• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thiên Lộ chỉnh lý y phục không chỉnh tề, lắc đầu nói "Cơ thể ta không có vấn đề, dường như chỉ bị choáng một chút. Với lại tu vi ta là Ngũ Phẩm, không đến nỗi quá yếu ớt".

Trương Tống vẫn còn lo lắng "Dù sao sau này cũng nên tìm y phu kiểm tra một chút. Cũng không thể chắc chắn trong cơ thể ngươi không có vấn đề ngầm gì ẩn tàng".

Tiểu Hân ở một bên cũng phụ hoạ "Trương đại ca nói đúng nha, tỷ tỷ ngươi không nên chủ quan".

Lý Thiên Lộ biết hai người rất lo lắng cho mình, trong lòng cảm động không thôi. Nàng liền gật đầu đáp ứng để hai người yên tâm.

Cả ba người tiếp tục lên đường. Nhìn Lý Thiên Lộ có vẻ uể oải, Trương Tống lên tiếng hỏi "Ngươi có cần ta cưỡi chung một ngựa để tiện chiếu cố?".

Lý Thiên Lộ nghe vậy trừng mắt lườm hắn "Không cần!".

Tiểu Hân cười khanh khách châm chọc Trương Tống "Trương đại ca, ngươi rất biết cách chiếm tiện nghi đúng thời điểm nha".

"Không phải là ta muốn chiếm tiện nghi, chẳng qua ta lại lo sợ Lộ nhi lại ngã từ trên ngựa xuống". Trương Tống lập tức phản bác.

Lý Thiên Lộ lập tức sửa lời hắn "Trương Tống, không được gọi ta là Lộ nhi".

"Đều là người một nhà, cần gì phải khách khí". Trương Tống không quan tâm, "Lộ nhi cũng đừng xưng hô xa lạ như vậy, cứ gọi ta là A Trương".

Lý Thiên Lộ thấy không thể khiến hắn thay đổi, chỉ có thể thở dài một hơi. Nàng khó mà quản miệng hắn.

Bất quá, tuy ngoài miệng nói thế, nhưng khi nghe hắn gọi nàng là Lộ nhi, trong thâm tâm nàng không cảm giác khó chịu bài xích chút nào. Lúc này chính nàng cũng không biết được trong vô thức, bản thân đã dần dần xem chuyện đó là bình thường.

"A Trương!". Tiểu Hân cưỡi ngựa đi bên cạnh vui vẻ mở miệng, hai mi mục xinh xắn nhấp nháy nhìn hắn khiêu khích.

"A, tốt. Gọi thêm vài lần nữa, nghe thật tuyệt". Trương Tống nở nụ cười vui vẻ.

Tiểu Hân xạm mặt lại. Bình thường ta gọi hắn là Trương đại ca, lúc này đổi thành A Trương, sao không tức giận nha...


Cứ thế, ba người vừa cưỡi ngựa vừa vui vẻ cười đùa hàn huyên, bầu không khí vô cùng ấm áp. Giữa hoang sơn vu địa thi thoảng vang lên những tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

...

Trời dần dần tối đen. Không khí về đêm càng trở nên lạnh lẽo.

Ba người Trương Tống đi mãi, vẫn không gặp một thôn trấn nào. Dựa theo lộ trình dự định ban đầu, hẳn lúc này bọn hắn đã đi vào cảnh nội Tứ Xuyên của Nam Tống.

Bầu trời hôm nay âm u, trăng bị mây mù che khuất. Bỗng nhiên từng giọt mưa lặng lẽ rơi xuống. Ban đầu chỉ là vài giọt lất phất, về sau mưa nặng hạt dần, cuối cùng ào ào đổ xuống kèm theo những tiếng sấm to lớn kh ủng bố.

Đám người Trương Tống thấy vậy có chút vội vã. Bây giờ trời đã tối, lại không có chỗ trú mưa. Chẳng lẽ phải ở ngoài sơn dã tắm mưa?

Ngồi trên lưng ngựa, Trương Tống vô cùng lo lắng. Hắn thì không sao, chẳng may Lý Thiên Lộ bị cảm lạnh, nhiễm phong hàn thì không tốt chút nào.

Ngộ nhỡ tình trạng cơ thể nóng như lửa kia của nàng lại vì vậy mà tái phát thì không xong. Hiện tại bọn hắn thực sự không biết biện pháp nào chữa trị cả.

Cho dù tình trạng này chỉ là có thể xảy ra, nhưng cũng không thể không lo lắng. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Chợt lúc này Tiểu Hân vuốt mái tóc ướt sũng che mắt, chỉ về một phía hét lên "Dường như nơi kia có một ngôi miếu".

Trương Tống và Lý Thiên Lộ nghe vậy mừng rỡ, nhìn theo phương hướng nàng chỉ. Xuyên qua làn mưa dày đặc, lẩn sau những làn hơi nước bốc lên từ mặt đất, có thể nhìn thấy cách đây không xa khoảng vài dặm, gần một hạp cốc ẩn ẩn có một ngôi miếu nhỏ.

Cả ba mừng rỡ, vội thúc ngựa phi về hướng đấy.

