cá lên, ném vào trong nước.
Mấy con cá to lập tức đến tranh đoạt, một con liên ngư to tướng còn nhảy lên khỏi mặt nước, quăng nước đầy mặt Tô Dự.
An Hoằng Triệt ra tay như điện, một bàn tay chụp vào thân cá, đại liên ngư bị chụp trúng, "Bì bõm" một tiếng ngã vào trong nước, lật lật cái bụng mới thanh tỉnh lại.
Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng thượng chơi trò "Ném thức ăn chụp cá" không biết mệt, cảm giác có chỗ nào là lạ.
Hoàng đế bệ hạ soái khí vỗ cá trong chốc lát, bị mặt trời chiếu đến có chút mệt nhọc, ngáp một cái, vẫy vẫy đầu ngón tay thấm ướt, đem mu bàn tay để đến bên môi, dừng một lát, móc ra tấm khăn lau lau tay. Thuận thế nằm giảm lót, ôm Tô Dự eo lưng cọ cọ, nheo lại ánh mắt chuẩn bị chợp mắt.
Tô Dự nhìn lại Hoàng đế bệ hạ đang cuộn thành một vòng tròn ở bên cạnh hắn, bất đắc dĩ cười cười, người này, càng nhìn càng giống một con mèo to xác. Rõ ràng không muốn để hắn về Dạ Tiêu Cung, nhưng bởi vì lo lắng hắn buồn phiền chuyện tình Tô gia phức tạp, nên mới không được tự nhiên kéo hắn đến đây phơi nắng.
"Nếu Tương Trấp Nhi cũng ở đây thì hay biết mấy." Đem hai gia hỏa không được tự nhiên đặt cùng nhau, nhất định rất thú vị.
Hoàng đế bệ hạ nửa mê nửa tỉnh nghe vậy, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng tắp.
Nhìn đôi môi mỏng nhẹ mím kia, dưới ánh mặt trời phiếm màu hồng nhạt khả ái, Tô Dự nhịn không được chậm rãi cúi người, hôn lên nơi mềm mại ấm áp kia, trong nháy mắt tiếp xúc, một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong đầu, "Nô tài ngốc, không cho gọi trẫm là Tương Trấp Nhi......"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Bệ hạ, ta đến ra cho ngươi trò cân não "Đột nhiên thay đổi".
Miêu công: Cái gì?
Tiểu Ngư: Từ trước có một con rắn chui vào trong nước, đi ra là một con rùa......
Miêu công: Ngươi cho rằng đội thêm cái mai trẫm liền không nhận ra?
Tiểu Ngư: Từ trước có một Quốc vương anh tuấn nhảy vào trong nước, chui ra đến đây là một con mèo.
Miêu công:...... Có ý tứ gì?
Tiểu Ngư: Bỏ cái mai hóa trang ra, ta vẫn nhận ra ngươi như thường!