• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta không tin mình xui như vậy". Trương Tống không cam tâm, vừa định tiếp tục nhấn nút rút thưởng, đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn liền quay sang Lý Thiên Lộ đưa ngón tay ra: "Nương tử, thổi giúp ta".

"Ngươi muốn làm gì?". Thần sắc Lý Thiên Lộ vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, đang đi giữa đường xung quanh có đông người, bỗng nhiên hắn chìa ngón tay nói nàng thổi vào là ý gì? Xấu hổ nha!

"Vừa mới ta ngã, không cẩn thận va chạm khiến tay rất đau, dường như sắp gãy, ai u, ngươi có thể nhanh thổi một cái". Trương Tống thần sắc đau đớn, vẻ mặt tội nghiệp.

Lý Thiên Lộ lưỡng lự một chút, nhìn vẻ mặt của hắn rồi cũng mềm lòng, môi đào khẽ thổi một cái.

Làm xong, nàng mới thấy vô cùng xấu hổ, đỏ mặt quay đi. Cũng không biết vì sao vừa rồi dễ dàng đáp ứng hắn như vậy.

Trương Tống lúc này mới vui vẻ bắt đầu rút thưởng, hắn không dám suy nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm sáng.

Có Thần Khí Chúc Phúc của lão bà ta, cũng không thể là "Cảm ơn đã rút thưởng" nha. Nếu không phải là vật phẩm siêu quý giá, thì ít nhất không thể như lần trước không trúng gì.

Phảng phất nghe được ý niệm kỳ vọng của hắn, điểm sáng nhanh chóng di chuyển liên tục qua các ô vật phẩm, sau cùng dừng lại tại ô vật phẩm chính giữa màn hình.

Một vật phẩm xuất hiện trên màn hình. Thấy không ra "Cảm ơn đã rút thưởng" nữa, Trương Tống vô cùng mừng rỡ.

Chỉ có điều, da mặt của hắn rất nhanh cứng ngắc lại, bởi vì hắn thấy vật phẩm kia đồng dạng như một chiếc đũa tre, sần sùi xấu xí.

Cái hệ thống quái quỷ này đang chơi ta hay sao? Chiếc đũa tre này giá không đến một xu, vậy mà hắn rút ra từ trong hệ thống. Nhân sinh bất thường a?

"Chúc mừng rút được Đũa Mỹ Vị ".

Trương Tống: " . . . "

Hắn làm sao có cảm giác cái hệ thống này đang chơi hắn.

Bỗng nhiên Trương Tống thấy bên cạnh chiếc đũa có dòng chữ nhỏ:

"Giới thiệu Đũa Mỹ Vị, chiếc đũa có thể khiến người sở hữu giải toả cơn đói, mang họ tới mỹ vị họ cần.


Hiệu quả sử dụng: Tung chiếc đũa lên, đầu đũa chỉ về hướng nào, nơi đấy sẽ có mỹ vị mà bạn cần nhất lúc này.

Chú thích: Vật phẩm sử dụng một lần."

"Kí chủ cần lưu vật phẩm vào túi trữ vật hệ thống? Có thể dùng ý niệm để sử xuất sử dụng".

Trương Tống: ". . ."

Ta không có đói, cần tìm mỹ vị làm gì?

Nhìn chiếc đũa tre, hắn thực sự có xúc động muốn ném đi. Cái vật phẩm quái này, tiêu tốn của ta một lần rút thưởng, vậy mà chỉ có tác dụng gà mờ chỉ hướng tìm đến mỹ thực, lại còn có hạn chế dùng một lần.

Trương Tống mặt xạm lại, chuyển chiếc đũa vào túi trữ vật hệ thống. Xem ra Thần Khí Chúc Phúc của lão bà tuy có tác dụng, nhưng vẫn có hạn chế.

Nếu để nàng hôn một cái vào tay còn có thể...

Bất quá, Trương Tống nhanh chóng thu hồi ý niệm mê hồn ấy. Lại tiếp tục nhấn nút rút thưởng.

Điểm sáng lại di chuyển liên tục giữa các ô vật phẩm. Ngay sau đó, dưới ánh mắt vừa sững sờ cùng tuyệt vọng của Trương Tống, lại dừng ngay tại vị trí ô vật phẩm chứa chiếc đũa tre kia.

Không phải chứ? Vậy là được hai chiếc đũa? Đủ một đôi?

Bên tai Trương Tống vang lên thanh âm của hệ thống: "Chúc mừng rút trúng Kim Thêu Bất Bại".

A, vậy mà không phải vật phẩm trùng lặp. Nói vậy, các ô vật phẩm quay thưởng trong chức năng rút thưởng tuy cố định, nhưng mỗi lần rút thưởng, đều thay mới vật phẩm sẽ trúng thưởng nha.

