Người thanh niên này không còn động đậy nhưng vẫn còn hơi thở, có lẽ cậu ta chỉ bị bất tỉnh. Lương Xuân Vũ xem xét vạt áo cậu ta bị chảy máu, cô không dám tự ý di chuyển cậu ta vì sợ xương sườn gãy có thể đâm thủng phổi. Cô chạy tới xe Trịnh Miểu, rút bộ dụng cụ sơ cứu của xe ra, tháo băng gạc cầm máu, vội vàng cầm máu cho cậu ta.
Khi xe cứu thương đến, các nhân viên y tế chụp cho cậu ta mặt nạ thở oxy, lấy cồn rửa mặt cậu ta sạch sẽ. Nhưng mà mặt Từ Thần đã sưng lên, má, cằm biến dạng phồng lên kinh khủng, những vết bầm tím trên trán, sống mũi còn có một vết thương vắt ngang trông rất đáng sợ.
Lương Xuân Vũ không nhận ra cậu ta, mà nói gì tới cô, ngay cả ba mẹ Từ Thần có tới nhất định cũng không nhìn ra cậu. Từ Thần thở hắt ra một hơi, đầu đặc quánh mơ màng, dùng cặp mắt sưng tới mức chỉ mở ra một khe nhỏ như đường chỉ mà nhận ra Lương Xuân Vũ. Lần trước, cô đã bảo cậu phải chú ý khi lái xe, không ngờ một câu thành sự thật, cô lại còn là người đến cứu cậu. Đầu óc cậu hỗn loạn, cho là mình sắp chết, cậu nghĩ tới ba mẹ và anh trai, nhớ tới cô bạn gái nhỏ, rớt nước mắt không nói nên lời. Ngọ nguậy vài cái rồi lại hôn mê.
Cô hộ lý tìm thấy chiếc ví trong túi Từ Thần, liên lạc với gia đình bằng điện thoại di động. Lương Xuân Vũ nhìn khuôn mặt sạch sẽ trong chứng minh nhân dân, chợt nhớ ra đây là người đã gọi Từ Phong trước tòa cao ốc Bạch Hâm dạo trước. Nhìn lên chứng minh nhân dân thì thấy tên là “Từ Thần”, đúng là em trai Từ Phong.
Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng, đến bệnh viện, mấy bác sĩ y tá đẩy Từ Thần nửa tỉnh nửa mê vào trong cửa.
Một hộ lý chặn Lương Xuân Vũ lại yêu cầu tạm ứng tiền viện phí. Lương Xuân Vũ cũng hết sức nhếch nhác, máu dính trên tay, trên áo thun của cô, may mà áo đen nên nhìn chỉ như bị ướt đẫm mồ hôi. Khi cô đóng tiền tạm ứng xong quay lại thì Từ Thần đã được đẩy vào phòng cấp cứu. Hành lang trống rỗng, Lương Xuân Vũ ngồi bên ngoài chờ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng cấp cứu. Nhớ tới người luôn hào phóng nụ cười Từ Phong nên cô càng hy vọng Từ Thần có thể bình an vô sự, vì vậy còn hơi thấp thỏm lo lắng.
Trong không khí có mùi sát trùng rất nặng, thỉnh thoảng có vài hộ lý, ý tá, bác sĩ qua lại. Ít lâu sau có tiếng động lẫn tiếng khóc thút thít, một chiếc băng ca được đẩy vào, trên đó là một đứa trẻ hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, một đôi vợ chồng trẻ dựa vào nhau khóc thảm thiết, hai người còn mặc đồ ở nhà, sắc mặt tiều tụy, mắt lộ vẻ sợ hãi và lo lắng.
Ở chỗ này mọi người rất dễ để hiểu được từ “lòng trắc ẩn”. Cô đã có khoảnh khắc như vậy không chỉ một lần. Sau hơn một ngàn ngày đêm, điều duy nhất Lương Xuân Vũ hiểu là: 5 năm trước, cô và mẹ cô, Lữ Tố, đã hết duyên.
Ý nghĩa của từ “hết duyên” chính là: từ khoảnh khắc Lữ Tố nhắm mắt xuôi tay, thời gian thấm thoát trôi qua từng giây từng phút, đến vĩnh viễn, cuối cùng cũng không gặp lại nhau.
Ngẫm lại, vẫn là nuối tiếc, nuối tiếc không nói nên lời.
**
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lương Xuân Vũ đứng dậy, một nhóm y tá hộ lý đẩy Từ Thần đang nhắm nghiền mắt ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ phẫu thuật chính, y tá hỗ trợ mặc áo choàng xanh đi theo sau, trong đó có một người là y tá trên chuyến xe cấp cứu ban nãy. Người y tá đó nhìn thấy Lương Xuân Vũ, tháo khẩu trang gật đầu với cô “Yên tâm đi, anh ta ổn rồi, bây giờ chuyển anh ta sang phòng bệnh”. Lương Xuân Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với người y tá.
Người hộ lý đi phía trước nói “Người nhà anh ta chắc cũng sắp đến rồi, cô ở đây chờ một chút, bọn họ sẽ trả tiền lại cho cô”
Lương Xuân Vũ không có ý định ở lại chờ người nhà cậu ta đến, tiền này vốn dĩ là của Từ Thần lần trước thua cô đưa cho cô, hiện giờ đã biết cậu ta là em Từ Phong, Lương Xuân Vũ không muốn giữ nó nữa. Cô xuống lầu một ra ngoài, đối diện có cặp vợ chồng trung niên vẻ mặt lo lắng vội vã đi tới, họ nhìn xung quanh rồi chặn cô lại, nôn nóng hỏi “Cô bé, cô biết phòng phẫu thuật cấp cứu ở đâu không?”
Lương Xuân Vũ gật đầu, chỉ thang máy “Lầu 8, ra khỏi thang máy…”. Cô chưa kịp nói xong thì hai vợ chồng đã vội vã cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Ba mẹ Từ cả quãng đường chạy như bay tới, hai trái tim kinh hoàng như muốn vỡ ra vì sợ hãi. Hai người chỉ mong làm sao có thể mọc cánh bay tới bệnh viện cho nhanh. Ra khỏi thang máy, tới quầy hỏi thăm, biết cuộc phẫu thuật của Từ Thần đã xong và đã được chuyển sang phòng bệnh. Một y tá đang chỉnh chai nước truyền cho Từ Thần thì thấy một cặp vợ chồng lao vào vẻ hoảng loạn.
“Có phải người nhà Từ Thần không?”
Đáng thương cho lòng người làm cha mẹ, nhìn con trai mình không nói nên lời, chỉ biết rơi nước mắt. Người y tá giải thích tình trạng của Từ Thần với họ, đại khái nhờ được sơ cứu kịp thời, lại được đến bệnh viện kịp lúc nên chỉ cần chăm sóc thì sẽ phục hồi tốt mà không để lại di chứng gì, sau khi xuất viện có thể tung tăng nhảy nhót như cũ.
Trong cái rủi có cái may, mẹ Từ vẫn khóc, cả tối căng thẳng giờ đã tạm thả lỏng tinh thần, người mềm nhũn ra, ba Từ vội đỡ bà ngồi xuống. Cô y tá nhìn phía sau họ “Hai người có thấy cô gái đã cứu anh ta không? Cô ấy đã đóng tạm ứng viện phí”
Mẹ Từ khẽ run lên kinh ngạc “Có người cứu nó?”
“Đúng, cô ấy là người đã sơ cứu và gọi cấp cứu”
Mẹ Từ nghe thấy thì mắt lại cay xè, may mà vận số con trai mình tốt, lúc nguy cấp còn gặp được quý nhân.
“Hai người đi lên không gặp cô ấy à?” y tá kinh ngạc “Không phải chứ, mới nãy ở phòng phẫu thuật còn thấy cô ấy kia mà”
“Cô gái đó trông thế nào? Chúng tôi sẽ tìm cô ấy”
“Ai chà, cũng không biết diễn tả sao nữa, mặt mũi bình thường, mặc áo thun đen quần jean, trẻ trung…”
Ba Từ lắng nghe, một tia sáng lóe lên trong đầu ông “Có phải tóc ngắn, da trắng, cao trung bình?”
Y tá gật đầu “Đúng rồi, chú đã gặp cô ấy à?”
Ba Từ mẹ Từ nhìn nhau ngạc nhiên “Cô ấy đi rồi, chúng tôi tới bệnh viện thì thấy cô ấy chuẩn bị rời đi”
Y tá cũng ngạc nhiên “Sao lại đi rồi, tiền tạm ứng phẫu thuật cô ấy nộp mà”
…………..
Nói tới Từ Phong, anh cũng rất khổ đó, cả đời chưa gặp tai họa gì lớn, lần này bị ném tới quả điện thế 100.000 vôn. Bệnh viện gọi nói em trai anh chuẩn bị vào phòng phẫu thuật cấp cứu vì tai nạn xe hơi, anh mau đến đó đi. Nghe mấy lời này thì ai mà không vội đến nôn ra máu?
Thời điểm Từ Phong lao ra khỏi khách sạn, trong đầu anh toàn hình ảnh Từ Thần, bất kể là người đàn ông 27 hay 37 tuổi, anh sợ, thực sự sợ người đã mất.
Khi đang đặt vé máy bay, mẹ Từ cuối cùng đã gọi nói Từ Thần đã ra khỏi phòng phẫu thuật, ngoại trừ chấn động não một chút, tay chân vẫn còn nguyên, tim đập ổn định, vừa rồi tỉnh được một lát, nói chuyện rõ ràng, có thể thấy không bị di chứng gì. Ngoài ra, cảnh sát giao thông vừa đến nói cậu ta say rượu lái xe nên gây ra tai nạn này.
Từ Phong buông thõng cánh tay cầm điện thoại xuống, người anh hơi choáng váng, mặc kệ là đang ở giữa đường hay giữa cầu, anh ngồi bệt xuống đường lúc nửa đêm. Lúc này nhớ tới Từ Thần với cái kiểu phá xe của nó, thì cảm giác không còn sợ hãi hay lo lắng nữa mà một ngọn lửa bốc cháy bừng bừng trong người anh, ngứa răng ngứa tay, chỗ nào cũng cảm thấy ngứa ngáy muốn đánh người.
***
Từ Thần lần này coi như tai nạn lớn, tâm lý dằn vặt có thể từ từ tính sau, cơ thể thì bị tra tấn quá mức, động đậy: đau; không động đậy: vẫn đau.
Ba Từ mẹ Từ cũng giống phản ứng của Từ Phong, biết con thoát khỏi nguy hiểm thì biến sợ hãi thành tức giận, giận này không thể nào cãi được. Lúc Từ Thần hết thuốc tê, một người lính già luôn hết sức tận tình phát huy các giá trị chủ yếu của chủ nghĩa xã hội cho thanh niên như ông đã phải lấy một cái ghế nhỏ, ngồi lầm bầm dạy dỗ Từ Thần.
Ba Từ: “Say rượu lái xe,chuyện này mà con cũng làm được, qua lần này ba coi như đã biết con là loại người không có nguyên tắc, không có điểm dừng, là sâu mọt của chủ nghĩa xã hội, là thứ cứt chuột gây độc hại cho sự an toàn của nhân dân!”
Từ Thần muốn xỉu “…..”
Ba Từ: “Thật không thể ngờ, ba vì đất nước, vì xã hội mà cẩn thận bồi dưỡng, trau dồi rường cột cho nước nhà trong 20 năm, tự nhận thấy mình quang minh lỗi lạc, kết quả là con trai mình lại cùng một đám người say rượu lái xe!”
Từ Thần “…..”
Ba Từ (lau lau mắt, hối hận lúc đầu ông không nên kể lể): “Lỗi của ba, lỗi của ba, ba xấu hổ với đảng, xấu hổ với quần chúng nhân dân!...”
…………
Khác với ba Từ dạy dỗ kiểu kể lể vô cùng đau đớn, Từ Phong nhắm mục tiêu châm chích nhiều hơn. Ngay khi lao tới bệnh viện, anh đã cho Từ Thần một bài học cả đời không quên.
Từ Thần ngủ qua đêm trong cơn đau đớn toàn thân, đôi mắt sưng húp. Thuốc mê vẫn chưa tan hết, cơ thể không thể động đậy. Cố mở mắt ra, trong tầm mắt là ba mẹ bên trái, anh trai bên phải. Từ Thần chưa ý thức được sự tình tới nông nỗi nào, cũng không biết trong nhà bị sự cố tai nạn của cậu ta tra tấn tới gà bay chó sủa, chỉ dựa theo bản năng hỏi “Ba mẹ, anh, cái xe em sao rồi?”
Câu hỏi này lập tức khiến ba Từ phát điên, ông vốn đã giận Từ Thần say rượu lái xe, lúc này còn nghe Từ Thần bị quấn như xác ướp còn dám nhắc tới cái xe, giận không thể kiềm chế được “Cái đồ bất hiếu này, còn dám nhắc tới xe!!!...”
Từ Thần choáng váng, không có cách nào trốn đi đâu, may mà Từ Phong đã kịp thời ngăn ba Từ sắp giết người tới nơi. Từ Thần nhướng đôi mắt sưng to như mắt cá vàng nhìn anh trai vẻ biết ơn, ra hiệu anh trai nói giùm cậu vài câu tốt đẹp. Từ Phong không phụ sự mong đợi của cậu “Ba, bây giờ nó vẫn còn nằm trên giường, ba có giận cũng vô ích, tức giận có hại cho thân thể nữa”
Từ Thần cảm động muốn rớt nước mắt, đúng là anh trai tốt, chỉ có anh thương xót em. Từ Phong ấn ba Từ ngồi xuống ghế, quay lại nhìn Từ Thần. Từ Thần nửa tranh thủ sự thông cảm nửa làm nũng “Anh, dưới đầu gối em đau quá…”
“Xe của em bị hư rồi” Từ Phong nói lặng lẽ
“À…” không phải Từ Thần không tiếc, xe đó cậu đã tốn rất nhiều công sức, nhờ người độ lại nhiều thứ trong xe.
“Nhưng em không cần quá lo lắng chuyện đó” Từ Phong chuyển chủ đề, nói nửa câu sau với vẻ mặt bình thản mà cực kỳ đứng đắn. “Cho dù cái xe đó không hư thì em thiếu một chân thì sau này cũng đâu còn lái xe được”
Biểu cảm trên gương mặt Từ Thần đột nhiên đông cứng lại, mí mắt sưng húp của cậu cố căng ra, như rốt cuộc tiêu hóa xong câu đó, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng không thể tưởng tượng nổi. Cậu nhìn thẳng Từ Phong, cẩn thận quan sát cách Từ Phong nói chuyện và biểu cảm gương mặt anh trai, xem anh có nói dối hay không.
“Anh không lừa em” Từ Phong không nhìn cậu, lấy cái gối nhét dưới cổ cậu. Từ Thần cố gắng dời mắt xuống chân, chân trái có lẽ bị gãy nên đang được treo lên cao. Chân phải đâu? Thuốc tê của Từ Thần chưa tan hết nên cậu không thể nhìn thấy hay cảm giác được chân phải của mình.
Tới lúc này, trái tim Từ Thần lạnh toát. Thật sự anh trai vẫn có thể lừa cậu, chân cậu “có thể” vẫn còn, nhưng cậu không thể nào chấp nhận “có thể đã mất”. Nghĩ tới đó, trái tim như rớt xuống.