• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Trương Tống vốn đang dựa người vào tường bỗng đứng thẳng người dậy, tay vẫn ôm chặt hai giai nhân lười biếng nói ra: "Ai, vừa rồi kẻ nào nói muốn giết ta?"

Mạch Khí và Ma Khí của hắn cũng có thể giải được Điệt Cốt Hương, điều này khiến hắn vô cùng vui mừng.

Thấy hắn có thể cử động thân thể, toàn bộ mọi người trong miếu, ngoại trừ Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân, đều trợn mắt há mồm. Vẻ mặt Công Dương Khách kinh nghi: "Ngươi... vì sao ngươi trúng cả Liệt Hoa Súy Hương và Điệt Cốt Hương đều không sao?"

Những người khác cũng đồng loạt có cùng loại nghi vấn. Tại trên giang hồ, Liệt Hoa Súy Hương và Điệt Cốt Hương đều là hai loại độc hương có danh khí vô cùng lớn. Tuy không phải loại độc hương hàng đầu nhưng vẫn vô cùng lợi hại không thể xem thường. Chỉ cần trúng một trong hai loại, liền lập tức mất hết sức lực té ngã xuống. So với việc mất đi quyền khống chế thân thể không khác gì nhau nhiều. Thuốc giải hai loại độc này lại khác nhau, cách thức giải độc cũng khác nhau.

Cho dù người có thuốc giải độc trong người, nếu bất cẩn bị trúng độc, toàn thân sẽ vô lực không thể cử động, dù có thuốc giải cũng vô dụng, vì làm sao có cơ hội dùng đến?

Càng không nói bị trúng hai loại độc cùng một lúc a.

Đối với điều này tất cả mọi người đều không làm sao hiểu nổi.

Trương Tống cười lạnh: "Ngươi còn không rõ tình cảnh của bản thân? Nơi này ngươi có quyền lên tiếng a?"

"Ngươi..." Lời vừa sắp ra khỏi miệng, Công Dương Khách liền nuốt ngược lại vào. Hắn sợ nói ra cái gì không đúng, lại chọc giận nam nhân trẻ tuổi trước mắt, khiến đối phương nổi giận lập tức một kiếm đồ sát.

"Ta đã có thể tự do hành động, ngươi có thể buông ta ra a." Thanh âm ngượng ngùng của Lý Thiên Lộ trong ngực Trương Tống vang lên.

Tiểu Hân cũng thấp giọng lên tiếng: "Ta cũng vậy a..."

Vẻ mặt Trương Tống viết đầy hai chữ tiếc nuối: "Ta cảm thấy độc trong người ngươi chưa được giải hết. Có thể để ta truyền khí thêm một lúc nữa?"

Mồm nói vậy, nhưng hắn vẫn buông Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân ra.



"Chưa được giải hết hoàn toàn?" Lý Thiên Lộ nghe vậy liền lo lắng. Vậy lần sau phải nhờ hắn tiếp tục giải độc a. Bất quá...

Nghĩ tới hình ảnh bàn tay hắn đặt ở tiểu phúc của mình, dung mạo trắng như tuyết của Lý Thiên Lộ liền nổi lên một tầng vân sa đỏ rực.

Không biết Tiểu Hân cũng có ý nghĩ giống Lý Thiên Lộ hay không, mà vẻ mặt cũng thẹn thùng không gì sánh được. Có điều tính tình nàng hồn nhiên, bối phận Trương Tống lại là cô gia của nàng, xác thực nàng không có gì quá nhạy cảm, rất nhanh sau đó tâm tình trở lại bình thường.

Mọi người trong miếu nghe cuộc đối thoại giữa ba người thì kinh nghi. Nam nhân trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ có thể tự mình giải hai loại độc hương?

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Trương Tống liền biến đổi. Trở nên mười phần sợ hãi. Người này ban đầu biểu hiện ra một thân tu vi thấp kém, không ngờ lại có bản lãnh lớn như vậy. Chẳng lẽ là đang giả heo ăn thịt hổ? Cho dù là thần y trúng hai độc hương này mà không đề phòng thì cũng sẽ rất chật vật. Nào có mang bộ dáng nhàn nhã như người này.

Đám người hắc đạo này liền nghĩ đến một khả năng đáng sợ, đó là thanh niên trước mắt có tu vi cảnh giới cực cao.

Điều này không phải không thể a. Xem bộ dáng thanh niên họ Trương này thần tuấn uy vũ, bên người lại có hai đại mỹ nữ bầu bạn, khí chất hai mỹ nữ này cùng vô cùng bất phàm. Có thể là một đại nhân vật nào đó rảnh rỗi cố ý che dấu tu vi, cùng mỹ nhân du sơn ngoạn thủy đi.

Đám người trong miếu, duy chỉ có Ân Phong Trác vui vẻ. Chỉ có hắn không có thù oán với Trương Tống. Hắn vốn tưởng đêm nay bản thân sẽ nhận ô nhục cả đời khó quên, không bảo vệ được nữ nhi. Không ngờ cuối cùng tình thế nghịch chuyển, có thể thấy được ánh sáng cuối đường hầm.

Trương Tống không có để ý tới biểu hiện của nhị nữ. Hắn tiến tới bên cạnh nam tử béo lùn đang nằm trên nền đất nhặt thanh trường kiếm rơi bên cạnh lên. Vẻ mặt không cảm xúc hỏi: "Thanh kiếm này có sắc không?"

"Ngươi định giết bọn ta? Hay muốn biết nguyên do bọn ta muốn giết ngươi?" Nam tử cao gầy nằm cách đấy không xa hỏi.

Trương Tống cười lạnh: "Các ngươi hi vọng phải hay không phải? Ta có bảy bảy bốn chín phương pháp tra tấn các ngươi, đừng hòng dấu diếm điều gì."

Nói đùa cái gì, các ngươi đến đây muốn giết ta, ta lại có thể để cho các ngươi rời đi sao? Không nên hỏi như vậy a.



Bất quá, một màn tiếp theo khiến hắn không kịp phản ứng. Miệng hai huynh đệ béo và gầy bỗng dứt khoát cắn xuống, ngay sau đó từ trong miệng bọn hắn chảy ra một đoàn chất lỏng đen hôi thối, mà hai mắt bọn hắn đã trợn trắng, lập tức tắt thở, sinh cơ đoạn tuyệt.

Trương Tống sững sờ trong chốc lát.

Hai người này thật dứt khoát. Ta còn chưa trêu đùa các ngươi xong mà đã chết nhanh như vậy? Thật nhàm chán a.

Bất quá, hắn lập tức nhận ra một mối nguy cơ vô cùng lớn.

Những kẻ đứng đằng sau hai người này muốn giết hắn không đơn giản.

Có thể tu luyện đến cảnh giới Thất Phẩm và Lục Phẩm, biết bao người cầu mà không được? Phải trải qua biết bao gian nan khổ cực cùng thời gian không ngắn... Đồng thời, đối với những người làm sát thủ, bọn hắn vô cùng quý trọng tính mạng của mình.

Vậy mà thế lực đằng sau hai người này có thể làm cho bọn hắn trung thành, ngậm sẵn độc dược trong miệng, sẵn sàng từ bỏ tính mạng để giữ bí mật.

Thật khủng khiếp. Nội tâm Trương Tống có chút lo lắng, hắn không hiểu từ lúc nào bản thân đắc tội đến đám hắc đạo này.

Hắn dời ánh mắt khỏi thi thể hai huynh đệ béo gầy. Cầm thanh trường kiếm chậm rãi tiến đến gần ba người Công Dương Khách.

Tất cả mọi người trong miếu đang rất bất ngờ với màn tự tử nhanh chóng của hai huynh đệ béo gầy. Ba người Công Dương Khách cũng vậy. Đến khi định thần lại thì Trương Tống đã tiến đến trước mặt bọn hắn.

Công Dương Khách hoảng hốt mở miệng: "Ngươi đừng hành động dại dột, trong miệng ta cũng có thuốc độc, nếu ngươi ép người quá đáng, ta sẽ cắn thuốc độc tự tử."

Vừa rồi hắn quan sát thấy vẻ mặt Trương Tống chán nản khi thấy hai huynh đệ sát thủ tự tử chết. Bản thân hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể đem chuyện bản thân ngậm thuốc độc ra đe doạ Trương Tống, hi vọng hắn sợ một màn cũ lặp lại mà không cường thế hành hạ mình. Đương nhiên, việc hắn ngậm thuốc độc là giả.



Trương Tống liền hiếu kỳ: "A, vậy ngươi cắn thử ta xem. Để xem độc trong miệng ngươi có giống độc của hai người kia..."

Công Dương Khách kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi không sợ ta chết đi?"

"Ngươi có giá trị gì với ta sao?" Trương Tống không trả lời mà hỏi ngược lại.

Công Dương Khách lập tức ngẩn người ra. Đúng a, bản thân mình không có chút giá trị với đối phương.

"Xoẹt!"

Một âm thanh êm tai vang lên.

Tất cả mọi người trong miếu chợt giật mình. Trương Tống vốn đang đứng nói chuyện bình thường, bỗng dưng không nói lời nào mà đâm một kiếm vào tim Ngải Tam Hùng bên cạnh Công Dương Khách.

"A... ngươi..." Mặt Ngải Tam Hùng hiện lên vẻ không thể tin. Hắn không thể ngờ bản thân lại bỏ mạng tại một ngôi miếu ở một nơi hoang vu, chết trong tay một thanh niên có tu vi thấp kém như vậy.

Sắc mặt Trương Tống âm trầm: "Kiếp sau, hai mắt ngươi nên biết cách yên phận."



Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang