“Quý phi nương nương mời ngài đi tẩm cung nàng một chuyến.” Cho rằng Tô Dự nghe không hiểu, Dương công công liền đổi cách giải thích.
“Này...... Không thích hợp đi......” Tô Dự gãi gãi đầu, Quý phi hẳn là nữ nhân đi, thần thần bí bí đơn độc gặp gỡ hắn như vậy, để nhiều người biết thì không tốt.
“Nương nương, ngài không muốn đi cũng không sao.” Dương công công nhìn nhìn Tô Dự tựa hồ có chút mỏi mệt, Uông công công sớm đã nghĩ qua, cần đề phòng Lộ Quý phi khó xử Hiền phi, vừa tiến cung ngày đầu tiên đã điểm danh gọi Tô Dự sang, hiển nhiên không có ý tốt.
“Như vậy a, vậy thì không đi,” Tô Dự không biết mờ ám trong đó, cũng không có nghe nói qua quy củ thỉnh an Quý phi này, phỏng chừng là Quý phi đối với giống loài hiếm lạ như hắn đây hiếu kì muốn nhìn một chút, nhưng hắn đối với Quý phi một điểm hứng thú cũng không có, ngược lại lại nằm xuống, dùng mũi dúi dúi mèo nhỏ đang nằm ngửa, “Tương Trấp Nhi, ngươi gặp qua Quý phi chưa?”
Hoàng đế bệ hạ liếm liếm móng vuốt, hoàn toàn không có bộ dáng nghe hiểu.
Ngọc Loan Cung.
Lộ Quý phi nghe tiểu thái giám hồi bẩm, nhất thời mày liễu dựng ngược, “Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Hiền phi nói, hắn là nam tử, không tiện cùng Quý phi nương nương đơn độc gặp mặt, mong nương nương bao dung.” Tiểu thái giám tận lực uyển chuyển biểu đạt ý tứ Tô Dự.
“Tô Dự này, không ngờ lại là kẻ khó đối phó như vậy.” Lộ Quý phi cắn chặt răng, nàng bây giờ còn chưa phải Hoàng hậu, phi tần hậu cung tự nhiên không có nghĩa vụ mỗi ngày phải thỉnh an nàng, nhưng hiện tại hậu cung không có Hoàng hậu, làm Quý phi duy nhất, chấp chưởng Phượng Ấn quản lý lục cung, cùng Hoàng hậu không khác là bao, phàm là kẻ thức thời, đều sẽ thường xuyên đến vấn an nàng.
“Khởi bẩm nương nương, Đức phi, Thục phi đến vấn an nương nương.” Có cung nữ tiến vào thông bẩm.
Lộ Quý phi nâng tay cho phép hai phi tần tiến vào, không bao lâu lại có các Chiêu nghi, Tài tử tới vấn an, chính điện Ngọc Loan Cung rất nhanh liền oanh oanh yến yến ngồi đầy người.
“Hoàng thượng không lâm hạnh hậu cung, nay nam phi kia mới vừa vào cung lại được tuyên triệu......” Thục phi vò nhẹ tấm khăn trong tay, rất là lo lắng, nếu Hoàng thượng thích nam sắc, vậy các nàng chẳng phải là chẳng có cơ hội nào sao?
Các phi tần khác sắc mặt cũng đều là kinh hãi, lúc trước mọi người như vậy, ai cũng không nói ai, cho dù là Quý phi phong quang vô hạn cũng y như vậy, nhưng nay có người được sủng hạnh, cân bằng nơi hậu cung nháy mắt bị đánh vỡ.
“Nương nương, sao không tuyên Hiền phi đến, cho chúng ta gặp hắn một chút.” Đức phi đề nghị.
“Hừ, ngươi cho rằng Bản cung không có tuyên hắn sao?” Lộ Quý phi trong mắt tràn đầy âm trầm, “Căn bản không để Bản cung vào mắt!”
“Nhóm thần thiếp mới vừa đi Từ An Cung, nghe nói Hiền phi còn chưa đi thỉnh an Thái Hậu,” Trần Chiêu nghi đảo mắt, khẽ cười nói, “Nương nương sao không lấy việc này trị hắn tội bất kính Thái Hậu.”
Tiểu thư nhà Trường Xuân Hầu đứng ở phía sau Trần Chiêu nghi, nghe nói thế nhịn không được cắn cắn môi. Nàng được phong làm Sầm Tài tử, trực tiếp lưu tại trong cung, hai ngày nay chịu không ít đả kích. Nay Chiêu nghi trên đây có thể ngồi, nàng chỉ có thể đứng theo thứ tự ở sau Chiêu nghi. Nguyên bản phong Phi hẳn là nàng, bị các nữ nhân diễm lệ sặc sỡ này ghen tị cũng nên là nàng, như thế nào lại thành cái gã bán cá kia!
“Ngươi biết cái gì, người ta được Hoàng thượng ân sủng, ngày kế tự nhiên có thể miễn thỉnh an.” Lộ Quý phi cười lạnh, nữ nhân này nghĩ nàng ngốc sao, dám xúi giục nàng mượn danh nghĩa Thái Hậu.
“Thần thiếp ngu dốt.” Trần Chiêu nghi thấy Lộ Quý phi mất hứng, vội vàng hạ người chịu tội, nàng là thật quên mất chuyện này, chung quy trước kia chưa từng có người nào hưởng thụ qua đãi ngộ bậc này.
Sầm tiểu thư thấy Lộ Quý phi vừa nhướng mày mọi người liền có bộ dáng trốn tránh, ghen tị lại hâm mộ, do dự nhiều lần, cuối cùng nhịn không được nói: “Thần thiếp nghe nói, Hiền phi trước kia là bán cá, không biết được một chữ.”
Nguyên bản nàng còn cười nhạo Tô Dự chỉ có thể làm Thị quân, ai ngờ tình trạng hai người hoàn toàn trái ngược muốn phát điên, hiện tại bảo nàng kéo mặt mũi xuống đi nịnh bợ Tô Dự, nàng vạn vạn lần làm không được, vẫn là nịnh bợ Lộ Quý phi càng thực tế hơn chút.
“Nga?” Lộ Quý phi giương mắt nhìn nàng, cảm thấy có chủ ý.
Dù sao cũng là giữa hè, phơi nắng cũng chỉ có thể chơi trong chốc lát buổi sáng, qua một lát, Uông công công đến đón mèo nhỏ, nói là Quốc sư có việc muốn thánh miêu giúp, chờ qua giờ Ngọ lại đưa nó lại đây.
Tô Dự sáng tỏ, thầm nghĩ Tương Trấp Nhi quả nhiên không chỉ là thú cưng của Hoàng thượng đơn giản như vậy, về sau có lẽ có thể dựa vào cái “quan hệ cùng hộ quốc thần thú” này, đi theo Quốc sư phương pháp trao đổi xuyên việt về đi.
Tô Dự không có việc gì làm, liền lật thực đơn Tô gia ra nghiên cứu món ăn mới.
Dạ Tiêu Cung cái gì cũng có, đáng quý nhất là có một phòng bếp đầy đủ thiết bị. Nghe nói từng cung đều có phòng bếp nhỏ, nhằm tiện cho phi tần thêm chút ưu đãi cho bản thân, bất quá phòng bếp của Dạ Tiêu Cung, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù “Phòng bếp nhỏ”, nó rộng chừng ba gian phòng, còn kèm theo hai cung nữ giúp việc bếp núc.
“Hoàng thượng nếu đến thăm, thường thích ăn đồ ăn phi tần tự tay làm, càng là cung thất phẩm chất cao, phòng bếp lại càng tốt.” Đây là Uông công công giải thích.
Tô Dự tuy rằng không hiểu đam mê đặc thù của Hoàng thượng, nhưng có phòng bếp tốt đối với đầu bếp mà nói tự nhiên là một chuyện không thể tốt hơn, liền kích động lấy cua biển mua cho Tương Trấp Nhi ra. Trên thực đơn Tô ký ghi lại một loại đồ ăn dùng thịt cua trộn bột mì làm thành, có chút thú vị, Tô Dự mắt có ý xấu đem miếng cua nặn thành hình cục xương, làm thành từng hàng xương.
Sau giờ Ngọ, Lộ Quý phi lại cho người truyền lời, nói là tại Ngự Hoa Viên tổ chức tiệc ngắm hoa, yêu cầu tất cả phi tần vào lúc hoàng hôn đến tham gia.
Địa phương trống trải như Ngự Hoa Viên không được coi là nơi hội hợp, mọi người trong lòng đều sáng tỏ, mời tất cả phi tần, Tô Dự lường trước đây là buổi tiệc dành cho người mới nhậm chức gặp mặt các cấp chủ quản trong công ty, từ chối không tốt, liền nhận lời.
--0--
Hoàng đế bệ hạ tại Ngự Thư Phòng đem những chuyện trọng yếu xử lý xong, liền chuẩn bị đi Dạ Tiêu Cung ăn cơm trưa.
“Hoàng thượng, ngài làm như vậy, sẽ khiến Hiền phi nương nương khó xử.” Uông công công đầy mặt khó xử khuyên nhủ, tối hôm qua vừa tuyên triệu xong, giữa trưa lại sang đó ăn cơm, buổi tối nói không chừng còn muốn tuyên triệu lần nữa. Việc này nếu truyền đến trên triều đình, tội danh lam nhan họa quốc [nữ là 'hồng nhan họa quốc', Tô Dự là nam nên nó thế] sợ là chạy không được.
“Trẫm đi ăn một bữa cơm, có cái gì làm khó?” An Hoằng Triệt nhíu mày, y tốn bao nhiêu công sức mới cưới được Tô Dự tiến cung, dựa vào cái gì không cho y ăn cơm?
Uông công công thầm nghĩ, ngài cho dù là đi ăn cơm cũng phải đúng hạn vào triều, đang định khuyên can thêm vài câu, đột nhiên nghe thị vệ ngoài cửa bẩm báo, nói Lăng vương và Túc vương cầu kiến.
“Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hai vị hoàng thúc cung kính hành lễ.
“Bình thân,” Hoàng đế bệ hạ thu hồi bất mãn trên mặt, vẫy tay cho người đứng lên, “Chuyện gì?”
Túc vương tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần hai ngày nay tra xét sắp xếp kiêu kỵ binh trong một năm qua, phòng ngự kinh thành thật sự tồn tại sơ hở, chi bằng nhanh chóng sửa chữa.”
Hai ngón tay thon dài gõ nhẹ một quyển tấu chương trên bàn, An Hoằng Triệt trầm giọng nói: “Chuyện lúc trước đã tìm được chủ mưu chưa?”
Lăng vương và Túc vương liếc nhau, thở dài, “Đại khái đã sáng tỏ, theo dõi Tô Dự là người của Mục Quận vương, hai tên Hoàng thượng giết kia còn chưa tra được xuất xứ.”
“Tiếp tục tra,” Đôi mắt đẹp của Đế vương tràn đầy lãnh quang, “Chuyện kiêu kỵ binh không vội, Thập Tam hoàng thúc trước đem phòng vệ nội cung sửa đổi lại đi.”
“Thần tuân chỉ.” Túc vương khom người lĩnh chỉ.
“Hoàng thượng, thần còn có một chuyện bẩm báo.” Đàm chính sự xong, Lăng vương tại trước khi Hoàng thượng hạ lệnh đuổi người nhanh chóng nói.
“Cái gì?” An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, đã đến thời gian bữa trưa, còn không đi Dạ Tiêu Cung thì sẽ bỏ qua cơm trưa mất.
“Ngoại trừ một giỏ tặng cho Hiền phi kia, thần nơi này còn có không ít ớt,” Lăng vương da mặt dày đi về phía trước một bước, “Ngài xem giờ này cũng nên dùng cơm trưa rồi, thần hôm nay mang theo một gói đến, không biết có thể nhờ cháu dâu làm ột phần cá hay không.” Nói xong, từ tay áo móc ra một gói giấy dầu, đặt lên ngự án.
An Hoằng Triệt nhất thời đen mặt, “Phi tần của trẫm, há có thể làm đồ ăn như đầu bếp vậy.” Nói rồi, một tay xách bao ớt, phất tay áo mà đi.
Cuối cùng, bởi vì hai hoàng thúc kèo nèo, Hoàng đế bệ hạ không thể dùng cơm trưa ở Dạ Tiêu Cung, rầu rĩ không vui ngủ trưa bên trong tẩm điện.
--0--
Bởi vì là lần đầu tiên tụ hội, Tô Dự cảm giác cũng không thể quá qua loa được, liền bảo Tiểu Thuận chọn một kiện quần áo khéo léo, Tiểu Thuận nghe lời chọn một kiện hoa phục màu xanh ngọc, cũng chọn một quan đầu màu bạc khảm ngọc bích cho hắn đội.
Tô Dự nhìn viên ngọc bích lớn cỡ cái trứng bồ câu một lúc lâu, “Thứ này ở đâu ra thế?”
“Đây là đồ cưới của nương nương,” Tiểu Thuận nói, “Hôm qua vội vàng, còn chưa sửa sang lại, tiểu nhân tùy tay cầm một cái.”
“Trong đồ cưới có bao nhiêu thứ này?” Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, ban thưởng của Hoàng gia hắn không nhìn kỹ, chỉ biết có rất nhiều thứ đáng giá.
“Dương công công đang kiểm kê, đến tối có thể trình thống kê lên rồi,” Tiểu Thuận thành thật đáp, lập tức nhịn không được bỏ thêm một câu, “Nương nương, phần ngài được ban thưởng là độc nhất trong cung đấy, các phi tần khác ban thưởng sợ là một thành cũng không bằng.”
Tô Dự cảm giác mình hiện tại là lặng lẽ lĩnh tiền lương cao, đi Ngự Hoa Viên vấn an các đồng sự khổ trăm cay nghìn đắng, nhất thời đối với tụ hội này tràn ngập chờ mong.
Mang tâm tình kích động mặc chỉnh tề, Tô Dự từ trong tay Uông công công tiếp nhận “Thánh miêu bệ hạ” đầy mặt mất hứng, “Tương Trấp Nhi, làm sao vậy?”
“Giờ Ngọ chưa ăn no, đang cáu kỉnh,” Uông công công đầy mặt xấu hổ nói, “Hoàng thượng còn vội vàng lên triều, làm phiền nương nương chiếu cố một buổi.”
“Không thành vấn đề.” Tô Dự đương nhiên rất là vui, đem quả cầu lông nhét vào trong vạt áo, mang theo cua làm hồi giữa trưa, nhảy lên xe hướng Ngự Hoa Viên đi dự tiệc.