"Giới thiệu Kim Thêu Bất Bại: Tương truyền rằng có một thiếu nữ danh môn khuê tú bị người yêu phản bội, nên đã vô cùng tức giận, tẩm độc vào kim thêu, nửa đêm nhân lúc kẻ phản bội kia cùng tiểu tình nhân ân ái, đã tới phóng kim đâm chết cả hai. Từ đấy nàng từ biệt gia thân gia nhập giang hồ, sử dụng kim thêu làm vũ khí, đánh khắp nơi vô địch thủ.

Vì xuất thủ không cố kỵ, gặp nam nhân bội tình bạc nghĩa trên thế gian đều giết dù người đó là ai, hành động trong mắt thế nhân tàn độc không khác gì ma nhân, nên người ta gọi nàng là giáo chủ ma giáo, gia hương nàng lại ở phía Đông đại lục, nên được xưng là Đông Phương Bất Bại. Vũ khí của nàng cũng theo đó mà nổi danh, được gọi là Kim Thêu Bất Bại.


Hiệu quả sử dụng: Độc trên kim thêu sinh ra bởi những giọt lệ phẫn hận của thiếu nữ Đông Phương Bất Bại, chứa đựng ý niệm hận thù vĩnh cửu của nàng, chỉ cần bị nó tạo thành vết thương, kẻ thụ thương ngay lập tức tử vong."

Trương Tống thấy vậy thì vui mừng, cái đồ chơi này vậy mà lợi hại như thế. Không thua gì tuyệt thế thần khí.

Bất quá, cái kim thêu này tuy trông lớn hơn kim thêu bình thường nhiều, nhưng so ra cũng chỉ miễn cưỡng dài nửa thước. Mấu chốt là làm sao để đâm được vào kẻ thù.

Phải chăng là một thanh bảo kiếm, trường đao có phải tốt hơn không? Cái này quá ngắn đi.

Những ngày này kiến thức năng lực một đám người cao thủ kia, phỏng chừng nếu bọn hắn có đề phòng, ta chưa tới gần đã bị thổi bay vài dặm a.

Hừ, bất quá không phải vấn đề. Ta cũng không cần phải làm một bộ quân tử đánh chiêu nào hô chiêu ấy làm gì. Đánh lén mới là vương đạo nha.

Um, mà sao hệ thống lại nói cái kim thêu này là của Đông Phương Bất Bại? Không phải Đông Phương Bất Bại chỉ là nhân vật giả tưởng trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của lão Kim Dung a?

Mấu chốt hệ thống còn nói Đông Phương Bất Bại là nữ, cố sự của nàng cũng không giống với trong tiểu thuyết, lại có phần giống các phiên bản truyền hình cải biên Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ... Có thể tại thế giới này chỉ là trùng hợp có người mang danh xưng giống chăng?

"Trương đại ca, ngươi đang đi đâu, cổng thành ở phía này". Thời điểm Trương Tống hồn du vật ngoại, âm thanh của Tiểu Hân truyền tới.

"A! Ta tới liền". Trương Tống giật mình, nguyên lai bọn hắn đã đi tới trước cổng kinh thành Đại Lý từ khi nào. Bản thân hắn do đang miên man rút thưởng, vẫn không biết mà một mạch cứ bước theo hướng khác.

Hắn nhanh chóng chạy tới hội tụ với mọi người. Cảm nhận ánh mắt kỳ dị của mọi người nhìn hắn thì vô cùng xấu hổ, lần sau sử dụng hệ thống cần phải tìm một nơi vắng vẻ, yên tĩnh.

Hai nhóm người Trương Tống và Hoàn San lần đầu kết giao, nên không quá thân mật. Ban đầu trên đường đi, chỉ có Trương Tống cùng Hoàn San nói vài câu.

Sau khi Trương Tống tập trung vào hệ thống, Hoàn San cùng Lý Thiên Lộ, Tiểu Hân khách khí đối ứng với nhau vài lời, rồi cũng không nói gì nữa.

Giữa lúc này, các nàng lại bất ngờ thấy Trương Tống bỗng nhiên vấp ngã, sau đó nhờ Lý Thiên Lộ thổi vào ngón tay, lại nhấn nhấn liên tục vào không khí trước mặt, miệng lẩm bẩm cái gì không rõ, sắc mặt lúc vui lúc buồn vô cùng quái dị.

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân ôm trán xấu hổ. Lần trước nghe hắn nói thời điểm bị mưu hại đầu bị thương, lời nói có vẻ hời hợt, nhưng xem ra có phần nghiêm trọng nha. Đợi vào thành, giúp hắn tìm một đại phu thật tốt...

Hoàn San tâm tư tỉ mỉ, rất ăn ý một bộ dường như không để ý đến, quay sang hàn huyên cùng thị nữ. Trương Tống này có chút thú vị nha...



Mỗi người vào kinh thành cần làm một số thủ tục nhập thành cùng nộp một số bạc nhất định. Đối với Trương Tống không phải là vấn đề, bởi... Lý Thiên Lộ có bạc. Còn hắn thì không có một xu trong túi.

Thủ tục nhập thành không quá phức tạp, năm người Trương Tống rất nhanh làm xong và tiến nhập kinh thành.
























Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK