Có nhà rồi, nhưng trong nhà lon trống rỗng, không có vật dụng gì.
Thôn trưởng ôm một bó cỏ khô vào trong nhà để Lý Đại dùng làm giường ngủ tạm, còn cho hắn mượn một cái chăn cũ.
Cao Nhất Diệp lại đưa cho hắn một chén cơm cải trắng thịt gà đã nấu xong, để Lý Đại ăn một bữa no nê.
Bên này mọi người sắp xếp cho Lý Đại, thì bên kia Tam Thập Nhị cũng đem việc xảy ra tại huyện thành báo cho Lý Đạo Huyền.
Việc Bạch Thủy Vương Nhị tạo phản cũng không khiến Lý Đạo Huyền bất ngờ, chỉ không nghĩ tới lại phản nhanh như vậy mà thôi, sau khi nghe xong cũng không có gì để nói tiếp, y chỉ vì những người vô tội bị chết ở trong thành mà thở dài.
Sắc trời đã tối, Lý Đạo Huyền lại cầm một miếng sắt lá tạm thời che lại chỗ trống trên tường thành còn chưa làm xong cửa, các thôn dân thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Hộp tạo cảnh lại tiến vào "hình ảnh động".
Không có gì để nhìn tiếp.
Lý Đạo Huyền dời ánh mắt khỏi cái hộp, nhìn ra ngoài cửa sổ nhà mình, sắc trời của thành phố Song Khánh cũng đã sắp tối đen, nhưng ánh đèn trong thành phố vẫn rực rỡ, cuộc sống về đêm cũng mới chỉ bắt đầu.
Y ngồi trở lại trước máy vi tính, click vào hình đại diện của Thái Tâm Tử trên QQ: "Lão Thái, Khách Gia vi ốc của tôi tiến độ thế nào rồi?"
Thái Tâm Tử: "Còn sớm mà, vẫn đang làm khung thôi, sao nhanh thế được? Một tháng sau hỏi tôi lại."
Lý Đạo Huyền: "..."
Được thôi, mô hình vi ốc kia quả thật cũng khó làm, không hối được.
Y lại lên diễn đàn lịch sử quân sự mình thường lên, tiếp tục giấu tên đăng bài: "Nếu như bạn xuyên đến những năm cuối Minh triều, sau khi có thành bảo kiên cố, hỏa súng, áo giáp, đã giải quyết vấn đề an toàn rồi, chuyện tiếp theo muốn làm sẽ là cái gì?"
Trả lời 1: Cua thêm mấy em gái, đừng phụ lòng con gái tốt, con gái hư cũng đừng lãng phí, tất cả đem về chơi mười tám tư thế.
Trả lời 2: MOD đâu cấm chat đồ con hoang post #1 hộ cái, ta nhịn nó lâu lắm rồi.
Trả lời 3: Giết sạch! Trước giết sạch yêm đảng, lại giết sạch đảng Đông Lâm, đám lưu khấu của Lý Tự Thành cũng giết sạch, đông bắc Kiến Nô giết sạch, người nào không nghe lời giết sạch, người đắc tội ta giết sạch, sau đó dẫn theo một đám tiểu đệ nghe lời thành lập một quốc gia mới, quét ngang Âu Mỹ.
Trả lời 4: Nếu như bạn không ôm chí lớn, vậy cứ làm theo post #1. Nếu như bạn có chí lớn nhưng trong đầu toàn là cứt, vậy làm theo post #3. Nếu như bạn có tấm lòng kháng Thanh cứu quốc, vậy phải chiêu hiền đãi sĩ, cố gắng thu nạp đủ loại nhân tài, người hữu dụng trong yêm đảng cũng phải dùng, người hữu dụng trong đảng Đông Lâm cũng phải dùng, người hữu dụng trong lưu khấu cũng phải dùng, thậm chí người hữu dụng hơn da lợn rừng cũng phải dùng... Người hữu dụng trong tay càng nhiều, có khả năng thành sự cũng càng lớn.
Trả lời 5: Post #4 toàn nhảm nhí. Ta cần đám rác rưởi đó làm gì? Ngay từ đầu ta sẽ bồi dưỡng cho mình thành viên nòng cốt.
Trả lời 6: Bồi dưỡng từ nhỏ? Phải bao nhiêu năm mới có thể nuôi lớn để giúp ngươi làm việc? Năm Sùng Trinh thứ 17 thì Đại Minh triều diệt vong tới nơi rồi, khi đó ngươi còn trốn trong khe núi nào đó làm lão sư tư thục?
Trả lời 7: Cho nên đừng bồi dưỡng thành viên nòng cốt làm gì hết, vẫn là bồi dưỡng la lỵ đi, không cần mấy năm là có thể ăn được rồi.
Lý Đạo Huyền: mẹ nó vô học, đồ con hoang này lại tới rồi?
Thảo luận kết thúc, chủ đề bị MOD khoá, còn tiếp tục tranh luận nữa, y sợ sẽ phải ra đảo.
Lý Đạo Huyền nghiêm túc xem qua một lượt các bài trả lời, càng nghĩ, vẫn là cảm thấy post #4 nói có đạo lý nhất.