Rất nhanh, ngôi miếu hiện ra trước mắt ba người. Đây là một toà thổ miếu cách con đường vòng quanh núi gần một dặm. Gạch trên mái đã có nhiều nơi vỡ vụn. Một cánh cửa miếu đổ sụp xuống. Cỏ dại mọc đầy khắp nơi. Thêm cả cơn mưa lớn trầm khuất trong đêm tối tô điểm, toàn bộ ngôi miếu toát lên một vẻ tiêu điều hoang tàn.

Trương Tống để hai nữ tiến vào miếu trước. Còn mình đi tìm chỗ buộc ngựa. Miếu này là miếu hoang, hắn không lo bên trong có nguy hiểm gì cho hai nàng.

Mà dù có nguy hiểm gì, thì hai nàng tu vi còn cao hơn hắn nha. Nếu gặp nguy hiểm, ai bảo vệ ai cũng khó nói.



Sau khi buộc ngựa xong, Trương Tống tiến vào miếu thì thấy Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân đang cẩn thận xem xét xung quanh. Dù là miếu hoang, cũng cần phải cẩn trọng, không thừa. Vào bất kỳ thời điểm nào, cũng nên có cảnh giác.

Thấy Trương Tống tiến vào, Lý Thiên Lộ quay sang nói với hắn "Miếu này đích thực là miếu hoang, không có chút dấu vết của người ở".

Trương Tống gật đầu "Vậy tốt a, chúng ta gom củi gỗ, những thứ có thể đốt cháy có trong miếu tới đây, nhanh chóng đốt lửa hơ khô, phòng ngừa nhiễm phong hàn".

Tiểu Hân gật đầu đồng ý "Đúng vậy nha, y phục ướt sũng dính vào người ta thật khó chịu".

Rất nhanh sau đó, giữa miếu nổi lên một đống lửa lớn. Mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối mưa lớn lạnh lẽo.

Cả ba nhanh chóng ngồi xúm lại bên đống lửa. Cảm giác mặc y phục ướt át không dễ chịu chút nào, Trương Tống nhanh chóng cởi áo ngoài ra, để lộ nửa trên thân thể cường tráng. Hắn dựng hai thanh gỗ xuống đất, bắc ngang một thanh làm giá phơi đồ tạm thời, phơi áo lên gần đống lửa.

Nhìn thấy một màn này, không hiểu do ánh lửa phản chiếu hay là do ngại ngùng, hai má Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân phiếm hồng rực rỡ thêm mấy phần. Bất chợt trở nên vô cùng kiều diễm, khiến Trương Tống nhìn được nhất thời ngẩn ngơ.

"Ngươi nhìn cái gì?" Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Lý Thiên Lộ không nhịn được quay đầu đi, hừ nhẹ. Tiểu Hân cũng thẹn thùng, tay với lấy một cây củi bỏ thêm vào đống lửa, chuyển di sự chú ý tránh bầu không khí xấu hổ.

"Không có gì". Trương Tống mỉm cười lắc đầu, nhìn hai nữ ngồi cạnh đống lửa, chỉ đưa tay hơ cảm thụ sự ấm áp của ngọn lửa truyền tới, hắn hỏi "Các ngươi còn không cởi y phục ra phơi khô a?"

"Không muốn". Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân không hẹn mà đồng thanh đáp.

Lý Thiên Lộ và Trương Tống tuy là phu thê, nhưng trước đây hai người còn chưa ngủ chung với nhau bao giờ, lớp biên giới cuối cùng còn chưa xuyên thủng. Lúc này nói nàng thoát y trước mặt hắn, nàng không cách nào thích ứng nổi. Huống gì bên cạnh còn có Tiểu Hân.

Còn Tiểu Hân thì tất nhiên ngại ngùng không gì sánh được, nàng không thể loã thể trước mặt phu quân của tỷ tỷ nha.

Nếu chỉ có hai người thì các nàng cũng vẫn sẽ rất xấu hổ, nói gì còn có Trương Tống bên cạnh.

Vẻ mặt Trương Tống chợt hiện lên một tia kỳ dị nhìn xuống phía dưới "Ai, quần ta ướt, cảm giác thật khó chịu, ta cởi...".


"Không muốn!". Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân lại đồng thanh hô. Cái người này thật không biết xấu hổ. Cởi áo thì thôi, còn muốn cởi qu@n. Ở đây còn có hai nữ nhân nha.

"Đều là người một nhà, còn có vấn đề gì quá lớn... Các ngươi nghĩ bậy gì nha. Lại nói, chúng ta là phu thê, nhìn thấy là chuyện nhân chi thường tình. Các ngươi đang nghĩ lung tung cái gì?". Trương Tống nhìn Lý Thiên Lộ bất mãn.

"Ta nói không được là không được". Vẻ mặt Lý Thiên Lộ kiên quyết, nàng đang muốn nói cái gì, chợt nhận thấy lời Trương Tống vừa nói cũng hợp tình hợp lý, nàng không có cách nào phản bác. Một suy nghĩ loé qua, nàng liền nói "Ngươi làm hư Tiểu Hân, nàng còn nhỏ".

Tiểu Hân ở bên cạnh nghe vậy vẻ mặt chợt ngơ ngác. Hai người các ngươi đang đấu khẩu, cớ gì kéo ta vào.

Trương Tống thở dài một hơi. Hắn liền đứng dậy, tìm một thanh gỗ dài khoảng một trượng, làm một giá phơi đồ dài hơn, đặt tại vị trí chắn ngang tầm mắt hắn với hai người Lý Thiên Lộ.

















Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK