Nam sinh mặc áo khoác đỏ đó chạy đến ngã tư lao đến gần bậc thang bên lề đường, ở đó có một con mèo nhỏ đang nằm. Hà Giai Chanh chạy theo chiếc xe đạp đang chạy như bay kia liếc mắt nhìn thấy chú mèo đó.
Mèo đó là cục cưng của bà ngoại Hà Giai Chanh, bà thân thiết với nó còn hơn Hà Giai Chanh, suốt ngày ôm nó trong ngực gọi “Cục cưng ơi cục cưng à”, lạp xưởng, cơm thịt gì ngon lành cũng đút cho nó. Con mèo lông vàng đó ăn suốt nên mập ra, càng mậpthì lại càng lười, giống mèo này vốn đã dễ béo nên cái bụng nó ngấn mỡ, lúc đứng thẳng lên có khi còn không thấy được chân. Trông chờ một con mèo mập lười biếng một bước không thèm đi như vậy trước sự nguy hiểm trước mặt tự nhiên lại nhanh nhẹn lên là chuyện không thể, cả người nó núng nính thịt, cơ thể yếu ớt. Nam sinh đó lao xe tới không hề phát hiện ra con mèo mập đó, bánh xe đè nghiến lên đùi nó. Chú mèo gào lên một tiếng thảm thiết rồi nằm bẹp trên đất không biết sống chết ra sao.
Hà Giai Chanh nhảy dựng lên, vội vàng guồng chân chạy tới. Cô không quan tâm con mèo mập lười kia còn sống hay đã chết, không có ảnh hưởng gì tới cô, nhưng mà nó là cục cưng của bà ngoại cô nha! Nếu bà ngoại mà biết con mèo mình thương nhất bị “tai nạn giao thông”, trở thành đúng nghĩa “mèo ba chân” thì chắc khóc đến sưng mắt.
Lương Xuân Vũ cũng chạy theo sau Hà Giai Chanh, nhưng mà sức của Hà Giai Chanh đều dồn hết vào chân đuổi theo cậu nam sinh kia nên chẳng mấy chốc mà cô bị bỏ lại phía sau.
Hà Giai Chanh chạy như bay tới, chặn được nam sinh áo khoác đỏ kia, nắm cổ áo cậu ta muốn lôi cậu ta xuống xe, nhưng mà sao làm được? Cô mới học cấp 2, nam sinh kia lớn hơn cô nhiều, cậu ta không hề ảnh hưởng gì vẫn ngồi nguyên trên xe. Hai người nói qua nói lại mấy câu, nam sinh áo đỏ đó đang sợ đám người bị đổ bún kia đuổi theo nên quýnh lên, bẻ tay Hà Giai Chanh ngoặc ra sau, đẩy cô ngã vào lề đường, cắm cổ đạp xe chạy trốn mất.
Lúc Lương Xuân Vũ đuổi tới thì Hà Giai Chanh đang nổi giận, cực kì phẫn nộ. Bà ngoại Hà Giai Chanh ôm con mèo kia khóc muốn tắt thở, người già vừa khóc vừa rền rỉ than thở khiến Hà Giai Chanh phiền muốn chết. Cô vốn tự xưng là người tàn nhẫn, thù này không trả thì không phải người, lập tức triệu tập đội ngũ làm thành nhóm đi báo thù.
Nói là làm, hai ngày sau, Hà Giai Chanh dẫn người lên trấn trên chặn đường nam sinh áo khoác đỏ đó. Phải nói là cậu ta cũng nhanh nhẹn, đạp xe chạy như bay, đuổi thế nào cũng không kịp, đã vậy cậu ta còn quay đầu lại gào lên: còn đuổi nữa thì cậu ta báo cảnh sát. Hà Giai Chanh dẫn người đi chặn đường không đưa Lương Xuân Vũ theo, cô có kiểu “làm chuyện xấu thì tuyệt đối không để dính líu tới Lương Xuân Vũ”. Vì vậy Lương Xuân Vũ vẫn không nhìn thấy cậu nam sinh đó, ngoài ấn tượng về cái áo khoác đỏ.
Thời điểm đó, Từ Phong không có tranh chấp gì với bên ngoài, chỉ sống yên ổn trong khuôn viên trường, không hay biết tai họa sắp đổ ập xuống mình. Mấy hôm trước, một nam sinh trong lớp làm ướt áo khoác đồng phục nên mượn áo khoác của anh. Hôm nay, cậu ta mang trả lại cho anh.
Thời tiết nóng cuối thu đã qua, không khí lạnh tràn về, nhiệt độ giảm mạnh đột ngột nên Từ Phong mặc áo khoác mới được trả ra khỏi trường. Anh đúng là bị xui xẻo. Nhưng mà đôi khi số phận quyết định vậy rồi, anh sẽ bị đánh một trận.
Sau khi tan học, Lương Xuân Vũ giúp bà ngoại bán hàng trong quán bún do các học sinh ùa vào ăn uống, cô đang bận bưng bê đồ ăn, vô tình nhìn ra bên ngoài thì thấy một nam sinh mặc áo khoác đỏ đạp xe vào trong hẻm nhỏ. Chưa tới một phút sau, Hà Giai Chanh dẫn một đám con gái đem vũ khí đi theo. Lương Xuân Vũ nhớ Hà Giai Chanh có kể cậu nam sinh đó nói sẽ báo cảnh sát, cô cũng tin một người đã chạy xe tán loạn, “đâm chết mèo” là người có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ra quầy nói với bà rồi vội vàng băng qua lối tắt đi sang phía bên kia con hẻm.
Khi cô tới nơi, nam sinh mặc áo khoác đỏ đang cúi xuống khóa xe đạp. Lương Xuân Vũ đi tới thấy Hà Giai Chanh và đám bạn phía sau cũng đang rón rén đi tới. Hà Giai Chanh thấy Lương Xuân Vũ nhìn thấy, lập tức đưa ngón trỏ lên môi làm động tác “suỵt” cho cô đừng lên tiếng. Nam sinh áo khoác đỏ nghe tiếng bước chân ngẩng lên nhìn Lương Xuân Vũ, thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn phía sau lưng mình. Anh không biết cô đang nhìn mình hay nhìn phía sau lưng mình nên theo bản năng định quay lại phía sau.
Lương Xuân Vũ lo lắng, Hà Giai Chanh và mấy người bạn mỗi người cầm theo “vũ khí”, mỗi người 1 quyển từ điển Anh – Trung, đặc biệt nhất là Hà Giai Chanh, cô ấy còn mang theo cả một bao bố. Tư thế này rõ ràng là sắp đánh người ta. Trong nháy mắt anh chuẩn bị quay đầu lại, Lương Xuân Vũ vội vàng kêu lên “Anh…”, nam sinh đó không quay đầu phía sau mà nhìn cô hỏi “Có chuyện gì không?”. Anh vừa dứt lời thì Lương Xuân Vũ đã bước nhanh tới, nhón chân giơ tay lên.
Từ Phong bị bịt mắt lại.
Thiếu niên trong trắng Từ Phong chưa từng bị cô gái nào làm vậy, anh lui về sau nửa bước muốn tránh, cô bé kia lập tức với theo, khuỷu tay chạm vào vai anh, bàn tay ấm áp dán chặt lên mắt anh.
Từ Phong hơi hoảng hốt, không biết sao lại lóe lên suy nghĩ. Lúc đó anh cũng là soái ca trong trường, rất nổi tiếng nên không có đến mười thì cũng có tám cô nữ sinh tới thổ lộ. Nhưng mà chưa có ai từng động tay động chân với anh thế này. Từ Phong bối rối một lúc, hết sức băn khoăn nghĩ ngợi: cô bé còn nhỏ thế này thì nên từ chối như thế nào?
Đang nghĩ ngợi thì nghe cô bé đó không biết kêu ai: “Các cậu nhanh lên!”
Các cậu… cả một nhóm lận à?
Hà Giai Chanh với đám bạn theo dõi mấy ngày mới bắt được người, giờ phút này thấy Lương Xuân Vũ đã đi trước một bước chuẩn bị sẵn sàng, sao lại có thể tha được? Cả đám tinh thần hăng hái xông tới, Hà Giai Chanh đứng sau lưng chụp bao bố lên đầu anh.
Vài giây sau, Từ Phong từ lúc sinh ra tới giờ tự nhiên bị đánh một cách vô cớ mà không hiểu nguyên do.
Khoảnh khắc bao bố chụp xuống, Từ Phong sinh lòng cảnh giác, đưa tay nắm chặt cổ tay Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay anh. Đột nhiên lòng bàn tay trống không, Từ Phong thuận thế huơ tay về trước muốn chộp lại tay hung thủ nào đó trước mặt.
Lòng bàn tay mềm nhũn, “khỉ trộm đào tiên” nha.
Một quả đào nho nhỏ.
Anh còn chưa nhận ra đây là cái gì, chỉ biết nó khá mềm nhỏ, nên siết tay chặt hơn.
Cô bé che mắt anh bị đau kêu lên tiếng nhỏ.
