Trầm Tương chớp mắt vài cái, cô không nhớ ra ngay người đàn ông kia là ai, vài giây sau, mới mím môi nói: "Lăng thiếu."
Ngay sau đó, giám đốc thiết kế cũng giống như nhìn thấy Thái tử gia, từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Sở Thiên Lăng cúi đầu khom lưng nói: "Lăng thiếu, cơn gió nào thổi ngài đến đây thế này?”
“Vị nhân viên này làm sao vậy?" Sở Thiên Lăng thờ ơ hỏi. "Là một người mới tới, không có bằng cấp cũng không có
kinh nghiệm, lại bỏ bê công việc mấy ngày, người như vậy công ty không có khả năng giữ lại."
"Tôi... sau này tôi sẽ không bao giờ bỏ bê công việc nữa, tôi sẽ cố gắng chuyển gạch ở công trường..." Trầm Tương muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng.
"Không phải cô ấy là trợ lý thiết kế sao, công ty chúng ta lớn như vậy, bất kỳ một nhân viên mới tới nào đều phải cho người ta cơ hội, là người đều sẽ phạm sai lầm, biết sai rồi sửa còn không được sao!"
Khi Sở Thiên Lăng đã mở miệng thì giám đốc của bộ phận thiết kế cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Ông ta cũng nhìn ra được, Lăng thiếu có quen biết với cô nhân viên mới này.
Nếu là người Lăng thiếu muốn bảo vệ, giám đốc thiết kế như ông ta cũng không tiện nói gì nữa.
Tổng giám nói với Trầm Tương: "Lần này là Lăng thiếu bảo vệ cô, còn không mau cám ơn Lăng thiếu.”
Trầm Tương liền nghe lời cúi đầu với Sở Thiên Lăng: "Cảm ơn Lăng thiếu, tổng giám, tôi đi làm việc đây.”
“Về bàn làm việc của cô trước đi." Tổng giám nói.
“Vâng” Trầm Tương xoay người rời đi.
Giám đốc thiết kế cúi đầu khom lưng nhìn Sở Thiên Lăng: "Lăng thiếu, cô gái này có quan hệ gì với cậu à, có cần sắp. xếp một công việc nhẹ nhàng cho cô ấy không?”
Công việc nhẹ nhàng?
Sở Thiên Lăng đã gặp qua nhiều cô gái, mỗi lần vừa nhìn thấy hắn đến công ty liền chen chúc vây quanh hẳn, thanh âm nũng nịu, mùi nước hoa gay mũi, đều làm cho Sở Thiên Lăng chán ngấy.
Bây giờ anh ta đổi khẩu vị rồi. Người phụ nữ trước mắt này biết nhãn nhục chịu đựng, vẻ mặt hiu quạnh cô đơn, một thân nghèo khó khiến cho anh ta cực kì hứng thú.
Dù sao Tứ thiếu cũng nói, cô gái này dùng để an ủi người mẹ sắp chết của mình mà thôi.
Sở Thiên Lăng kiềm không được muốn hái hoa ngay lập tức.
Hhhaha mới vừa nghĩ một chút thôi cũng rất chờ mong.
"Đối đãi công ty nhân viên, đương nhiên phải công băng, đừng nói tôi biết cô ấy, coi như cô ấy là bạn gái của tôi thì cũng không được đi cửa sau.”
Sau khi giám đốc thiết kế nghe hiểu được lời của Sở Thiên Lăng, liền đi tới trước mặt Trầm Tương, vẻ mặt căng thẳng nói: "Trầm Tương, ăn cơm xong cô vẫn phải đi công trường rèn luyện.
Trầm Tương lập tức gật đầu: "Tôi biết rồi, ăn cơm xong tôi sẽ đi ngay.”
Có thể giữ được công việc đã là không tệ rồi, cô không quan tâm là chuyển gạch, hay là vẽ bản vẽ trong phòng làm việc.
Buổi trưa lúc ăn cơm, người khác đều ăn các xuất ăn hai ba chục tệ, còn cô vì không có tiền đành đi đến một con hẻm nhỏ mua hai cánh banh bao nhân rau xanh.
Hai cái cộng lại cũng phải ba tệ.
“Mỹ nữ, Tôi tìm cô nãy giờ!" Sở Thiên Lăng đứng ở trước. mặt Trầm Tương nói thẳng.
Trầm Tương cần một nửa cái bánh bao ở trong miệng, sững sờ nhìn Sở Thiên Lăng: "Lăng thiếu..."
"Công việc của cô là tôi giữ cho cô, cô không cám ơn tôi sao?" Sở Thiên Lăng nhếch khóe miệng, cười xấu xa hỏi.
“Cảm ơn anh" Trầm Tương mím môi, chân thành nói lời cảm ơn. p
“Không có thành ý!
Trầm Tương: "Lăng thiếu cần thành ý như thế nào?”
Danh Sách Chương: