Tam Thập Nhị liên tục xua tay: "Sao ta dám giỡn mặt với tướng quân, ở đây thật sự không có thành trì gì hết."
Trình Húc tức đến giậm chân, chỉ vào trước mặt mà rống to: "Một cái thành chình ình, nhìn rõ, to như thế, con mẹ ngươi nói xằng nữa, ta một đao chém ngươi."
Tam Thập Nhị cũng đã hơi không vững lòng, vị trước mắt này là võ quan, thô bỉ, gã nói muốn chém người, đó là sẽ chém người thật, rất sợ gã đột nhiên xuất thủ.
Nhưng hiện tại mỗi câu nói của hắn đều là thiên tôn bảo hắn nói, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của thiên tôn.
Dù sao thì thiên tôn đang ở bên trên nhìn xuống, chắc sẽ không để Trình Húc chém ta thật, liền kiên trì diễn tiếp: "Trình tướng quân, có phải ngươi ngủ nhiều quá nên thấy mơ màng? Ở đây thật sự không có thành trì."
"Con mẹ nó!" Trình Húc cương đao xuất vỏ.
Nhìn đến đây, Lý Đạo Huyền biết mình nên ra tay rồi.
Y đưa điện thoại của mình vào trong hộp, để ở giữa không trung phía sau bọn quan binh, mở nhạc nền phim kịnh dị đã chuẩn bị trước đó, ấn nút phát...
"Oa. . . Ha ha ha ha hà. . . Ô. . . A ha ha a. . ."
Tiếng cười quỷ dị của nữ tử vang lên phía sau quan binh.
Thanh âm rất lớn! Lớn như phô thiên cái địa!
Tiếng cười của nữ quỷ trong phim kinh dị vốn cũng rất rợn người, sau khi âm lượng phóng to, cả thiên địa đều tràn ngập tiếng cười quỷ dị lại đáng sợ đó.
Trình Húc vừa mới rút đao ra, liền nghe được phía sau có tiếng cười lớn của nữ tử rất quỷ dị, gã sợ rùng mình, cương đao trên tay keng một tiếng rơi xuống đất, đồng thời xoay người nhìn về phía sau.
Toàn bộ thủ hạ dưới trướng gã cũng đều "quay về phía sau".
Lý Đạo Huyền nhanh chóng thu tay lại và lấy điện thoại ra.
Khi bọn quan binh xoay người, chỉ thấy phía sau là cát vàng mênh mông, bụi bặm mù mịt xen lẫn là gió cát, nhưng ngoại trừ mấy cái đó, không thấy cái gì khác.
"Vừa rồi là sao?"
"Đã xảy ra cái gì?"
"Người nào cười?"
"Ôi trời mẹ ơi, thanh âm vừa rồi, không phải là...quỷ chứ?"
Bọn quan binh nhao nhao nghị luận, đồng thời căng to mắt, cố tìm kiếm.
Lý Đạo Huyền thầm buồn cười, thừa dịp lực chú ý của họ đều ở phía sau, y thò tay vào hộp lấy ra bộ tường thành ráp từ LEGO, rồi đặt ra ngoài hộp tạo cảnh, lại đưa tay vào tiếp tục lấy ra hộp LOCK&LOCK đựng nước, đúng rồi, còn cả nửa cái vỏ lon PEPSI trên mặt đất cũng lấy ra luôn.
Trong thôn Cao Gia hiện tại có hơn trăm thôn dân, họ chỉ nhìn thấy có từng đồ vật bay lên, biến mất trong tầng mây, hình ảnh đó...
Chấn động đến tột đỉnh.
Lý Đạo Huyền lấy đồ ra xong, phủi đi cát trên tay rồi tiếp tục xem kịch.
Một đám quan binh quay về phía sau nhìn hồi lâu, không nhìn thấy gì hết, không tìm ra tiếng khóc nữ tử đáng sợ đó là phát ra từ đâu, cũng chỉ đành thôi, trong lòng thì thấp thỏm bất an, lại quay đầu đối mặt với Tam Thập Nhị.
Vừa mới quay lại, mọi người đồng thời cứng đờ, giống như trúng phải Định Thân pháp.
Định hơn mười giây, Trình Húc mới lắp bắp nói: "Tường thành đâu? Tường thành lớn như thế, mới vừa còn ở đây mà?"
Lúc này Tam Thập Nhị đã hiểu an bài của thiên tôn, thoáng cái tự tin hẳn lên, quả nhiên, nghe thiên tôn sẽ không sai, hắn bảo ta cứ làm bộ không nhìn thấy tường thành, thì ra là muốn chơi như vậy, ha ha ha ha, phía sau thì phải xem ta phát huy rồi.
Trong lòng cười ha hả, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ ngỡ ngàng: "Trình tướng quân, rốt cuộc ngài đang nói cái gì? Ở đây vốn không có tường thành, vẫn luôn không có tường thành mà, chính là [trước sau như một]."
Trình Húc điên cuồng rống lên: "Mẹ nó, con mẹ nó, ta thề, vừa rồi thật sự ở đây có một bức tường thành. Một bức tường thành rất to, cao tới hai trượng, tường thành cao tới hai trượng đấy, các ngươi đều thấy phải không? Vừa rồi một bức tường thành rất lớn... tường thành...sau khi nghe tiếng cười quái dị của nữ tử, tường thành liền không thấy nữa rồi."
Gã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Tam Thập Nhị lắc đầu, thở dài nói: "Tướng quân, ta cũng không nghe được tiếng cười nữ tử nào ở đây hết, ở đây vốn không có tường thành. . ."
Trình Húc quay đầu, rống lên với các thủ hạ, đồng thời còn quay về phía trước khoa tay múa chân: "Vừa rồi các ngươi đều nghe được chứ? Đều thấy được chứ? Một bức tường thành rất lớn, vừa rồi còn ở đây mà."
Đám thủ hạ đầu đầy mồ hôi lạnh, vừa mới thật sự thấy một bức tường thành, nhưng hiện tại không thấy nữa là thật, chúng ta rốt cuộc nên tin tưởng bản thân vừa rồi, hay là bản thân hiện tại đây?
Tâm tình hỗn loạn hơn cả gió thổi!
Tam Thập Nhị nhếch môi, nở một nụ cười âm trầm, trông rất giống lão quỷ nơi sơn dã, nụ cười khi đợi con mồi tới: "Tướng quân khẳng định bởi vì suốt đường truy đuổi Vương Nhị kia bị áp lực quá lớn, hay là vào thôn nghỉ ngơi một đêm đi... Ngày mai tinh thần tỉnh táo, lại tiếp tục tìm kiếm tung tích đám Vương Nhị kia? Hắc hắc hắc. . . Hắc hắc hắc. . ."
Sau cùng hắn còn lấy lưỡi liếm môi mình, hình như nhìn thấy thứ gì ăn rất ngon.
Ánh mắt Trình Húc lướt qua vẻ mặt cổ quái của Tam Thập Nhị, lại liếc nhìn vào trong thôn, chỉ thấy thôn Cao Gia bụi bay đầy trời, ánh mắt thôn dân cuồng nhiệt quỳ trên mặt đất, không biết đang quỳ bái cái quỷ gì.
Bên cạnh họ ngổn ngang là tảng đá, cây cối, bùn đất, cả thôn đều khiến người ta có cảm giác quỷ dị không hiểu.
Lại nghĩ đến tiếng cười của nữ tử đáng sợ vừa mới nghe được.
Trình Húc trong lòng sợ hãi: "Thôn quỷ quái gì đây, hình như ta thấy thái nãi nãi đang ở trong thôn vẫy tay với ta... Ta không muốn đi vào, ta chết cũng không đi vào... Đi mau, đi tìm Vương Nhị, ta muốn đi tìm Vương Nhị... Ta muốn rời xa nơi này... Ta là đến tìm Vương Nhị, đúng đúng, chúng ta đi tìm Vương Nhị. . . Thái nãi nãi, ta phải đi rồi, ta còn trẻ, bây giờ ta chưa thể vào thôn gặp ngài được. . ."
Gã xoay người bỏ chạy, chạy vài bước lại chạy về, nhặt lên cương đao rơi trên mặt đất, cắm đao vào vỏ, sau đó lại quay đầu chạy đi xa.
Chạy vài bước lại chạy về, xoay người ngồi lên chiến mã của mình, lại một lần nữa quay đầu chạy.
Tới tới lui lui chạy hết ba vòng.
Đám người phó tuần kiểm, cung binh tiểu kỳ, tất cả đều nhìn choáng váng.
Sau khi sửng sốt vài giây, Tam Thập Nhị lại nhếch miệng, âm trầm nói: "Trình tướng quân chạy rồi, các ngươi không đi theo sao? Cũng được, cũng được, các ngươi lưu lại, vào thôn Cao Gia làm khách đi? Hắc hắc. . . [Thập phần mỹ vị]."
Phó tuần kiểm hú lên quái dị, liền nhanh chân đuổi theo Trình Húc, hơn trăm binh sĩ phía sau cũng chật vật đuổi theo sát.
Trong nháy mắt, cả đám bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.
Đợi họ chạy trốn ra xa rồi, Tam Thập Nhị mới hai tay chống nạnh, cười ha ha lên: "Thú vị, quá thú vị, ha ha ha ha, kẻ họ Trình này trước đây khinh thường ta, hiện tại biết sự lợi hại của bản sư gia rồi chứ? Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Đồ ngu cho ngươi sợ hãi chết luôn."
Lý Đạo Huyền: "Quan binh đi xa rồi, Nhất Diệp, ngươi bảo mọi người cách xa vị trí trước kia của tường thành, ta muốn đem tường thành đặt lại."
Cao Nhất Diệp vội vàng truyền lời.
Các thôn dân vừa kính lại vừa sợ, nhất là thôn dân mới tới, lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Huyền Thiên Tôn đại hiển thần uy, quả nhiên là chấn động tâm can, vội vàng nháo nhào rời khỏi vị trí tường thành, để tránh gây trở ngại tiên tôn thi pháp.
Rất nhanh, họ liền thấy tường thành lại từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống một làn nữa, đặt ở vị trí tường thành lúc trước, hình ảnh một vật khổng lồ như thế từ từ rớt xuống thật sự rất chấn động, tiếp theo căn nhà hình trụ của Lý thợ rèn cũng hạ xuống vị trí trước kia, hồ nước lớn cũng từ bầu trời hạ xuống cái hố trước đây của nó...