Bạch tiên sinh thấy hành động cuồng nhiệt của các thôn dân, thầm thấy không ổn, kết hợp với biểu hiện vừa rồi của Tam sư gia, hắn lập tức hiểu ngay -- tà giáo.
Đây rõ ràng là diễn xuất của tà giáo không lệch đâu được.
Thiếu nữ này chắc là thánh nữ của tà giáo, giống như Bạch Liên thánh nữ vậy, mà thiên tôn trong miệng họ trên bản chất không khác với "Vô sinh lão mẫu".
Mấy trăm năm qua, Đại Minh triều vẫn luôn đả kích Bạch Liên giáo rất mạnh mẽ, chưa bao giờ từng ngưng lại.
Bạch tiên sinh là một quân tử, nghiên cứu quân tử lục nghệ tinh thâm, đương nhiên sẽ không thích tà giáo.
Hắn kéo lại Tam Thập Nhị, thấp giọng nói: "Thôn này làm tà giáo hả? Sao ngươi lại giao du với những người này?"
Tam Thập Nhị: "Tôn sùng tà thần mới là tà giáo, nếu là thiện thần, không thể gọi là tà giáo."
Bạch tiên sinh: "Ngươi nghe họ hô cái gì chưa, sợ bọn chúng cái quần, khẩu hiệu như vậy không phải tà giáo là cái gì?"
Tam Thập Nhị: "Khụ, đó là bởi vì thiên tôn [khác người]."
Bạch tiên sinh: "Điên rồi... Điên cả rồi."
Tam Thập Nhị cười hì hì: "Bạch tiên sinh, thật ra ta hiểu ngươi, khi ta mới tới thôn này cũng có ý nghĩ giống như ngươi vậy, mãi đến khi ta tận mắt nhìn thấy thiên tôn thi pháp."
Bạch tiên sinh lườm hắn: "Tà giáo gạt người đều có cái bài này, kiểu gì chả là thánh nữ hoặc bà cốt có thể thấy được tà thần thi pháp, những người khác thì nhìn không thấy, hừ."
Tam Thập Nhị: "Cơ mà thiên tôn thi pháp, vừa nãy ngươi cũng thấy a."
Trên đỉnh đầu chậm rãi Bạch tiên sinh nhảy lên một dấu chấm hỏi rất to."Ta thấy khi nào?"
Tam Thập Nhị chỉ ra ngoài thành: "Vừa rồi ngoài thành đột nhiên nổi lên gió cát, trợ giúp gia đinh và tá điền nhà ngươi trốn vào thôn Cao Gia, thế ngươi có cảm giác thấy có gió lớn đập vào mặt không?"
Vừa nghe lời này, Bạch tiên sinh liền ngớ người.
Vừa rồi chật vật chạy trốn nên không nghĩ kỹ, hiện tại hồi tưởng mới phát hiện chỗ quỷ dị, gió cát ngoài thành vù vù, nhưng mình đứng ngoài mấy trăm thước lại không cảm giác được có gió phả vào mặt, việc này, trông có mùi rất quỷ dị.
Tam Thập Nhị: "Gió đó, chính là thiên tôn đang thi pháp."
Nhất thời Bạch tiên sinh không biết có nên tin hay không.
Lúc này, đám sơn tặc ngoài thôn đang tạm thời án binh bất động, chúng nghe được người thôn Cao Gia đang đồng thanh la hét, biết ngay thôn này quyết định phản kháng rồi, đã như vậy trở mặt luôn, liền phái hai người chạy về thông báo cho lão đại, chuẩn bị tiến đánh thôn Cao Gia, người còn lại thì ngồi bên ngoài, thờ ơ nhìn bức tường thành cao phía trước.
Mà các thôn dân trong thành thì bắt đầu khẩn trương.
Những thôn dân này đều không có kinh nghiệm chiến đấu gì hết, gặp phải việc này hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, họ nhìn sang Tam Thập Nhị, người sau cũng không biết, chỉ có thể lắc đầu, nguyên đám người cũng chỉ biết nhìn Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp lại buông tay tỏ vẻ không biết: "Thiên tôn bảo chúng ta trước tiên tự mình chuẩn bị, hắn có việc khác phải ra ngoài một lúc."
Mọi người: "..."
Tam Thập Nhị thì vội nắm lấy tay Bạch tiên sinh: "Bạch tiên sinh, xem ra cần nhờ ngươi tới chỉ huy rồi, ngươi là giáo viên đoàn luyện của Bạch gia bảo, ngươi biết đánh trận."
Bạch tiên sinh dở khóc dở cười: "Nhưng ta đánh bị thua mới chạy trốn đến đây!"
Tam Thập Nhị: "Cái gọi là một lần ngã một lần khôn, khẳng định ngươi tốt hơn chúng ta ở đây."
Bạch tiên sinh suy nghĩ kỹ càng: "Mà thôi, để ta."
Hiện tại cường đạo phái người đi viện binh, mà quân chủ lực của đối phương đang ở Bạch gia bảo cướp giật tài vật nhà mình, như vậy vừa đi vừa về, ít nhất cũng phải bốn canh giờ, nhanh nhất cường đạo cũng phải đến hoàng hôn mới có thể chạy đến, thời gian còn kịp.
Đầu tiên Bạch tiên sinh kiểm kê nhân số, trong thôn Cao Gia có khoảng 150 người, bỏ đi người già phụ nữ trẻ em không có sức chiến đấu thì còn 70 người, mà vừa rồi theo mình trốn vào thôn Cao Gia gia đinh còn hơn chục người, tá điền hơn 60 người, tất cả gia đinh đều đánh được, tá điền sau khi loại trừ người già phụ nữ trẻ em, có thể chiến đấu cũng chỉ 24 người.
Gộp lại tất cả những người có thể có thể chiến đấu, cũng hơn 100 người.
Hơn 100 người, dựa vào tường thành cao hơn hai trượng của thôn Cao Gia.
Có cơ hội!
Bạch tiên sinh tinh thần phấn chấn, phất tay chỉ huy: "Nam có sức động thủ khuân đá, đá lớn đá nhỏ trong thôn đưa hết tới bên tường thành, đá lớn dùng để chặn phía sau cửa thành, ngăn sơn tặc không thể chạy vào trong thành dù đã phá được cửa gỗ."
"Đá nhỏ và vừa thì dùng để đập vào địch nhân bò lên thành, nhất là phía trên cửa thành, để nhiều đá loại vừa lên, nếu như đối phương muốn phá cửa thành thì vác đá ném xuống cho chết bọn chúng."
"Nếu không đủ đá thì đi phá nhà đá..."
Hắn đảo mắt xung quanh thôn, trong thôn toàn là nhà cỏ rách nát, chỉ có một kiến trúc là dùng đá, tập trung nhìn vào, kiến trúc đó quả thật bắt mắt nhất trong thôn, mấy chữ "Đạo Huyền Thiên Tôn động" còn mới tinh.
Hắn đang muốn nói: "Có thể phá cái này."
Tam Thập Nhị bên cạnh đã giành nói trước: "Cái đó không thể phá được, nếu ngươi muốn phá nó, [chết không có chỗ chôn]."
Bạch tiên sinh ngớ người ra, nghĩ thầm: Xem ra giáo đồ cả thôn đều che chở cái miếu này, kẻ ngoại lai như ta đừng làm loạn tốt hơn, thức thời mới là tuấn kiệt.
Hắn lại lớn tiếng hỏi: "Thôn có dầu không? Nếu có dầu có thể đem nấu sôi lên, đợi khi cường đạo bò lên thành, đổ dầu sôi vào đầu chúng..."
Vừa nói xong thì hắn thấy hối hận.
Chỉ nhìn nhà cửa ở thôn này thôi, liền biết thôn này rất nghèo, nhà rách vách xiêu, thôn dân thì quần áo tả tơi, men theo tường thành còn có mấy cái lều dựng tạm, thậm chí rất nhiều người ngay cả túp lều cũng không có, chỉ trải cỏ khô dưới đất mà ngủ.
Thôn nghèo như thế thì tìm dầu ở đâu? Xem ra chỉ có thể dùng nước đun sôi để thay thế, nhưng hiệu quả của nước sôi thì thua xa dầu.
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Tam Thập Nhị lớn tiếng phân phó: "Ngươi, ngươi, ngươi. . . Còn có ngươi, mười mấy người các ngươi nhanh chóng đến kho hàng khiêng thùng dầu lớn qua đây, chuẩn bị nồi chén gáo múc, bảo các phụ nhân đem dầu nầu sôi lên."
Mấy thôn dân bị điểm danh đáp lại một tiếng, liền chạy vào trong một căn nhà rách, chẳng mấy chốc khiêng một thùng dầu lớn đi ra.
Thùng này thật ra là nắp chai nước suối, nhưng sau khi bỏ vào hộp nó biến thành một cái thùng rất lớn đường kính gần một trượng.
Lúc này dầu bên trong còn chưa đến một nửa, bằng không thì hơn mười thôn dân khẳng định không thể khiêng nổi.
Thùng dầu to tướng đặt cái rầm trước mặt Bạch tiên sinh, hắn nhìn mà đực mặt ra: "Nhiều dầu vậy sao? Thơm quá, toàn là dầu hạt cải tốt nhất, đang...đang hạn hán, thôn Cao Gia giàu có như vậy sao?"
Tam Thập Nhị cười hì hì: "Thần vật thiên tôn ban ân, bảo đảm ngươi giật mình, đừng đờ ra nữa, còn có thủ đoạn thủ thành gì thì nhanh lấy ra đi."
Bạch tiên sinh vội vàng ổn định lại, hiện tại phải giành giật từng giây, đây không phải là lúc kinh ngạc, hắn vội vàng ra lệnh cho hơn trăm người có thể chiến đấu lên tường thành, từng đội từng đội, lấy tay chỉ định cho họ khu vực phòng ngự, giảng giải một hồi nếu như sơn tặc từ nơi này công tới thì phải làm gì, từ bên kia công tới thì phải làm gì, nếu như sơn tặc công lên tường thành lại phải làm thế nào...
Định ra rất nhiều đối sách khác nhau.
Mà cùng lúc đó Lý Đạo Huyền cũng đã đi xuống lầu, y đứng trong một cửa hàng đồ chơi trẻ em, đang quay về tủ hàng bày một loạt đồ chơi mà lựa chọn...