• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phân thân Hồng Tố Cực chật vật chống đỡ thanh sắc trường kiếm, ánh mắt nàng hướng tới vị trí Đoàn Chính Thuần đứng. Chợt không thấy người đâu, nơi đấy một mảnh trống không.

Khuôn mặt Hồng Tố Cực lộ vẻ hoảng sợ. Không đợi nàng kịp phản ứng, phía sau nàng lục quang chợt hiện ra không một thanh âm, một trảo thủ âm độc vung ra, lấy tốc độ chớp nhoáng hướng cổ nàng chộp tới.

Hai phân thân Hồng Tố Cực đằng xa thấy cảnh này, mặt lộ vẻ hoảng hốt gấp gáp muốn cứu viện nhưng không kịp, một phần mỗi người đều bị hai thanh trường kiếm kiềm chế, một phần vì tốc độ trảo thủ kia quá nhanh, cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt sẽ xuyên qua cổ phân thân kia.

Thấy được biểu hiện của hai phân thân Hồng Tố Cực còn lại, Đoàn Chính Thuần trong lòng mỉm cười khoái ý. Hắn lựa chọn thời cơ đánh lén vô cùng xảo, đối phương cơ bản là không thể tránh thoát.

Ngay khi Đoàn Chính Thuần tưởng mình sắp sửa đắc thủ, chợt một màn dị biến xảy ra khiến hắn hoa lên.

Chỉ thấy Hồng Tố Cực không quay đầu, áo choàng đỏ trên thân nàng bỗng rớt xuống, cái yếm hồng tự động bung ra. Tốc độ y phục nàng thoát ra còn nhanh hơn gấp mấy lần tốc độ Đoàn Chính Thuần trảo đến.

"A...". Đứng đằng xa thấy cảnh này, Trương Tống sửng sốt, trong đầu oanh một tiếng vang.

Dưới ánh trăng mờ mờ ma mị, Hồng Tố Cực bán loã thể, vũ mị bỏng cháy như yêu tinh muốn đòi mạng. Đôi gò b ồng đảo đồ sộ cao vút, kiêu hãnh nhô ra. Làn da trắng mịn như mỡ đông, cái eo yêu kiều nhỏ một nắm, trông nàng tựa như một pho tượng vệ nữ, toả sáng trong màn đêm, khiến ánh trăng dường như vĩnh viễn bị lu mờ.

Trùng hợp phân thân Hồng Tố Cực đang loã thể đứng quay lưng về phía Đoàn Chính Thuần, lại đối diện với ánh mắt của Trương Tống. Nhất thời hắn dường như cảm thấy phía dưới bốc lên hoả khí, miệng lưỡi khô khốc. Chợt Trương Tống cảm thấy mũi ấm nóng. Sờ lên thì thấy bản thân đã chảy máu mũi ra từ lúc nào không hay.

Trảo thủ của Đoàn Chính Thuần đang muốn một chiêu xuyên hậu tâm Hồng Tố Cực, thấy một màn này hắn bỗng sững người lại. Dù là ở phía sau, nhưng hắn vẫn thấy được một nửa bầu ng ực lồ lộ kinh tâm động phách run rẩy phía trước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tâm tình hắn vừa bất ngờ vừa kích động.

Trong đầu hắn bỗng hiện ra một ý niệm, thân thể dương chi bạch ngọc này nếu bị tổn thương thì thật đáng tiếc.


Bất chợt, trong lòng Đoàn Chính Thuần bỗng dâng lên một nỗi hoảng sợ, thầm hô không ổn. Không đợi hắn kịp phản ứng, làn da sau lưng chợt xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, tiếp sau đó một trận đau đớn khủng khiếp ùa đến.

Một bàn tay trắng nõn nà bỗng phá ngực Đoàn Chỉnh Thuần xuyên ra, xé rách áo hắn tạo thành một lỗ hổng lớn. Từ miệng vết thương do bàn tay xuyên thủng ồng ộc trào ra máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ mặt trước y phục. Xen lẫn trong máu tươi còn có một vài mảnh xương vụn, mảnh vỡ nội tạng.

Một thân ảnh mang hào quang màu đỏ xuất hiện sau lưng Đoàn Chính Thuần. Hào quang tán đi, hiện rõ thân ảnh Hồng Tố Cực. Lúc này khoé môi nàng đang treo một nụ cười trào phúng châm chọc.

Phân thân thứ bốn!

"A... a". Đoàn Chính Thuần đau đớn kinh tâm gào lên thảm thiết. Bất quá, may mắn là vừa rồi trong thời khắc nguy cấp, hắn kịp chuyển người sang một bên vài tấc, hiểm hiểm tránh một kích trúng tim. Hắn cũng là một cường giả, tâm chí bất phàm. Cố gắng nhịn cơn đau khủng khiếp thấu tâm, pháp lực dâng lên như triều lãng, vung tay điên cuồng hướng phía sau đánh ra một chưởng, đồng thời lui người về hướng ngược lại, để tay Hồng Tố Cực rút ra.

Phân thân Hồng Tố Cực như đã dự đoán từ trước, nghiêng người khẽ tránh, tay nàng cũng theo đà, rút ra khỏi ngực Đoàn Chính Thuần khiến người hắn giật lên một cái, từ khoé miệng trào ra vài dòng máu tươi. Đồng thời lúc này ba phân thân kia cùng một lúc phi thân đến vung huyết kiếm trong tay hướng Đoàn Chính Thuần chém tới.

