Sáng sớm, hộp tạo cảnh nho nhỏ náo nhiệt hẳn lên.
Đã tăng thêm một trăm nhân khẩu, khiến sức sống của thôn trang cũng tăng vọt.
Thôn dân mới tới giống như xem kính chiếu ảnh, đi tới đi lui trong thôn, không ngừng lên tiếng xuýt xoa.
"Căn nhà sắt hình tròn này thật lợi hại, rốt cuộc nó làm ra thế nào nhỉ?"
"Hồ nước lớn này là sao? Hạn hán ba năm mà, ngay cả dòng sông cũng sắp khô cạn, vì sao thôn Cao Gia lại có một hồ nước lớn như thế?"
"Thịt gà khô, bên này treo đầy thịt gà khô hong gió!"
Các thôn dân mới tới rất nhanh liền nhận được một đợt giáo dục rung động mới.
Đây cũng là chuyện Tam Thập Nhị rất thích nghe, hắn cố ý sáng sớm không vội đến tìm họ, không an bài việc làm cho họ, để cho họ đi lung tung trong thôn, để cho các "thần vật" trong thôn doạ họ sợ, để khi sai sử mới càng khiến họ nghe lời hơn.
Đợi đám người này nhìn đến đầu váng mắt hoa rồi, Tam Thập Nhị mới triệu tập mọi người lại: "Trong thôn đang rất cần nhân tài, nhất là thợ rèn, ai biết rèn sắt đứng ra, mỗi ngày có thể lãnh thêm hai lượng bột mì."
Ba trung niên hán tử lập tức nhảy ra, sướng đến giậm chân, không nghĩ tới chút tài nghệ bất nhập lưu của mình lại có thể mỗi ngày có thêm hai lượng bột mì.
Tam Thập Nhị: "Mấy người các ngươi, trong nhà có thiết chùy, thiết châm gì đó thì về nhà lấy đem lại đây, sau đó theo Lý sư phó trong thôn chúng ta, muốn rèn cái gì thì tất cả nghe Lý sư phó phân công."
Ba trung niên hán tử ngoan ngoãn đáp ứng.
Tam Thập Nhị lại quay đầu nói với các thôn dân còn lại: "Người còn lại, chuyện thứ nhất phải làm chính là xây một tòa miếu Đạo Huyền Thiên Tôn."
Ở bên ngoài Lý Đạo Huyền nhìn đến chỗ này không khỏi nên khóc hay cười, chuyện trong thôn phải làm còn rất nhiều, có thể nói là bách phế đãi hưng, không ngờ ngươi lại xây miếu trước?
Làm thứ đồ vô dụng này làm gì?
Đang chuẩn bị cất lời gọi Cao Nhất Diệp tới can thiệp, đột nhiên nghĩ đến, trong series trò chơi [Văn Minh] mà mình chơi, khi xây một thành phố mới, hình như cũng không phải bắt đầu từ việc xây một kiến trúc nghiêm chỉnh, mà bắt đầu từ thần miếu trước.
Mở rộng biên giới thành thị, là dựa vào văn hóa tuyên truyền mà đạt được.
Mà kiến trúc của tôn giáo lúc đầu, đồng thời cũng là kiến trúc văn hóa.
Mặc dù đây là trò chơi đặt ra, nhưng việc đặt ra này cũng không phải nhà thiết kế trò chơi làm ra, mà là lấy sử làm gương, có đạo lý của nó.
Một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, bỗng mọc lên trong lòng Lý Đạo Huyền.
Trực giác nói cho y, không nên can thiệp vào hành động của Tam Thập Nhị, những việc loạn cào cào này, nói không chừng sẽ mang đến lợi ích dưới một loại hình thức khác.
Lý Đạo Huyền bỏ đi dự định gọi Cao Nhất Diệp, tiếp tục thờ ơ xem tiếp.
Tam Thập Nhị: "Ai biết làm ngói đứng ra, mỗi ngày lĩnh thêm một lượng bột mì."
Mấy trung niên nam nhân đứng dậy, vẻ mặt vui mừng.
"Ba người các ngươi, dẫn những người khác xây miếu..." Nói đến đây, Tam Thập Nhị đột nhiên ngây cả người, hiển nhiên nhớ tới cái gì: "Trong số các ngươi, ai biết đắp tượng?"
"Tiểu nhân biết!" Hai trung niên hán tử trước tiên giơ tay lên, trải qua chuyện thợ rèn và thợ ngoã thì họ đã hiểu, biết vài tay nghề đặc biệt, mỗi ngày có thể lĩnh nhiều bột mì hơn, cho nên không thể trốn việc, trái lại phải chủ động ôm lấy việc.
"Miếu Thành Hoàng ở huyện thành, tượng Thành Hoàng cao bằng người, là tiểu nhân điêu khắc."
"Tiểu nhân cũng từng điêu khắc một bức tượng Quan Thế Âm."
Hai trung niên hán tử còn là người trong nghề, Tam Thập Nhị rất phấn khởi: "Rất tốt, người còn lại thì bê đá đốn củi, xây miếu. Hai người các ngươi biết đắp tượng thì đi theo ta."
Hắn dẫn hai người đi tới trước mặt Cao Nhất Diệp: "Cao cô nương, ta dẫn hai người biết đắp tượng đến, nhờ cô miêu tả một chút tướng mạo của thiên tôn, để hai người này tạo một bức tượng thần Đạo Huyền Thiên Tôn."
Cao Nhất Diệp: "À? Cái này...Ta phải tỉ mỉ nghĩ lại..."
Lý Đạo Huyền cảm thấy rất thú vị, cố ý mở nắp hộp tạo cảnh ra, đưa mặt mình lên bầu trời hộp tạo cảnh.
Nhìn xuống phía dưới.
Cao Nhất Diệp lập tức thấy ngay, tầng mây loáng thoáng xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính, ánh mắt hiền hoà, sáng sủa đẹp trai.
Nàng không khỏi lẩm bẩm: "Thiên tôn rất trẻ, không để râu, ngũ quan..."
Hai trung niên hán tử vội vàng ghi tạc trong đầu.
Chẳng mấy chốc, hai người móc lên hai đống bùn vàng từ rãnh nước phụ cận, trước dựa theo Cao Nhất Diệp đại thể miêu tả, nặn ra cái đầu một nam nhân trẻ tuổi, sau đó lại tiến hành điều chỉnh.
"Ở đây... Con mắt phải to hơn một chút..."
"Mũi cao một chút..."
"Môi hơi cong lên trên, thiên tôn không dữ, hắn rất hiền lành, ôn hòa."
"Lỗ tai lớn một chút."
Không đến hai canh giờ, khuôn mặt Lý Đạo Huyền đã được điêu khắc ra.
Y cầm một cái kính lúp cách thủy tinh tỉ mỉ nhìn vào, khuôn mặt này điêu khắc trông rất sống động, chỉ là, khi Cao Nhất Diệp chuyển đạt tướng mạo của mình, rõ ràng lẫn lộn vào tâm tình cá nhân, giúp y chỉnh dung lại, tóc thì đổi thành tóc dài cho y, mắt sửa lớn hơn, mũi cao hơn, ánh mắt sửa uy nghiêm hơn...
Đủ loại gia tăng này gộp lại, khiến y chỉnh thể đẹp hơn 32%, độ uy nghiêm tăng 320%, từ một người thanh niên hiện đại, lắc mình biến hoá thành Đạo Huyền Thiên Tôn uy phong lẫm lẫm, biết cả trú nhan thuật.
Phần đầu làm xong, làm thân mình thì đơn giản hơn nhiều.
Hai trung niên hán tử cùng nhau động thủ, dùng lượng lớn bùn vàng làm một thân người, ngồi khoanh chân, thân mặc đạo bào, tay phải cầm phất trần, tay trái còn nâng một cái Thái Cực bát quái đồ.
Cuối cùng đem đầu ráp vào...
Đạo Huyền Thiên Tôn diện mạo trang nghiêm, tuyên cáo hoàn thành.
Lý Đạo Huyền cầm kính lúp, quay về "bức tượng" của mình nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, cũng phải chậc một tiếng thoả mãn, rất muốn đưa tay vào hộp lấy nó ra, bỏ vào trong tủ đồ sưu tầm của mình.
Chế tác thứ này so với mấy mô hình siêu nhân, lính nhựa gì đó tỉ mỉ hơn nhiều, thân cao chưa tới 1cm, nhưng ngay cả các chi tiết như ánh mắt, sợi tóc, ngón tay, tất cả đều được làm tỉ mỉ vô cùng.
"Ồ? Đợi đã nào!"
Lý Đạo Huyền quay đầu nhìn thoáng qua tủ đồ sưu tầm mô hình của mình, ánh mắt tập trung vào một mô hình bằng nhựa chỉ cao 2cm, giá lại tới 288 đồng, lại quay đầu nhìn thoáng qua tượng Đạo Huyền Thiên Tôn trong hộp, lại quay đầu nhìn mô hình nhựa 288 đồng, lại quay đầu nhìn tượng Đạo Huyền Thiên Tôn...
Nhiều lần so sánh, xác nhận.
Một mô hình đã từng yêu thích không buông tay, tốn 288 đồng mới rước về nhà, hiện tại đem so sánh với tượng Đạo Huyền Thiên Tôn, trên trình độ chế tác tỉ mỉ, chính là một đống cứt, không sai, thực sự là một đống cứt.
Nếu như đống cứt này có thể bán 288 đồng, vậy tượng Đạo Huyền Thiên Tôn có thể bán bao nhiêu tiền?
Hắc! Có chủ ý rồi.
Lý Đạo Huyền cất lời: "Cao Nhất Diệp, ngươi nói cho hai thợ đắp tượng này, ta rất thoả mãn tay nghề của họ, tiếp theo có một số việc muốn giao cho họ làm, nếu làm tốt sẽ có trọng thưởng."
Nói xong, y tìm một hình ảnh trên máy vi tính, chọn vào Print, rất nhanh, một tờ giấy A5 in hình Tôn Ngộ Không bản Chí Tôn Bảo trong [Đại Thoại Tây Du] trượt ra từ máy in.