Từ Phong phía sau nói “Đèn cảm ứng ở đây hỏng rồi. Cẩn thận một chút, coi chừng hành lang bên dưới”
“Dạ”
Từ Phong đi trước mặt cô, bước vài bước, đằng sau có ánh sáng chiếu tới đường anh đi. Lương Xuân Vũ đã mở đèn pin trên điện thoại lên. Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng chân hai người vang vọng.
“Làm tài xế cho Trịnh Miểu không dễ dàng phải không?” Từ Phong phá vỡ sự im lặng
“Dạ” Lương Xuân Vũ trả lời “Đúng là không dễ ”
Từ Phong cố ý trêu tính cách nhàm chán của cô “Tôi còn nghĩ cô sẽ nói “Cũng tốt””
“Dạ” Lương Xuân Vũ dừng một chút, gật đầu “Cũng còn tốt”
“Tốt chỗ nào?”
Lương Xuân Vũ ăn ngay nói thật “Tiền lương tốt”
Từ Phong bị câu nói thật thà của cô chọc cười “Cô bé đúng là rất thành thật, ông chủ của cô có tiếng khó hầu hạ”
“Dạ, tôi cảm thấy cũng ổn”
“A, vậy là do tính tình cô tốt”
Từ Phong nói đúng. Trịnh Miểu là kiểu thỉnh thoảng lại nổi sóng to gió lớn, anh ta không kiềm chế được cơn giận của mình. Đôi khi, anh ta hay tức giận và mất bình tĩnh, ngay cả đói cũng có thể nổi giận. Nhưng Lương Xuân Vũ đúng là người có tính khí tốt. Cô không để bụng chuyện Trịnh Miểu thổi gió giận đông tây nam bắc, bởi vì cô biết Trịnh Miểu là loại người như vậy. là loại mà sẽ nổi giận, sẽ oán trách, nhưng không có ác ý công kích người khác. Mà Lương Xuân Vũ sở dĩ nhịn được, là bởi vì cô không thèm so đo, quan tâm.
**
Cuối hành lang, Từ Phong mở cửa, ánh sáng và tiếng ồn ầm ĩ lập tức vọt vào. Đây là bên kia lầu 3, trang trí kiểu châu Âu, trên mặt sàn trải thảm xám, hai bên để hai dãy ghế dựa.
“Ông chủ cô có nói phòng mấy không?” Từ Phong hỏi cô
Lương Xuân Vũ lắc đầu, Từ Phong ngăn một nhân viên phục vụ đang đi tới hỏi “Ông Trịnh có ở đây không? Trịnh Miểu?”
Nhân viên phục vụ biết Từ Phong, vội gật đầu chỉ bên kia “Ở Cattlyea, rẽ bên phải”
Đẩy cửa ra, một luồng không khí gồm khói, rượu, nước hoa và thức ăn trộn lẫn nhau, kèm theo hương hoa và không khí lạnh băng của điều hòa. Trong phòng nam nữ đang chơi đến khí thế ngất trời, ánh đèn pha lê vàng sáng làm không khí càng trở nên mờ ám, tiếng hét, tiếng nói cười nối tiếp nhau.
Trịnh Miểu đang bị một đám người bao quanh chuốc rượu, nhìn thấy Từ Phong, men say chếch choáng hét to “Kêu cậu tới cậu bảo không hợp mà? Sao giờ tìm tới cửa rồi?”
Lương Xuân Vũ đứng sau lưng Từ Phong bước ra “Ông chủ, anh kêu tôi lên đón anh”
Trịnh Miểu uống ly rượu trong tay, lau miệng, tùy tiện chỉ Lương Xuân Vũ giới thiệu “Nhìn đi, tài xế nhỏ của tôi đó, tôi đã nói với các người, người có thể lái xe đặc biệt”
Một vài người đàn ông ăn mặc lòe loẹt cười haha “Anh Trịnh, cậu đúng là không khoác lác, cô gái nhỏ này đủ dịu dàng, làm tài xế cho anh thật là có phúc ha ha!”
“Phúc cái gì, tôi thấy anh Trịnh đơn giản là chịu tội, haha có thể nhìn không thể động!” bên cạnh có người phụ họa
“Tới đây, em gái, tới đây, uống ly rượu với ông chủ em!” có người trêu.
Một đám người mồm năm miệng người hi hi ha ha, đem người mới vừa tới là Lương Xuân Vũ làm đề tài câu chuyện. Không biết nói cái gì mà mọi người nhìn Lương Xuân Vũ cười vang.
Từ Phong tựa vào cửa, nghe mấy câu trêu chọc cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt sâu kín nhìn những người trong phòng rồi lướt qua lướt lại khuôn mặt Lương Xuân Vũ. Trong phòng có cả trai lẫn gái, có dục vọng, có vui vẻ, có trống rỗng, bọn họ tìm kiếm niềm vui tối đa, sử dụng rượu, ngôn ngữ bẩn thỉu. Quần áo, lời nói, dáng vẻ, bất kể là cái gì, Lương Xuân Vũ không hợp với đám người lấy rượu làm vui này, đứng ở chỗ này càng thấy khó xử, bất đồng.
Từ Phong có chút tò mò với cô bé mộc mạc này, hoặc là nói để ý tới cô, điều này làm anh nảy ra ý nghĩ. Tại sao anh phải chú ý tới cô, anh nghĩ, vốn không nên như vậy.
Những người trong phòng càng nói càng quá đáng, Lương Xuân Vũ nhíu mày, mắt nhìn chăm chăm Trịnh Miểu “Ông chủ, anh đi chưa?”
Lại có người trêu đùa cô, những lời trêu ghẹo phụ nữ cũ rích nhưng vì nhiều người nên cảm giác rất khó chịu. Lương Xuân Vũ không quan tâm, cô cũng không quay lại nhìn Từ Phong xin giúp đỡ. Cô chỉ đợi Trịnh Miểu trả lời, anh ta nói đi thì đi, anh ta nói không thì cô sẽ xuống lầu đợi. Cô không đặt đám người này vào mắt, nhưng nơi này không thoải mái.
Từ Phong lẳng lặng nhìn trong chốc lát, anh tự hỏi, Lương Xuân Vũ sở dĩ có thể hầu hạ được Trịnh Miểu không phải bởi vì cô láu lỉnh hoặc rất kiên nhẫn, mà căn bản là cô không để bụng những việc phiền toái tìm tới cửa, hoặc là nói, cô căn bản coi như không thấy. Cũng giống như, bọn họ đốt pháo, cô là người đi đường, cho dù pháo có gây tiếng động ầm ĩ tới cô nhưng chỉ cần họ không chặn đường, mặc kệ là chuyện gì, Lương Xuân Vũ sẽ không ngẩng lên nhìn.
Từ Phong mỉm cười, nghĩ thầm, ai chà, hình như mình đã xem thường cô ấy.
Lương Xuân Vũ đứng một chỗ nhìn chằm chằm Trịnh Miểu.
Trịnh Miểu nói chuyện khí thế ngất trời, máu nóng bốc lên, thấy nóng quá nên cởi áo khoác xuống ném về phái Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, đón lấy!”
Anh ta nói đón, cũng phải đón mới được, mà áo khoác anh ta ném như tiểu lý phi đao, rớt cạnh cái bàn nhỏ, Lương Xuân Vũ muốn bắt được chắc phải có Cửu âm bạch cốt trảo.
Trịnh Miểu thấy áo hạ cánh xuống đất, đau lòng “Cô nhìn cô xem, tay chân vụng về”
Lương Xuân Vũ bị ghét bỏ nhìn vẻ mặt không hài lòng của Trịnh Miểu, nhặt áo khoác của anh ta rơi cách đó vài mét lên. Gặp ông chủ thế này, nếu là nam chắc sẽ đánh cho anh ta răng rơi đầy đất; là nữ thì cũng lên tát cho anh ta vài phát cho tỉnh. May mà Trịnh Miểu gặp Lương Xuân Vũ, hơn nữa tiền lương tháng này anh ta còn chưa phát cho cô.
“Người đẹp tới đây,rót rượu cho các anh, thêm wechat, chờ mấy anh phát bao lì xì qua wechat cho!” một người cồn xông não vươn tay kéo Lương Xuân Vũ.
Lương Xuân Vũ né qua, người nọ không bắt được, bàn tay dừng giữa không trung. Chủ nhân bàn tay đó không thèm để Lương Xuân Vũ vào mắt, nhưng Lương Xuân Vũ dứt khoát né tránh như vậy làm tầm mắt anh ta nhắm ngay Lương Xuân Vũ, khinh bỉ liếc cô, ra ý cảnh cáo. Gương mặt và lời nói của người đó như nhau, không tốt, gò má nhô ra, đôi mắt bỡn cợt, hẹp hòi, vẻ mặt trêu đùa tùy tiện.
Nếu có tiền, sự tự tin bị thổi phồng khiến họ cảm thấy mình toàn năng, không gì không thể làm. Trong xã hội có loại người như vậy, Trịnh Miểu kết bạn với một đám ngu xuẩn.
Lương Xuân Vũ liếc mắt nhìn anh ta, người nọ khóe miệng còn ý cười, trong mắt lại sốt ruột, tay nhanh chóng túm lấy tay cô, kéo về phía mình “Em gái, đừng làm bộ làm tịch, trước lạ sau quen, anh cho em rót rượu là cho em mặt mũi, đừng làm quá”
Lương Xuân Vũ trầm mặt xuống, phẩy cánh tay anh ta đang nắm tay mình, không hề khách sáo “Tránh ra”.
Lời nói nghe ra được sự chán ghét, vừa nghe đã biết, đó là thực sự ghê tởm, giọng nói không nhỏ, mọi người trong phòng đều nghe thấy. Người nọ dĩ nhiên là người quen được chiều chuộng, có quyền thế, nói một không hai. Lương Xuân Vũ hai lần phất tay khiến anh ta mất hết mặt mũi, nóng nảy đứng lên. Người nọ duỗi tay ra định đẩy cô “Mẹ kiếp, cô nghĩ cô là ai, cho mặt mũi lại không cần”
Từ Phong thấy hắn ta động tay chân, trong lòng hoảng hốt, bước nhanh tới vượt qua mặt cô che chở, cầm tay người kia vứt xuống, người đàn ông kia lùi lại vài bước vì lực của anh. Hắn không ngờ, kinh ngạc nhìn Từ Phong đang che trước mặt Lương Xuân Vũ.
“Này, người ta không muốn phản ứng anh, anh còn cố gắng bắt tay người ta” giọng Từ Phong thản nhiên “Anh không biết xấu hổ à, Lý Lâm Phi?”
Người được gọi là Lý Lâm Phi có vẻ sốc, ánh mắt băn khoăn đảo qua đảo lại giũa hai người. Hắn trợn mắt, giọng cười nhạo “Từ Phong, liên quan gì đến anh? Thế nào, làm trò chính nhân quân tử chưa đủ, hôm nay còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Từ Phong không tức giận, ngược lại buồn cười “Thì ra anh biết đây chính là phong cách kẻ cướp?”
Lý Lâm Phi nghẹn lời, chỉ Lương Xuân Vũ “A, chúng ta không phải quen biết nhau sao, tôi thấy cô ta cũng xấu xí, anh có cần xé rách mặt với tôi vì cô ta? Lý Lâm Phi tôi cái gì cũng có thể ném, chỉ là mặt mũi thì không thể coi thường, anh muốn tranh với tôi chính là đối đầu với tôi”
Từ Phong vừa bẻ ngón tay hắn ta đang chỉ Lương Xuân Vũ trở lại vừa nhìn những người trong phòng, nói với họ “Nghe anh ta nói mấy lời vậy, có phải rất buồn cười không?”
Tất cả mọi người đều xấu hổ, không ai lên tiếng. Những người này dù sao cũng thân với Lý Lâm Phi, cho dù có biết Từ Phong cũng không thể đứng ra phản đối Lý Lâm Phi. Tại sao? Không phải là vì không đáng sao. Ai muốn đụng phải chuyện xấu?
Trịnh Miểu không nghĩ mọi chuyện thành ra thế này, nhưng rất lo lắng nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong thấy mọi người im lặng cũng chẳng ảnh hưởng gì, anh từ từ chỉ vào Lý Lâm Phi “Nhiều người nuông chiều anh như vậy, thật ra anh rất bất hạnh. Anh đã nói chúng ta chơi cùng nhau, được, vậy nói thật với anh vài câu”
Lý Lâm Phi nheo mắt hừ lạnh.
“Anh là người ngay cả đầu óc cũng không có, cô đơn, sĩ diện, sĩ diện thì cũng thôi đi, nhưng một vừa hai phải đừng làm chuyện mất mặt. Kỳ lạ, anh cơ bản không biết thế nào là tiết tháo* (cương trực, trong sạch) đúng không? Lý Lâm Phi, thật sự, anh đúng là khiếm khuyết. Theo lý thuyết, đối đầu với anh đúng là như có một tòa công đức, sao lại không làm chứ. Nhưng mà tôi không muốn xé mặt với anh, nói thế nào nhỉ? Cảm giác giống như khi dễ trí tuệ thiểu năng vậy”
Lý Lâm Phi trừng mắt nhìn anh, bị giọng điệu thành khẩn của anh làm cho tức chết! Có lẽ bị tức quá mức, hắn sốc đến nỗi không tìm được lời phản bác.
Nhưng mà chuyện còn chưa xong đâu, không đợi hắn ta kịp phản bác, Từ Phong kéo Lương Xuân Vũ, điều chỉnh phương hướng nhắm ngay ghế dựa đối diện bức tường kính, hay tay ấn bả vai cô xuống “Anh nói cô ấy xấu đúng không?”
Lương Xuân Vũ thấy không thoải mái, muốn tránh bả vai đi, bị tay Từ Phong mạnh mẽ ngăn lại. Cô nhìn Từ Phong không hiểu tại sao.
Từ Phong cúi đầu cười “Cô đừng cựa quậy”
Phía tây căn phòng là một bức tường kính, trong suốt như gương, lúc này phản chiếu hình ảnh Lương Xuân Vũ và Lý Lâm Phi.
Một người thân thể cân đối, tuổi trẻ trắng trẻo; một người bụng to phệ mỡ, da vàng như nghệ.
Thân hình Từ Phong cũng ở trên gương, anh đứng sau Lương Xuân Vũ, to lớn hơn cô, đôi tay thon dài sạch sẽ giữ bả vai cô, cúi đầu xuống, trông tư thế qua gương như đang chiều chuộng.
“Nhìn xem” Từ Phong chỉ ba người đối diện trong gương, nói với Lý Lâm Phi “Nhìn vậy tương đối rõ ràng, anh nói cô ấy xấu, Lý tổng, nói vậy anh đối với tướng mạo mình rất là tự tin. Anh lại làm tôi được mở mang tầm mắt, cóc ghẻ đã thấy nhiều, cắn ngược lại nói người khác xấu thì thật sự là lần đầu”
Lý Lâm Phi từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ nghe đánh giá sắc bén như vậy về mình, chỉ thấy xấu hổ vì sự bạc nhược của mình, tức giận không kiềm được “Anh cmn nó đừng có quá đáng! Anh thật sự cho là tôi sợ anh?”
Từ Phong cười “Như thế này sao gọi là quá đáng? Lý tổng, người uống rượu trong phòng này với anh đêm nay, tôi bảo đảm, tôi là người thích hợp nhất. Về suy nghĩ kỹ lại, nếu tương lai anh hối cải, muốn thay đổi làm người mới thì sẽ cảm ơn tôi”