Do Đoàn Chính Thuần bị đánh trọng thương, tâm lực điều khiển sáu trường kiếm thanh sắc không còn. Lục kiếm không có người khống chế điều động, dễ dàng bị ba phân thân Hồng Tố Cực đánh bật ra, ảm đạm tiêu tán trong hư không.

Lục kiếm là pháp tướng của Đoàn Chính Thuần, chỉ là hư ảnh, tu vi hắn không phải là cảnh giới Đại Tông Sư nên pháp tướng không hoá thành thực chất. Lúc này Đoàn Chính Thuần bị đánh lén nhận trọng thương, pháp lực đại giảm, linh lực bổ khuyết duy trì pháp tướng không có, lại bị Hồng Tố Cực trùng kích phá diệt, nên pháp tướng của hắn rất nhanh tiêu biến.

Đoàn Chính Thuần một kích đánh ra sau bị hụt. Lúc này muốn tiếp tục phản kích cũng không kịp, ba phân thân Hồng Tố Cực cũng vừa đánh đến.

Chợt hắn sững người, phân thân Hồng Tố Cực vừa thoát y lôi kéo thu hút sự chú ý của hắn kia cũng vung kiếm chém tới, bất quá... nàng còn chưa mặc lại y phục. Hai gò b ồng đảo nổi bật trắng tinh mềm mại to lớn trước ngực kia theo nhịp di chuyển của thân thể nàng, vung vẩy qua lại quyến rũ câu hồn. Một cảnh này khiến Đoàn Chính Thuần há hốc, nhất thời quên đi cơn đau thấu tim trước ngực.

Chợt hắn kinh hoảng vội vàng nghiêng người sang một bên. Một thanh huyết kiếm từ sau lưng lặng lẽ nhưng vô cùng sát phạt chém tới.



Mặc dù Đoàn Chính Thuần tránh được một kích trí mạng nhưng cũng phải đánh đổi. Cánh tay trái tránh né không kịp, bị huyết kiếm vuốt qua một đường sắc ngọt không một vết cấn. Giữa màn đêm, một dòng máu tươi tanh tưởi phun lên mạnh mẽ, theo sau đó là tiếng la thảm thiết thấu trời xanh của Đoàn Chính Thuần vang lên.

Bịch một tiếng, cánh tay dài đến tận gốc khớp vai của Đoàn Chính Thuần rơi xuống bãi cỏ phía dưới. Theo đà rơi xuống, máu tươi ngụ tại kinh mạch trong cánh tay nương theo trọng lực phun ra, phủ lên bãi cỏ xanh một vệt huyết sắc kéo lê vài trượng. Cánh tay rơi xuống, vẫn còn giữ nguyên tư thế như trước lúc bị chém, giật giật vài lần, sau khi máu từ gốc tay phun ra hết mới chầm chậm vô lực duỗi ra.

"Hộc...". Đoàn Chính Thuần ọc ra một ngụm máu tươi. Sau khi cánh tay trái bị chém đứt tận ngọn, hắn dứt khoát không để ý, lùi ra cách bốn phân thân Hồng Tố Cực thật xa. Miệng hắn điên cuồng lẩm bẩm niệm chú. Trên đỉnh đầu chợt hiện lên hào quang màu xanh.

Hào quang mờ dần, một thân ảnh nhân hình hiện ra. Là một nam hài tử mặc áo bào rộng bộ dáng chín, mười tuổi. Toàn thân toả ra lục quang nhàn nhạt. Điều kỳ lạ là, nam hài này lại có dung mạo giống hệt Đoàn Chính Thuần, tựa như phiên bản hài tử của Đoàn Chính Thuần vậy.

Có điều, nam hài này thần sắc ảm đạm, linh lực trên thân hỗn loạn không ổn định, bộ dáng hư nhược yếu ớt.

Nam hài vừa xuất hiện liền phi thân ra phía trước, sau lưng nó hiện ra sáu thanh trường kiếm màu xanh, chính là pháp tướng lục kiếm vừa biến mất của Đoàn Chính Thuần.

Nam hài phất tay áo, kết ấn thi pháp. Nhất thời thanh quang rực rỡ một khoảng không gian, sáu kiếm vũ động bay lên, chặn đứng bốn phân thân Hồng Tố Cực lại. Nam hài đứng chắn trước mặt Đoàn Chính Thuần, đem hắn bảo hộ phía sau.

"Pháp tướng Nguyên Anh? Nếu ngươi xuất ra sớm thì may ra có một điểm cơ hội. Còn lúc này muốn lật bàn, không nghĩ đã quá muộn?". Một phân thân Hồng Tố Cực thấy cảnh này cười lạnh.

Bốn phân Hồng Tố Cực đang muốn tiến lên thừa cơ trảm sát Đoàn Chính Thuần thì bị nam hài ngăn lại, bất quá khí tức nam hài hỗn loạn không ổn định, sáu kiếm tế ra không có bao nhiêu uy lực, dáng vẻ hư nhược, linh quang mờ nhạt, không còn bộ dáng sát phạt uy vũ như ban đầu.





















May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK