Nhà họ Trịnh trừ Trịnh Miểu ra thì đều học giỏi, Trịnh Miểu là cái cây mọc lệch, trái nâng phải đỡ cũng không đứng thẳng nổi. Cái hộp nhỏ là ngôi sao tương lai của nhà họ Trịnh, từ bé xíu đã được dạy dỗ, học trường mẫu giáo song ngữ từ năm 3 tuổi. “Đức trí thể mỹ” đều phát triển toàn diện, ngoài việc học song ngữ còn được giáo dục của gia đình chặt chẽ. Cái hộp nhỏ từ lớp nhỏ tới lớp lớn đều như cá gặp nước, không vì cậu không có mẹ mà bị ai bắt nạt, thật ra lại có không ít phụ huynh tới trường mắng vốn cậu nữa.
Cái hộp nhỏ có “vũ khí”, giáo viên nói cậu thì sẽ nhanh chóng nhận lỗi ngay, có thái độ rất tốt, nếu ba mẹ của bạn học mà khó chịu không chịu bỏ qua, tha lỗi mà nhất định muốn có phụ huynh của cậu thì cậu liền gào khóc, nước mắt rớt lộp bộp “Cháu không có mẹ! Mẹ cháu đã bỏ cháu từ lâu rồi, cháu còn chưa được gặp mẹ… ba cháu cũng không quan tâm cháu…”. Khóc rất khổ sở, hai tay bé xíu che mặt, nhìn khá buồn cười nhưng thật sự rất đau thương khổ sở. Thôi thôi, ai còn có thể làm gì được, thu cờ xếp giáo ai về nhà nấy, chuyện tính sổ dĩ nhiên là coi như không có.
Thật ra Trịnh Miểu thường xuyên nhận điện thoại của giáo viên bảo anh phải chú ý chăm sóc, dành nhiều thời gian cho con mình hơn. Đứa nhỏ này hết sức láu cá, nước lửa đều không thành vấn đề, cương nhu đúng lúc.
Trịnh Miểu vui vẻ dẫn Cái hộp nhỏ ra khỏi nhà trẻ, từ xa Cái hộp nhỏ đã thấy Lương Xuân Vũ, đôi tay giữ quai cặp chạy lại gần, lưu loát mở cửa sau xe “Chị Tiểu Xuân!”. Cậu lấy trong cặp ra chiếc điện thoại tự chế làm từ hai cái ly nhựa được nối liền bằng một sợi dây, đưa 1 ống nghe cho Lương Xuân Vũ “Em gọi cho chị”. Lương Xuân Vũ nhận lấy, cậu cười hihi nói bi bô với cái micro còn lại.
Trịnh Miểu đi tới bên cạnh ghế lái, vẫy tay “Tiểu Xuân, cô xuống dẫn nó chơi một lát, tôi lấy xe đi mua chút đồ”
“Chúng ta đi luôn, mua đồ gì?”
“Nó nói muốn ăn sủi cảo hấp” Trịnh Miểu liếc nhìn Cái hộp nhỏ “Tôi ở với nó từ trưa đến giờ, sắp bị phiền tới chết rồi, cô trông chừng nó là được, tôi ra ngoài hít thở không khí”
“À được”
Trịnh Miểu lái xe đi, Cái hộp nhỏ nói không ngừng miệng như cái radio không có nút tắt nên việc ngưng phát sóng là chuyện không thể. Bên ngoài trường mẫu giáo là những tấm bảng rực rỡ màu sắc. Cái hộp nhỏ học ngoại ngữ từ nhỏ, cũng là dạng học sinh hạt giống, mắt xoay một vòng muốn khoe khoang. Cậu giơ tay “Chị Tiểu Xuân, ôm em”
Lương Xuân Vũ bế cậu lên, Cái hộp nhỏ lấy cái tay ngắn ngủn của mình chỉ vô từng tấm bảng đọc chữ trên đó, miệng chu ra tém lại hết sức sinh động đáng yêu. Cậu đọc Lương Xuân Vũ nghe không hiểu, nhưng Lương Xuân Vũ biết ý cậu: Cậu là một đứa bé giỏi giang, trong bụng đầy chữ nghĩa. Lương Xuân Vũ rất phối hợp khen “Giỏi quá”
Cái hộp nhỏ vểnh đuôi đắc ý.
Trịnh Miểu lái xe quay lại, Cái hộp nhỏ muốn thể hiện khả năng ngoại ngữ của mình trước mặt ba nên nói mấy câu. Trịnh Miểu vốn dốt nên nghe không hiểu, quay qua hỏi Lương Xuân Vũ “Nó nói gì vậy?”
Lương Xuân Vũ cũng không biết, lắc đầu bảo không biết.
Trịnh Miểu tức giận “Quỷ nhập con à? Nói tiếng phổ thông! Nói gì ai nghe hiểu nổi?”
Cái hộp nhỏ mở hộp đồ ăn Trịnh Miểu đem về, nói chậm rãi “Bạn học con nghe đều hiểu, giáo viên nghe cũng hiểu, chỉ có ba với chị Tiểu Xuân nghe không hiểu”
Trịnh Miểu với Lương Xuân Vũ không nói nên lời.
Cậu ăn một cái sủi cảo, rồi không ăn mảnh một mình mà lịch sự lấy một cái nĩa khác cắm cái sủi cảo khác đưa cho Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ lắc đầu “Chị không ăn, em ăn đi”. Cái hộp nhỏ lắc đầu quầy quậy không chịu, mấy lần là mắt rưng rưng muốn khóc, khăng khăng đưa đồ ăn tới miệng Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ đành phải ăn.
Lại đút cho Trịnh Miểu một cái, cậu đã được dạy dỗ cẩn thận, cho người lớn ăn xong còn lại là của cậu.
Mấy gia đình đứng thành từng nhóm bên ngoài cổng trường mẫu giáo ồn ào. Trịnh Miểu liếc nhìn Lương Xuân Vũ. Cả ba người đứng bên nhau, người ngoài nhìn vào thấy như mẹ đang bế con, cha đứng bên cạnh, gia đình ba người yêu thương nhau.
Tiếng còi của ai đó đột nhiên vang lên hai lần. Trịnh Miểu với Lương Xuân Vũ không để ý nhưng Cái hộp nhỏ nhìn lên, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mắt sáng lên “Chú Từ Phong!”
Nghe cậu nhóc kêu lên, Lương Xuân Vũ ngước nhìn lên, vẻ mặt thả lỏng, mắt ánh lên vui mừng đi về phía hàng rào.
Trịnh Miểu sửng sốt nhìn rồi cũng bước theo.
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong, cô thấy có gì đó không đúng, xưa giờ anh nhìn cô luôn với nụ cười, hôm nay anh nhìn cô mà đôi mắt nặng trĩu.
Cái hộp nhỏ hớn hở nói với Từ Phong mấy câu tiếng nước ngoài. Trịnh Miểu hỏi Từ Phong với nụ cười “Thằng nhóc này nói gì vậy?”
Từ Phong nhìn Trịnh Miểu trong vài giây, trả lời mà không cười “Nó nói cậu và Tiểu Xuân giống nhau không chịu khó học hành”
Trịnh Miểu thấy ánh mắt Từ Phong rất sắc bén, bản thân trong lòng có chút ý nghĩ vẩn vơ nên chột dạ ngẩn người. Từ Phong dời ánh mắt sang Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, hôm nay không đưa cậu ta về, chúng ta về nhà”. Khi anh nói những lời này, ánh mắt như cười như không, vó vẻ như là nói đùa nhưng hôm nay thì không phải đùa. Lương Xuân Vũ quay sang Trịnh Miểu “Ông chủ, tôi…”
“Được rồi, không sao đâu” Trịnh Miểu ngắt lời cô, nắm tay Cái hộp nhỏ “Tôi tự mình lái, hai người đi đi”
…..
Lương Xuân Vũ thấy Từ Phong có điểm gì đó không như ngày thường, từ thói quen lái xe của anh thì có thể biết. Trước nay anh lái xe cẩn thận, trên đường ổ gà, vũng nước đều tránh qua, hôm nay lại phản ứng rất chậm, dường như đang có suy nghĩ. Cô nhíu mày, đến cột đèn giao thông kế tiếp định hỏi thì anh đã hỏi trước “Tiểu Xuân, em đã đổi vé tàu hỏa chưa?”
Lương Xuân Vũ không hiểu sao “Dạ chưa”
Anh gật đầu “Ba ngày sau phải không?”
“Dạ phải”
Anh ngưng một lúc “Ba ngày sau anh có chút việc, anh đưa em đến ga, em về trước một mình được không?”
Lương Xuân Vũ không thấy phiền gì khi cô về nhà một mình, chỉ có điều cảm thấy Từ Phong rất lạ “Anh có chuyện gì không?”
Từ Phong nhìn cô, quay đầu đi “Không có gì, chút chuyện công việc thôi”
Hết đèn đỏ, anh tăng ga lái qua đường vạch kẻ dành cho người đi bộ.
Đến dưới khu nhà Lương Xuân Vũ, Lương Xuân Vũ xuống xe lên lầu trước, anh đi đỗ xe. Sau khi vào nhà hai người cũng không nói gì, Lương Xuân Vũ cảm nhận được sự trầm lặng, thất thần của anh, cô không nói gì, vào bếp nấu ăn.
Từ Phong lấy quả bầu trong tủ lạnh ra, Lương Xuân Vũ thấy vậy bảo “Anh nghỉ ngơi đi, hôm nay em nấu cho”
“Không sao đâu”
Từ Phong không biết anh đang ở trạng thái thế nào, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng, anh cực kỳ hy vọng mình như người đi trên con đường vách đá cheo leo, viên đạn sượt qua da bên cạnh, may mắn thoát nạn, như vậy không ai phải chịu kết quả gì. Anh không muốn nói ra, không muốn nói không chỉ với Lương Xuân Vũ mà với cả người nhà anh. Từ nhỏ, anh đã không làm gia đình phải lo lắng bận tâm về mình, giờ phút này thật sự rất đau đớn, thình lình xảy ra sự cố bất ngờ này ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể anh.
Anh cầm dao trong tay, cắt quả bầu ngang dọc tứ tung, 5 phút sau, quả bầu bị cắt thành từng mảnh vụn nhỏ. Lúc Từ Phong hoàn hồn lại, anh thấy Lương Xuân Vũ đang đứng cạnh bếp nhìn anh với ánh mắt khó hiểu cùng ý tìm tòi. Bắt gặp ánh mắt anh, cô cũng không tránh né. Từ Phong nhìn cô, trên mặt anh hiếm khi không có nụ cười xuất hiện.
Lát sau, anh buông dao, đi tới cạnh Lương Xuân Vũ, ôm mặt cô hôn. Anh hôn triền miên, dây dưa không dứt, lưu luyến không rời. cô nghiêng đầu né nhưng không tránh khỏi, hỏi anh “Có chuyện gì vậy anh?”
Từ Phong không trả lời, bế cô lên đi về phía phòng ngủ. Lương Xuân Vũ đẩy anh, không biết đụng đến đâu mà anh rên lên một tiếng, bước chân vẫn không ngừng. Lương Xuân Vũ đưa tay định sờ lại chỗ cô vừa chạm phải thì anh nắm lấy tay cô, ấn giữ trước ngực.
Anh cởi quần áo cô, nhét cô vào chăn, nằm xuống. Lương Xuân Vũ muốn mở điều hòa, anh ôm chặt lấy cô không cho động đậy. Cô bất đắc dĩ hỏi “Sao vậy anh? Cơm chiều còn chưa nấu xong”
“Không ăn nữa” anh hôn cô “Chúng ta đi ngủ”
Anh quá khác thường, lại trở nên trầm lặng bất thường, trái ngược với ngày thường, có cảm giác khủng hoảng kỳ lạ. Nhưng khi anh nhìn cô, đôi mắt đen ẩn giấu nỗi đau buồn sâu bên trong, Lương Xuân Vũ muốn làm mọi thứ theo lời anh, không động đậy. Dần dà ngủ thiếp đi.
Từ Phong tỉnh lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, một sự bi thương xưa nay chưa từng có dâng lên trong lòng anh. Anh đưa tay chạm vào cơ thể mềm mại của cô, nhiệt độ hai người đan xen nhau, anh - em không thể phân biệt. Thời gian chầm chậm trôi, yêu thương, dịu dàng đều ở trên giường, người anh yêu nằm lặng lẽ trong vòng tay anh, sớm chiều yên tĩnh đẹp đẽ, anh không thể tưởng tượng được kết thúc tồi tệ nhất đó, như Diệp Tái Ninh đã viết “Có lẽ em sẽ còn nhớ tới anh, giống như một đóa hoa không nở”. Có đến mà không có về, chỉ là quá trình này thực sự quá ngắn, ước nguyện chưa thành.
Đột nhiên anh ho khan lên, đây là tác dụng phụ sau khi làm sinh thiết, muốn nhịn nhưng không nhịn được. Tiếng anh ho khan trong đêm rất rõ. Lương Xuân Vũ tỉnh dậy, đưa chăn cho anh “Có phải anh bị cảm không?”
Từ Phong nhớ lời bác sĩ nói, cố gắng nhịn không ho tiếp, lắc đầu “Không sao đâu, hơi khó chịu chút thôi”
Chờ khi cô ngủ thiếp đi lại, Từ Phong lặng lẽ rời giường đi.
Hôm sau Lương Xuân Vũ tỉnh dậy, không thấy anh đâu, ngồi dậy mặc quần áo, ở trong phòng loay hoay một lát mới nhận ra anh đã đi.
Rác trong phòng bếp đã dọn sạch, một nửa quả bầu còn lại đã được anh cho vào hộp bỏ trong tủ lạnh, mặt bàn sạch sẽ. Cô đứng ngẩn trong phòng một lát, có chút thất thần.