Phía sau có giọng nữ sinh cao vút thét lên, “thùng thùng” đập lên đầu anh hai phát “Đồ khốn kiếp, đồ lưu manh dê xồm, còn dám sờ cô ấy! Tôi cho anh sờ nè!”. Hà Giai Chanh với đám bạn hợp sức lôi Từ Phong tới con hẻm nhỏ gần sông. Cả đám thi nhau đập, mặt Từ Phong trúng vài cái nặng nên kêu to thành tiếng.
Vừa kêu ra tiếng, động tác Hà Giai Chanh lập tức ngưng lại. Cô sững người chỉ vào bao tải, nhìn đám bạn, dùng khẩu hình nói “Giọng nói này không đúng thì phải”. Cả đám con gái hoảng hốt, ngừng tay nhìn nhau. Lương Xuân Vũ với Hà Giai Chanh liếc nhau, kéo bao bố ra.
Từ Phong híp mắt thở hồng hộc.
Cả đám vừa thấy thì nghẹn họng nhìn trân trối, bắt nhầm người rồi. Bắt nhầm người không đáng sợ, đáng sợ là đã đánh người ta một trận, đánh người ta không đáng sợ, mà đáng sợ là đánh người ta muốn ngất xỉu rồi.
Mặt thoắt xanh thoắt đỏ, nhất là Hà Giai Chanh vừa rồi đập lên đầu anh ta mấy cái, không phải là đánh tới chảy máu não chứ.
Bản tính sợ hãi của trẻ con trở lại, trao đổi ánh mắt với nhau chuẩn bị chạy trốn. Từ Phong lập tức đưa tay bắt được Lương Xuân Vũ đang ở đối diện mình “Mấy người làm gì vậy?” anh nhìn chằm chằm Lương Xuân Vũ rồi hỏi
Hà Giai Chanh với đám bạn sợ hãi lùi lại, vẫn là Hà Giai Chanh phản ứng nhanh nhất, cô túm cái bao tải mới lột ra khi nãy, trùm lên Từ Phong lại. Trước mắt lại tối sầm, Từ Phong giơ tay lên cản lại, tay kia thì vẫn không quên túm chặt tay Lương Xuân Vũ. Hà Giai Chanh trùm bao bố lên đầu Từ Phong xong thì chạy ra giật tay Lương Xuân Vũ lại, hai bên kéo qua giật lại làm tay Lương Xuân Vũ đỏ ửng lên mới giật được tay cô ra. Hà Giai Chanh lôi Lương Xuân Vũ chạy, nguyên đám binh tôm tướng cá vội vã chạy theo sau rẽ vào con hẻm khác gần đó, biến mất trong vài giây.
Từ Phong kéo được cái bao bố xuống thì trong con hẻm không còn một bóng người. Nhóm con gái này lên kế hoạch trả thù rất tốt, rút lui nhanh chóng mà còn không lưu lại chút chứng cứ phạm tội, mấy quyển từ điển Anh – Trung đem đi sạch sẽ không chừa lại quyển nào.
Thiếu niên khiêm tốn Từ Phong, tuổi mười sáu mười bảy đẹp như hoa, đối xử với mọi người ấm áp, phong độ, bây giờ bị một đám con gái như sói như lang kéo tới con hẻm nhỏ đánh cho một trận, tới cuối cùng vẫn không biết lý do tại sao. Thiếu niên chính trực như anh, có thể ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt trôi được chuyện này không?
Chiều đó anh không ăn cơm. Vừa về tới nhà là dựa vào trí nhớ mà vẽ lại khuôn mặt Lương Xuân Vũ. Cái này cũng do Lương Xuân Vũ xui xẻo, tuy là người chịu trách nhiệm chính là Hà Giai Chanh và đám bạn nhưng do Từ Phong chỉ nhìn thấy mặt một mình cô, không vẽ cô thì vẽ ai? Việc này y như lệnh truy nã, mấy ngày liền Từ Phong đều loanh quanh ở trấn trên tìm đám người đó.
Có điều sáng hôm sau Lương Xuân Vũ với Hà Giai Chanh đã lên xe trở về phía tây thành phố để đi học. Thế nên mọi chuyện chỉ có thể kết thúc ở đó. Nhưng Từ Phong vẫn rất chú ý tới chuyện này, cho dù qua bao nhiêu ngày đêm anh vẫn không thể hoàn toàn quên nó.
Một số bí ẩn vẫn luôn tốn hết tâm tư công sức để tìm ra, nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào cũng không giải quyết được, cuối cùng cũng chỉ là không giải quyết được. Nhưng mà cuộc sống thăng trầm, chưa chắc chỉ là một năm một thời, bị tổn thương, tránh đi; bỏ qua, tương lai còn dài.