Món ăn nô tài ngốc của trẫm làm, những người khác không cho phép ăn!
Nơi này là An Quốc Tháp, mọi thứ đều là của bổn tọa!
Muốn đánh nhau sao?
Đánh thì đánh!
Tô Dự không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, cầm bốn cái đĩa nhỏ, trên từng cái đĩa đặt một khối thịt cá, một khối cánh cá nướng, một khối cánh cá kho, đặt ở một góc bàn trống, rồi sau đó nằm lên đệm mềm, đem đầu xuống dưới bàn tìm kiếm, "Hai vị hoàng thúc, Chiêu vương điện hạ, lên bàn dùng bữa đi."
Hai chú mèo lớn đang chỉ trích nhau nhất thời im lặng, mèo mập nhỏ đang cúi đầu ý đồ dùng móng vuốt vuốt ướt đỉnh đầu ngẩng lên, liền gặp gương mặt Tô Dự phóng đại nhiều lần, sợ tới mức xù hết lông trên cái đuôi lên, lui về phía sau một bước, chợt minh bạch ý tứ Tô Dự, hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy ra lủi lên bàn.
Lăng vương đứng dậy, lặng lẽ lui về phía sau, "Hắc hắc ha ha, Thập Tam ca, ta đi lên ăn cơm trước."
Lớp lông màu trắng trên mặt Túc vương điện hạ tựa hồ bị mây che phủ, cả khuôn mặt mèo đều biến thành màu đen, "Hiền phi đã biết, ngươi còn bảo bổn vương đi lăn lộn?"
"Ngao! Ta sai rồi, ta sai rồi mà!" Mèo lớn đen vàng giao nhau bị ca ca một ngụm cắn lỗ tai, lập tức lớn tiếng kêu la.
"Điện hạ, ăn chậm một chút." Thanh âm Tô Dự cười khẽ truyền đến, động tác cắn lộn của hai chú mèo lớn nhất thời ngừng lại, nhìn thoáng qua nhau, quyết định tạm thời trước buông ân oán tình cừu, nhanh chóng lên bàn, bằng không chỉ e một lát tên mập kia sẽ ăn xong hết.
Hoàng đế bệ hạ nhìn ba con mèo và bốn cái đĩa trên bàn mà có chút khó hiểu, chỉ vào cái đĩa thừa nhíu mày hỏi Tô Dự: "Đây là vì sao?"
Tô Dự gắp một khối cánh nướng cho Hoàng thượng, cười nói: "Kinh nghiệm."
Kiếp trước Tô Dự vốn thích èo ăn, đặc biệt là ột đám mèo, nhìn một đống cục lông chen chúc cùng một chỗ ăn đến vô cùng ngon lành, cả ngày đều sẽ tâm tình thư sướng. Cũng bởi vậy, phát hiện không ít kỹ xảo èo ăn. Tại thời điểm nhiều con mèo cùng ăn cái gì đó, nhất định phải chuẩn bị nhiều thêm một phần ăn, bởi vì trong nhóm mèo cuối cùng con yếu nhất sẽ bị giành ăn, nhiều thêm một phần thức ăn mới có thể cam đoan tất cả mèo đều có cái ăn.
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, mèo lớn đen vàng giao nhau ăn xong phần mình liền đem đầu vói vào cái đĩa của mèo mập nhỏ. Chiêu vương điện hạ bị chen ra, liền thuận thế quay đầu đi ăn trong đĩa còn lại.
"Về sau nếu nuôi dưỡng hoàng tử, thì không thể nuôi như vậy." Quốc sư ưu nhã gắp lên một khối vây cá kho, cắn rốp một cái.
"Đồ cướp ăn mới ngon." Hoàng đế bệ hạ thâm sâu chấp nhận, hơi hơi gật đầu.
Tô Dự giật giật khóe miệng, hình thức giáo dục của Hoàng gia quả thực không giống bình thường.
Chất thịt của Doanh Ngư cứng rắn, sau khi gõ đánh vẫn như trước cứng dai mười phần, mèo mập nhỏ ôm một khối thịt cá lớn dùng sức cắn cắn, cứng như vậy đối với răng ngứa ngáy mà nói hoàn toàn đã nghiền, một bên cắn một bên vẫy cái đuôi ngắn cũn. Đuôi của Chiêu vương điện hạ có màu trắng vàng xen lẫn, ở trong không trung vung vung, Lăng vương điện hạ đang ăn đồng thời cũng không quên giơ trảo cào hai phát.
Đột nhiên, cái đuôi vừa trắng vừa vàng kia dừng lại, Chiêu vương điện hạ trong miệng ngậm miếng thịt cá lớn đứng ngẩn người tại chỗ.
"Điện hạ, làm sao vậy?" Tô Dự một bên ăn cơm, một bên nhịn không được vẫn nhìn mèo lập tức phát hiện dị thường của tiểu thúc tử.
Những người còn lại nhất tề quay qua nhìn mèo mập nhỏ.
Chiêu vương điện hạ ủy ủy khuất khuất buông thịt cá, nước mắt ròng ròng há miệng thở dốc.
Túc vương vươn trảo đẩy đẩy khối thịt cá kia, nhất thời phát hiện một cái răng nanh nhỏ màu trắng cắm bên trong, "Hoằng Ấp thay răng rồi!" Thanh âm trung khí mười phần nhất thời truyền khắp toàn bàn, mèo mập nhỏ nằm bẹp trên bàn dùng móng vuốt ôm lấy đầu.
"Ai da, thay răng thật rồi!" Lăng vương lập tức lại gần xem náo nhiệt.
Quốc sư nâng tay, đem cái răng nanh đó rút ra, "Vật này nộp lên trên, về sau thay răng đều phải đúng lúc đưa đến đây."
Chiêu vương điện hạ thành thật gật gật đầu, yên đầu yên não nằm sấp bất động.
"Hắc hắc, Hoằng Ấp, đã thay răng thì đừng nên ăn đồ cứng, cẩn thận răng mọc lệch nha," Lăng vương nói rồi đem một miếng cá còn chưa động qua trên bàn tha sang đĩa mình, "Thập Thất thúc ăn thay ngươi."
Túc vương lập tức vỗ đệ đệ một móng vuốt, nhanh chóng đoạt đi khối thịt cá kia, "Có thứ tốt phải hiếu kính huynh trưởng trước."
"Ngao!" Mèo lớn đen vàng trong nháy mắt thịt cá bị giựt đi cắn một ngụm, cùng huynh trưởng xé rách miếng cá, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ một khối nhỏ chứ.
Chiêu vương điện hạ nằm dài trên bàn, tùy ý hai hoàng thúc tại đỉnh đầu hắn đoạt đến cướp đi.
Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn đám gia hỏa dọa người kia, quyết định mau chóng ăn xong đem nô tài ngốc mang đi, vốn đã đủ ngốc rồi, nếu lại cùng đám mèo ngốc này đứng cùng nhau, về sau biết làm sao đây?
Tô Dự buồn cười nhìn một lúc lâu, chọn cánh cá nướng tương đối mềm, cẩn thận kéo thịt mềm bên trong xuống đưa cho Chiêu vương điện hạ, "Điện hạ ăn cái này đi."
Mèo mập nhỏ nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn huynh trưởng sắc mặt không tốt, lập tức há mồm cắn.
Thịt cánh Doanh Ngư kỳ thật mới là bộ phận ăn ngon nhất, không chỉ có vị tươi của bản thân thịt cá, còn có hương vị độc hữu của "cánh". Da rất mỏng, được nướng xốp giòn, ăn vào quả thực có chút hương vị đậu hũ, nhưng lại không hẳn là như vậy, thịt cá tuy rằng có mùi đậu hũ, nhưng chất thịt này lại mềm mại tươi mới. Cảm giác thượng giai, hồi vị lâu dài.
Chiêu vương điện hạ ăn xong một khối cánh nướng, sự uể oải bởi vì rụng răng mà không thể ăn thứ cứng rắn liền biến mất tăm, cái đuôi ngắn ngủn lại bắt đầu lắc qua lắc lại.
Dùng xong cơm trưa, Hoàng đế bệ hạ liền kéo Tô Dự rời đi, "Công khóa hôm nay của hắn đều đã làm xong rồi, sau giờ ngọ không được dùng đến nữa."
Quốc sư nâng cánh tay thon dài trắng nõn, để mu bàn tay bên môi, ưu nhã ngáp một cái, rồi sau đó chậm rãi khoát tay, "Đi đi thôi."
Tô Dự hành lễ với Quốc sư, liền bị Hoàng thượng nhà mình kéo đi.
Ba con mèo ăn no uống đã còn lại thì nằm ườn trên đệm mềm.
Mèo lớn đen trắng giao nhau đoan trang nằm sấp, vẻ mặt nghiêm túc, cái đuôi thật dài chầm chậm đung dưa. Mèo lớn đen vàng giao nhau thì tứ chi dang rộng tựa trên người huynh trưởng, thỏa mãn liếm móng vuốt, cảm thụ hồi vị của thịt cá vừa rồi. Mèo mập nhỏ thì nằm ngửa cạnh chân sau Thập Tam thúc, hết sức chuyên chú chụp bắt cái đuôi đen trắng kia.
"Mấy người các ngươi......" Con ngươi thanh lãnh của Quốc sư đảo qua một đống cục lông, nâng tay chuẩn bị tiễn khách.
"Nhị Thập Nhất, lại đây ngủ trưa." Lăng vương điện hạ hướng đệ đệ hươ hươ móng vuốt, vỗ vỗ bụng mình.
"Vớ vẩn!" Quốc sư liếc mắt nhìn cái bụng lông của mèo lớn đen vàng giao nhau, đường đường Quốc sư sao có thể làm ra loại sự tình ngủ trên bụng lông này được?
Lặng im một lát, một chú mèo to cả người trắng như tuyết nhẹ nhàng lủi lên nhuyễn điếm, chậm rãi cất bước mà đến, rồi sau đó, èo lơn đen vàng giao nhau một bàn tay, đạp lên đầu hắn trèo lên, ngủ tại chỗ cao nhất.
Lăng vương điện hạ: "......"
Thời gian ngủ trưa tốt đẹp, đối với Đại An hoàng thất mà nói là thập phần trọng yếu a. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hoàng đế bệ hạ đi trên đường mệt nhọc, liền biến thành mèo nhỏ lông vàng vùi vào trong lòng Tô Dự, để nô tài ngốc ôm trở về. Tô Dự nhẹ nhàng ôm Hoàng thượng, phát hiện Hoàng thượng tựa hồ lại dài ra một chút, vài ngày trước đó chỉ lớn cỡ bàn tay, nay phỏng chừng đã đạt nửa thước, rõ ràng so với Chiêu vương điện hạ lớn hơn hai vòng.
"Tương Trấp Nhi, ngươi cao lên rồi." Tô Dự nằm nghiêng trên giường, kéo mèo nhỏ vào lòng, chầm chậm vuốt lông cho nó.
Hoàng đế bệ hạ thoải mái "grừ grừ" , nghe được cái tên Tương Trấp Nhi này, mắt cũng chỉ hơi hơi mở ra một khe liếc nhìn hắn, tiếng ngáy một chút cũng không đình chỉ.
Tô Dự đưa tay đo chiều dài của Hoàng thượng, mèo hoàng tộc và mèo bình thường chu kỳ sinh trưởng tựa hồ không quá giống nhau, lúc trước Uông công công cũng có nói qua, hai mươi tuổi tính là trưởng thành, trước đó thì mèo đều lớn cỡ bàn tay như vậy, sau khi cập quan mới có thể chậm rãi lớn lên.
Đời trước Tô Dự tuy rằng thực thích mèo, nhưng trong nhà lại chưa hề nuôi bao giờ, thứ nhất là vì công tác bận rộn, làm đầu bếp thường xuyên phải bận rộn từ giữa trưa đến tận nửa đêm, không có thời gian chăm sóc vật nuôi; Vả lại, cũng là sợ dưỡng ra cảm tình nhưng lại không thể không đối mặt với sinh lão bệnh tử của mấy quả cầu lông nho nhỏ này. Thọ mệnh của mèo, chỉ có hai mươi năm.
Nay, chú mèo trước mắt này làm cho hắn từ thân đến tâm đều thích đến mức ghê gớm, lại có thọ mệnh lâu dài, đủ cùng hắn làm bạn đời một kiếp, thế gian không có chuyện gì so với điều này tốt đẹp hơn.
Đem chiếc đuôi dài màu vàng kim qua lại trong tay thưởng thức, Tô Dự không ngủ trưa bắt đầu tự hỏi hành trình mỗi ngày kế tiếp, quốc sư nói Doanh Ngư ở Đông Hải ngày mai sẽ vận chuyển đến, hàng loạt Doanh Ngư cần làm, chuẩn bị sẵn sàng tế trời vào tiết mãn hưởng ngày mười tháng mười; Thái Hậu muốn hắn cách ngày đến Từ An Cung một chuyến, học quản lý hậu cung.
Nhớ tới Thái Hậu, Tô Dự bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, mới đây thôi, hắn chứng kiến trong hoàng tộc có thể biến thành mèo, lớn nhất chính là Túc vương, cũng chỉ không đến bốn mươi tuổi, mà Hoàng thượng ở trên triều đình sở dĩ bị động lâu như vậy, chính là bởi vì tiên đế mất sớm......
"Hoàng thượng, Hoàng thượng......" Tô Dự tâm hoảng ý loạn lay lay mèo nhỏ đang ngủ say.
"Meo?" Hoàng đế bệ hạ mất hứng nâng móng vuốt che trên đầu.
"Ta có thể hỏi một vấn đề rất bất kính hay không?" Tô Dự ánh mắt sáng quắc cùng mèo nhỏ đối diện, trong mắt đều là bối rối.
Mèo nhỏ lông vàng nghiêng đầu, bạch quang chợt lóe, Hoàng thượng mặc nhuyễn bào màu trắng điểm vàng xuất hiện, xoay người đem Tô Dự đặt ở dưới thân, "Nói, tốt nhất là chuyện quan trọng, bằng không......" Đôi mắt đẹp nguy hiểm nheo lại, quấy rầy Hoàng đế bệ hạ ngủ trưa, thì phải làm tốt chuẩn bị trả giá đại giới.
Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, nhất thời hối hận, việc này cũng không tính là trọng yếu gì, đợi Hoàng thượng tỉnh ngủ hãy hỏi cũng giống nhau, chột dạ nhìn nhìn An Hoằng Triệt buồn ngủ chưa tan, nâng tay sờ sờ phía sau lưng y, "Ta... ta chính là muốn hỏi một chút, ngô, tiên đế đến tột cùng là đi như thế nào?"
An Hoằng Triệt nguyên bản không chút để ý, ánh mắt chợt lợi hại lên, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Không... không thể hỏi sao?" Tô Dự ngẩn ngơ.
Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, nghiêng người nằm xuống, "Chết trận."
"Chết trận......" Tô Dự lăng lăng mặc niệm một lần, chẳng những không có yên tâm, ngược lại lại lâm vào càng sâu lo lắng, Đại An căn bản là không có ngoại địch, như thế nào chết trận?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Đến tột cùng là cái chiến tranh gì mới có thể đoạt đi anh linh tiên đế?
Thập Tam thúc: Một năm kia Tây Bắc biên quan nạn chuột tràn lan, tiên đế anh dũng diệt chuột, mất.
Thập Thất thúc: Một năm kia Bắc mạc cỏ hoang đầy đất, tiên đế anh dũng chặt cỏ, mất.
Cảnh vương: Một năm kia cua Đông Hải tiến công, tiên đế anh dũng giết địch, chung quy đánh không lại địch nhân có phòng ngự chắc chắn, mất.
Miêu cha:...... Quả nhân quyết định đêm nay theo các ngươi cùng nhau hảo hảo nói chuyện.