Không nói xa, chỉ nói gần hơn, thôn trang nho nhỏ được mấy chục người của y, hiện tại cần gấp chính là nhân lực. Thậm chí cũng không yêu cầu nhân tài gì hết, chỉ cần người là được, nam nhân có thể dùng để chặt cây sửa cửa thành, nữ có thể dùng để nấu cơm, giặt quần áo làm việc vặt, thật sự là chỗ nào cũng cần người.
Đang nghĩ vậy, trong hộp tạo cảnh lại vang lên tiếng người khe khẽ, hình như có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau, tụ tập lại rất huyên náo, Lý Đạo Huyền quay đầu liền nhìn thấy, mấy trăm người đang tập trung lại đẩy xe ngựa tiến tới.
Họ đốt đuốc, men theo con đường cát vàng, đi tới bên ngoài thôn Cao Gia.
Chủ ý của họ hẳn là muốn đi vào thôn Cao Gia, nhưng hiện tại thôn Cao Gia đã bị "bức tường thành cao lớn" do LEGO xếp thành vây quanh một vòng, nhóm người đó lại đi trong bóng đêm tối thui, chỉ dựa vào ánh trăng cùng ánh đuốc là tầm nhìn rất có hạn, ngay cả cửa thành cũng không nhìn thấy nằm ở đâu.
Mấy trăm người này không hiểu ra sao liền thì thầm với nhau, Lý Đạo Huyền vừa nãy nghe được là thanh âm họ nghị luận.
Y cảm thấy thích thú mà nằm bò bên cạnh hộp tạo cảnh, liền thấy ngay một hán tử cao lớn đứng phía trước nhất nhóm người này, chính là Bạch Thủy Vương Nhị.
Xem ra, ban ngày hắn phát động tạo phản, sau khi giết huyện lệnh Trương Diệu Thải rồi, mở kho lúa, cướp quan lương, chất đầy vào xe ngựa đang đẩy phía sau, lại trốn ra ngoài thành, một đường chạy hơn 30 dặm mới tới thôn Cao Gia.
Hiện tại Vương Nhị đang vội!
Hắn biết truy binh có thể đến đây bất cứ lúc nào, cho nên phải nhanh chóng hoàn thành "báo ân thôn Cao Gia", nhưng thôn Cao Gia quỷ dị này mới qua không bao lâu không ngờ lại có thêm một bức tường thành cao lớn, khiến hắn không tìm ra cửa mà vào.
Trước tiên Vương Nhị bảo người bên cạnh an tĩnh lại, tiếp đó quay về thôn Cao Gia lớn tiếng rống lên: "Người của thôn Cao Gia, các ngươi nghe được không? Ta là Bạch Thủy Vương Nhị của thôn Vương Gia bên cạnh, ta từng trộm nước của các ngươi, nhưng các ngươi không so đo hiềm khích, trái lại cho ta rất nhiều bột mì, hôm nay chúng ta tới báo ân, ta có lương thực rồi, ta tới cho các ngươi hai xe lương thực. . .người thôn Cao Gia? Các ngươi nghe được không?"
Lý Đạo Huyền bật cười: Bạch Thủy Vương Nhị này làm người không tệ lắm, cướp quan lương rồi, lập tức liền muốn trả lại nhân tình. Thảo nào người này có thể trở thành một trong những thủ lĩnh của khởi nghĩa nông dân, người có thể để cho một đám người sẵn lòng vì ngươi đầu rơi máu chảy, vậy nhất định là có nhân cách mị lực ở mức độ tương đối.
"Người thôn Cao Gia..." Bạch Thủy Vương Nhị lại hét lên hai lần, một bóng đen đã xuất hiện trên tường thành, Cao Sơ Ngũ tới rồi.
Vẻ mặt hắn ngây ngô, quay về bên ngoài tường thành nói: "À, thì ra kẻ trộm nước của chúng ta là ngươi."
Vương Nhị xấu hổ, cũng may đêm tối đen, chỉ dựa vào ánh trăng cùng với ánh đuốc là không ai chú ý tới sắc mặt hắn đã đỏ lên: "Là ta trộm, ôi chao, hiện tại không phải là lúc nói cái này, phiền ngươi mở cửa thành, ta đưa cho các ngươi hai xe lương thực, sau đó ta phải lập tức đi ngay."
Cao Sơ Ngũ đầu óc đơn giản, thuộc về loại người không ai hạ mệnh lệnh cho hắn, chính hắn sẽ không biết phán đoán, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Lý Đạo Huyền mất nửa giây suy nghĩ, đương nhiên hai xe lương thực này không thể nhận, đám người Vương Nhị cũng không thể cho vào thôn Cao Gia, bây giờ mới chỉ là giai đoạn đầu của khởi nghĩa nông dân, thế cục thiên hạ coi như ổn định, lực khống chế của triều đình vẫn rất mạnh, nếu như lúc này thôn Cao Gia có quan hệ với nhóm người Vương Nhị, vậy sẽ dẫn đến phiền toái rất lớn.