• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, bên tai Trương Tống bỗng vang lên thanh âm hệ thống: "Phát hiện bí tịch Mạch Lộ Cung La, có thôn phệ tu luyện?".

Trương Tống nhất thời sửng sốt, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới mình sẽ đạt được một cuốn bí tịch dễ dàng như vậy. Chẳng phải cái gọi là bí tịch đều rất thần bí khó lường sao, chẳng phải trải qua cửu tử nhất sinh cũng chưa chắc đạt được bí tịch sao?

Mà trên tay hắn nào có bí tịch gì, chẳng phải chỉ là một thoại bản sắc thư a.

Tuy đang rất chấn kinh nhưng Trương Tống vẫn không hề do dự mà đáp có.

Ngay sau đó, màn hình hệ thống hiện ra trước mắt, những hình ảnh các tiểu muội muội xiêm y tơi tả bỗng hoá thành kim quang, dung nhập vào màn hình hệ thống. Sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng kim quang lan truyền tại toàn thân hắn, để hắn có một loại ấm áp cực kỳ dễ chịu cảm giác.

Trương Tống nhìn lại cuốn Hồ Dung Tứ Tuyệt trên tay, thấy nó vẫn bình thường, những hình ảnh bên trong vừa tản mát ra kim quang vẫn còn đó, không có chút dấu hiệu tổn hại. Nói đến, hẳn là hệ thống chỉ như một dạng sao chép vào.

Bất quá, vậy là xong? Chẳng lẽ có hệ thống này, hắn nhìn qua công pháp là có thể đạt max cấp?

Cái gì bí tịch, nghe qua đã thấy ngưu bức tuyệt thế, thân mang tuyệt thế công pháp, vậy là từ bây giờ hắn có thể đi ngang thế giới này?

"Hừ, ngươi xem lâu như vậy, có định trả tiền hay không?". Trung niên râu dê thấy Trương Tống đứng xem thoại bản mãi không động đậy, cho là hắn bị cuốn hút thì nhắc nhở. Cái tên này, muốn xem thì ít nhất cũng nên mua về, cẩn thận xem một mình. Ngươi không muốn lúc này phải khom lưng mà đi nha.

Trương Tống nhìn hắn khinh bỉ, bí tịch ở trước mắt, kẻ này lại cho là loại thoại bản vui vẻ kia. Trương Tống dò hỏi:

"Ngươi có biết nguồn gốc của sách này hay không?".


Hắn thực tò mò nguồn gốc của bí tịch Mạch Lộ Cung La này. Cũng không biết vì lý do gì lưu lạc thành một bản thoại bản bán ven đường.

"Há, ngươi nóng lòng muốn đọc phần thoại bản tiếp theo, nên muốn tìm tác giả a?". Trung niên nhân nhìn hắn gật đầu đồng cảm: "Cũng phải, phần thoại bản này quả thực rất tuyệt, ngay cả ta là người có kinh nghiệm, nhìn sơ qua cũng kích động không thôi".

Trương Tống thầm bĩu môi khinh thường, thoại bản này nội dung tuy có phần đặc sắc, nhưng vẫn có phần sơ sài, thô giản, làm sao vượt qua được những thoại bản hậu thế kia. Chỗ ta có bộ Siêu Cấp Thiếu Phụ, nếu vẽ ra có thể khiến cả kinh thành Đại Lý rung động nha.

Hắn thuận lời của trung niên râu dê tiếp tục dò hỏi: "Đúng vậy a, ta thấy tác giả của bộ này trình độ cao thâm mạt trắc, là thành tâm muốn thỉnh giáo".

Trung niên râu dê dường như muốn dấu nguồn gốc thoại bản này, liên miệng khéo léo từ chối. Bất quá, gặp Trương Tống miệng cũng giảo hoạt không kém, nài nỉ hồi lâu khiến trung niên râu dê bị thuyết phục, hắn đành phải thở dài: "Ta nói cho ngươi biết, bất quá ngươi không được để lộ ra".

"Được, ta thề nếu ta để lộ ra, Phạm Du ta sẽ không thể nào có thể làm bổn sự nam nhân nữa". Trương Tống lời lẽ hùng hồn cam đoan. Ai nha, Phạm Du kia không biết đã chết chưa, nếu chưa chết, chẳng may chuyện này ta để lộ, phiền phức ngươi cõng nồi giúp ta nha.

"Ngươi không cần thề như vậy". Trung niên râu dê nghe lời thề của Trương Tống thì giật mình. Nếu không thể làm được bổn sự ấy, đối với nam nhân nào cũng sẽ như sống không bằng chết a.

Thấy Trương Tống có thành tâm như vậy, trung niên râu dê cũng không tiếp tục làm khó, kéo hắn lại gần nói nhỏ: "Thực ra, ta cũng không biết người vẽ nó là ai".

"Không biết?". Trương Tống nhìn hắn hồ nghi, có phải người này nói vậy là cố tình dấu diếm?

Tựa hồ nhìn được Trương Tống nghi ngờ: "Cũng không thể trách được nha. Những thoại bản này là ta ngẫu nhiên được đến. Nó đã qua tay rất nhiều người, cũng không biết chủ nhân vẽ ra là ai. Có điều, trước giờ những thoại bản này chưa xuất hiện tại kinh thành Đại Lý, các đồng đạo khi thấy ta đưa ra thì vô cùng ngạc nhiên, bái phục. Cho là ta tự tay vẽ ra.

Sau đó ta cách một thời gian chỉ cho xuất hiện từng cuốn một, một bộ như chính tay ta vẽ. Bây giờ khách nhân cùng đồng đạo hâm mộ vô số kể, nếu để lộ chuyện này ra ngoài, danh tiếng ta mất là chuyện nhỏ, khiến người ta tâm tình thất vọng là chuyện lớn a".



"Bộ thoại bản này còn có những cuốn khác". Trương Tống kinh hô, chẳng lẽ nào trung niên râu dê này vận số may mắn khủng khiếp như vậy, ngẫu nhiên tìm mua thoại bản sắc thư lại cầm đến được một loạt bí tịch?

Trong nhất thời, Trương Tống bỗng có cảm giác hoài nghi nhân sinh.

"Đúng nha, chỉ tiếc, cuốn thoại bản ngươi cầm trên tay là cuốn cuối trong bộ, ai, thực tình ta có kinh nghiệm đọc thoại bản vô số, nhưng muốn vẽ tiếp ra nội dung tuyệt thế tương tự là điều không thể. Cũng không biết sau này phải làm thế nào". Trung niên râu dê thở dài buồn chán.

"Tại đây ta có mang tất cả các bản trước trong bộ này, ngươi xem thử, đừng quá kích động không nhịn nổi là được". Trung niên râu dê từ một chồng sách cũ lấy ra bốn cuốn khác, bề ngoài trông có phần đồng bộ với bản Hồ Dung Tiên Giới.

"Bốn bản!". Tim Trương Tống đập loạn xạ, cùng với bản Hồ Dung Tiên Giới, lại còn có bốn bản khác, vậy tổng cộng là năm bản.

Hệ thống lúc trước nói cần tìm năm bí tịch, chẳng lẽ nào nhanh tìm đến như vậy? Vận khí của hắn không khỏi quá khủng khiếp đi.

Bất quá, Trương Tống nhanh chóng thở dài một hơi. Bốn bản này cũng chỉ là những thoại bản sắc thư bình thường, ngoài nội dung có phần kích động ra, cũng không phải thần công bí tịch gì. Hắn cầm lên tay hồi lâu, hệ thống cũng không có một chút phản ứng.

Cũng phải, bí tịch không dễ đoạt đến tay như vậy nha. Chính hắn ngẫu nhiên được đến một bí tịch đã là vận khí rất lớn rồi.

Lại nói, cũng không biết vị nào thật âm, đem bí tịch khắc hoạ, ẩn dấu dưới lốt một thoại bản sắc thư. Không ngờ a! Không ngờ a! Người ta ẩn giấu mật thư thì dùng các loại hình mật mã, hoặc ghép giấy kép, phải thấm nước, hơ lửa. Bí tịch Mạch Lộ Cung Nghê này lại được ẩn dưới bộ vị của các tiểu muội muội trong thoại bản...

Hình ảnh các tiểu muội muội trong thoại bản này vừa hấp dẫn lại vô cùng... huyền ảo. Nếu muốn ngộ ra bí tịch, cần phải là người thường xuyên đọc loại thoại bản sắc thư này, còn phải là cường giả tu hành, may mắn thì vô tình nhìn ra huyền cơ. Lại nói, bí tịch này đúng là tìm người hữu duyên, trùng hợp gặp Trương Tống có hệ thống bên cạnh, nhìn qua là nhận ra.


Nếu để các cường giả tu hành kia biết được, có phải hay không đều chăm đọc loại thoại bản này?

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trương Tống, trung niên râu dê dò hỏi: "Thế nào, không bằng bản kia a?".

"Ta thấy bản Hồ Dung Tiên Giới này vẫn là hay nhất". Trương Tống lắc đầu, hắn hỏi lại một lần nữa: "Chủ quầy, ngươi xác định muốn bán bản Hồ Dung Tiên Giới này cho ta a? Bản này thực sự là bí điển, vô cùng quý giá, chỉ sợ bán đi ngươi sẽ hối hận".

"Tất nhiên là bí điển. Thoại bản này đã hại ta gầy đi nhiều nha". Nghe được lời khen của Trương Tống, trung niên râu dê không nhịn được mà thư sướng một trận. Chợt hắn vỗ đùi: "A, tiểu huynh đệ, thật may ngươi nhắc nhở ta".

Trung niên râu dê liền giật lấy thoại bản Hồ Dung Tiên Giới trên tay Trương Tống: "Cái này là bản gốc, ta chưa chép lại thành nhiều bản khác. Nếu giờ đưa nó cho ngươi, các đồng đạo khác không được đọc, hẳn sẽ rất thất vọng. Thế này đi, đợi ta sao lại, ngày khác ngươi lại tới lấy...".

Chưa đợi hắn nói hết lời, một thanh âm nữ nhân giận dữ vang lên: "Dương Bản, tên nghiệt súc này, chỉ vì ngươi bán loại thoại bản này, hại phu quân bọn ta cả ngày sa sút nhốt mình trong phòng".

Trương Tống giật mình nhìn lại, chỉ thấy một đám chừng mười người trung niên thiếu phụ nhan sắc xấu xí hầm hập khí thế bước tới, một người trong đó cầm một ngọn đuốc, ném vào chồng sách trên quầy của trung niên râu dê.

Lửa gặp giấy trong khoảnh khắc liền bùng cháy dữ dội, đồng thời một thiếu phụ khác giật lấy thoại bản Hồ Dung Tiên Giới trên tay trung niên râu dê, ném vào đám lửa đang bốc cháy mãnh liệt đó.




May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK