Nhóm thôn dân đang ăn cơm, nhìn thấy đột nhiên có một tấm giấy trắng khổng lồ cổ quái từ trên trời rớt xuống, liền vội vàng bưng bát cơm chạy tứ tán, vừa chạy vừa cười: "Thiên thần đại nhân lại tặng cho chúng ta đồ kỳ quái gì nữa? Đồ lần này hình như không ăn được."
Tấm giấy A5 rơi xuống mặt đất, phía trên là một đống hình vẽ kỳ lạ, khi nhìn nghiêng thì hình như giống một khẩu súng?
Cao Nhất Diệp đưa tay chỉ vào tờ giấy đó: "Lý Đại, trên tờ giấy chính là thứ muốn ngươi chế tạo, ngươi đi xem đi."
Lý Đại thấy trên bầu trời không có gì hết, đột nhiên không không một tờ giấy rơi xuống, cả người ngỡ ngàng, hồi lâu chưa tỉnh hồn, mãi đến khi Tam Thập Nhị cầm vai hắn lắc hai cái, hắn mới có phản ứng.
Tờ giấy đó to như hồ nước, Lý Đại đứng trên mặt đất nhìn nghiên qua, chỉ có thể nhìn thấy hình như là một khẩu súng, còn có một đống như linh kiện, nhưng không thể nhìn thấy toàn cảnh, đành phải bò lên trên tường thành cao hai trượng bên cạnh mới nhìn thấy bao quát cả tờ giấy.
"Ơ? Hình như ở giữa là một loại hỏa súng mới lạ? Hình vẽ bên cạnh chính là linh kiện của khẩu súng này, còn có minh hoạ chi tiết."
Lý Đạo Huyền cười hì hì: "Không sai! Súng trường Chassepot, một mẫu súng trường nạp hậu tốt nhất thời kỳ đầu, đây là bản thiết kế của nó."
Thì ra mấy ngày nay Lý Đạo Huyền cũng không rảnh rỗi, y vẫn luôn suy nghĩ, dưới tình huống có mình cung cấp vật liệu, lấy trình độ kỹ thuật của người Minh triều rốt cuộc có thể làm ra loại vũ khí nào?
Y còn lên diễn đàn lịch sử quân sự quen thuộc, giấu tên đăng bài, hỏi một câu: "Các vị đại lão, nếu như mọi người xuyên về Minh triều, lấy trình độ kỹ thuật của thợ rèn Minh triều, có nguyên vật liệu của hiện đại, cao nhất có thể làm ra loại vũ khí gì?"
Trả lời 1: Tàu khu trục Ngôi sao.
Trả lời 2: Trước chôn sống #1! Đương nhiên là AK-47 rồi, hiện tại bất cứ xưởng của một gia đình nào cũng có thể chế tạo, tại Minh triều cũng có thể cầm búa gõ ra được.
Trả lời 3: Đừng khùng, chỉ làm ra vỏ không có tác dụng, không đủ độ chính xác, bắn cái tạc nòng ngay, huống chi bạn cũng không giải quyết được vấn đề đạn dược. Vẫn là tuyến thang thương hợp thực tế nhất, các đại lão xuyên qua đều dùng tuyến thang thương.
Trả lời 4: Lầu trên hình như đã quên chủ topic nói "có nguyên vật liệu hiện đại", nếu có vật liệu hiện đại, vậy có cao su rồi, có thể giải quyết khí nén, sao không bỏ qua tuyến thang thương, trực tiếp chơi súng trường nạp hậu. Súng trường Chassepot rất tốt, độ chính xác không yêu cầu cao như súng tự động, thợ rèn Minh triều hoàn toàn có thể lấy tay gõ ra được.
Trả lời 5: Mọi người có phải nắm bắt sai trọng điểm rồi không? Xuyên về Minh triều đương nhiên phải mua mấy nha hoàn, sau đó vén váy họ lên, nhìn lén họ tắm, dù sao thì nha hoàn mua về không thể phản kháng chủ nhân, ta có thể chơi họ mười tám loại thư thế.
Lý Đạo Huyền: Mẹ nó, lại là thằng này!
Tất cả đều post bài mắng: thằng này nên biến khỏi diễn đàn lịch sử quân sự.
Cãi nhau xong, Lý Đạo Huyền nhớ tới một loại súng trường Chassepot, dưới sự trợ giúp của các lão ca trên diễn đàn đã có được hình ảnh, bản vẽ thiết kế, ảnh chân thực các loại linh kiện của loại súng trường này. Sau đó y in ra tờ giấy A5, đợi thợ rèn tới liền đưa ra.
Lý Đại đứng trên tường thành, nhìn tờ giấy A5 phía dưới một cách nghiêm túc.
Nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh, sau khi hắn xem xong, mồ hôi đã đổ lấm tấm: "Loại...hoả súng này... Tiểu nhân. . . Không dám nói nhất định có thể rèn ra được."
Lý Đạo Huyền nói: "Không cần áp lực, cố gắng thử nghiệm, tranh thủ làm ra nó, ta có thể cho ngươi thời gian rất dài, mấy năm cũng không sao, nếu như ngươi thực sự có thể làm thành công, ta sẽ cho mộng tưởng của ngươi thành sự thật."
Đối với Lý Đại, mộng tưởng chính là có được thân trong sạch.
Chuyện này không đơn giản, nói ra từ miệng Cao Nhất Diệp, có vẻ cảm thấy không thiết thực.
Hắn không kềm được lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, Tam sư gia, không phải là ta không tín nhiệm các ngươi, chỉ là, chuyện ta muốn làm, cũng không phải việc bình thường, ta. . . Ngay cả đại lão gia là ai cũng không biết, trong lòng có chút. . ."
"Vừa rồi trời giáng một tờ giấy khổng lồ, ngươi còn không hiểu sao?" Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Ngươi từ trên tường thành nhảy xuống thử xem, lập tức sẽ biết đại lão gia là ai."
Lý Đại giật mình thảng thốt: "Nhảy xuống?"
Tam Thập Nhị cũng cười theo: "Ngươi cứ nhảy xem."
Lý Đại nhìn xuống phía dưới.
Ở đây là tường thành cao hai trượng!
Bảo ta nhảy là có ý gì? Chứng minh lòng can đảm của ta sao?
Hắn quanh năm rèn sắt, thân thể rất cường tráng, nhảy xuống từ độ cao này, chỉ cần khi tiếp đất cẩn thận một chút, cũng chưa hẳn sẽ bị thương, cho dù bị thương cũng chỉ đến mức độ gãy chân thôi. Nếu làm như vậy có thể khiến đại lão gia giúp hắn thoát khỏi tượng tịch, cũng không phải. . . không thể liều một lần.
Lý Đại cắn răng, coi như tường thành mình đứng là tượng tịch đi, muốn nhảy ra tượng tịch, vốn chính là chuyện phải liều mạng, lão tử liều mạng, hắn liên cắn răng nhảy xuống.
Trong nháy mắt nhảy lên, hắn đã nghĩ sẵn là khi tiếp đất sẽ ngồi xổm và lăn một cái để hóa giải lực đạo.
Thế nhưng, vừa mới nhảy khỏi tường thành, còn chưa kịp bắt đầu rơi xuống, hắn liền cảm giác được mình bị vật gì nâng lên, hai chân đã giẫm lên vật gì? Bởi quá bất ngờ, hắn liền không đứng vững được và ngã xuống, hai tay chống lên "mặt đất" không nhìn thấy, thứ cảm nhận được lại có xúc cảm giống như đang sờ vào bàn tay của người khác.
"A? A a a?"
Lý Đại sợ hãi đến mức một cử động cũng không dám.
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Hiện tại ngươi đang đứng trên bàn tay của thiên thần đại nhân."
Lý Đại: "! ! !"
Lý Đạo Huyền cố ý di động bàn tay mình, nâng Lý Đại lên, từ từ đảo qua giữa không trung.
Lý Đại cảm giác mình như đang phi hành trên bầu trời, chỉ là tư thái quá khó coi, tư thế này nhìn thế nào cũng không giống như tư thế phi hành nghiêm chỉnh.
Trước khi vào thôn, Tam Thập Nhị đã nói với hắn, đại lão gia trong thôn này là thiên thần đại nhân, lúc đó đầu hắn chỉ có dấu chấm hỏi, căn bản nghe không hiểu Tam Thập Nhị đang nói cái gì, nhưng hiện tại, hình như hình như hắn đã hơi hiểu ra.
Lý Đạo Huyền từ từ đặt tay xuống mặt đất, lại khẽ nghiêng tay, Lý Đại liền trượt xuống dưới, ngồi phịch trên mặt đất vàng, vẻ mặt kinh hãi xen lẫn hoảng hốt, đồng thời lại có chút vui mừng.
Vui mừng đương nhiên là bởi vì mộng tưởng của mình được bảo đảm rồi!
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, hắn liền xoay người, từ động tác ngồi biến thành quỳ rạp trên đất, lớn tiếng nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan dốc hết toàn lực, chế tạo ra hỏa súng ngài giao phó. Chỉ là đồ vật này có hơi phức tạp, có thể tiểu nhân sẽ cần thời gian rất dài. Cứ theo ngài nói, có lẽ một hai năm."
Nếu như Lý Đại vung búa lên vài ngày liền làm ra súng trường Chassepot, vậy hắn khẳng định là người xuyên việt có hệ thống rồi. Đương nhiên Lý Đạo Huyền biết điều này là không thể nào: "Ừm, từ từ mà làm, không cần phải gấp, ngươi vừa dạy Cao Nhất Nhất làm thiết giáp, vừa từ từ nghiên cứu loại súng này! Cần vật liệu gì thì cứ bảo Cao Nhất Diệp báo cáo với ta. Nói chung, lúc nào chế tạo thành công, lúc đó sẽ cho mộng tưởng của ngươi trở thành sự thật."
Nói đến đây, y lại đổi giọng: "Cao Nhất Diệp, trong thôn còn có nhà trống không?"
Sắc mặt Cao Nhất Diệp không được tự nhiên: "Đã hết rồi, căn nhà trống duy nhất có thể ở đã an bài cho cả nhà Tam sư gia."
Lý Đạo Huyền: "Ồ! Vậy các ngươi chờ một lát."
Hắn lấy trong tủ lạnh một lon PEPSI, uống ùng ục vài ngụm cho hết, ợ một hơi sảng khoái. Tiếp đó lấy kéo cắt đi một nửa vỏ lon, thành một cái ly nhỏ hình trụ tròn, lại cắt một cánh cửa, hai cánh cửa sổ nhỏ ở mặt bên, sau đó úp nửa cái lon này xuống mặt đất trống trong thôn...
Các thôn dân nghe được một tiếng vang, mặt đất hình như khẽ rung rinh, sau đó, một căn nhà hình tròn màu sắc rất đẹp, tạo hình kỳ lạ xuất hiện ở một góc trong thôn, bốn chữ giản thể bách sự khả nhạc (PEPSI) phía trên nằm ngược, trông rất buồn cười.
Lý Đạo Huyền: "Lý Đại, ngươi ở tạm trong căn nhà này đi, qua một thời gian sẽ thu xếp một nơi ở tốt hơn cho mọi người."
Mặc dù các thôn dân đã bị "thần tích" làm cho khiếp sợ vài lần, nhưng ngày hôm nay lại một lần nữa bị giật mình thiếu chút nữa ném đi cả cái bát, thủ đoạn xây nhà của thiên thần đại nhân thật sự là khiến người không thể không kính nể cho được.
Tam phu nhân vẫn đang ở bên cạnh nhìn lén thì dập đầu như giã tỏi, ngừng cũng không dám.