Lâm Tịch Nguyệt mếu máo, gương mặt càng xấu xí: "Em biết anh chướng mắt em, là em trèo cao, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Nói xong, Lâm Tịch Nguyệt xoay người rời đi. Phó Thiếu Khâm lại nằm lấy cánh tay cô. Hảẳn càng ngày càng chán ghét Lâm Tịch Nguyệt.
Chỉ cần nhớ đến lúc Lâm Tịch Nguyệt dùng thân thể cứu mạng hẳn, khiến hắn đem tất cả chán ghét nuốt vào trong, nói: "Mặt làm sao vậy?”
Lâm Tịch Nguyệt uất ức rơi hai hàng nước mắt, lắc đầu. “Nói!" Phó Thiếu Khâm không kiên nhẫn nói.
“Em...... mẹ em đánh." Lâm Tịch Nguyệt ngoan ngoãn
“Hả?”
Lâm Tịch Nguyệt nơm nớp lo sợ nói: "Anh... mẹ anh phái người tìm em và mẹ em tới bệnh viện, nói là thay... thay con dâu trút giận, để cho mẹ em... đánh mặt em, nếu như mẹ em không đánh, mẹ anh... để cho hai người đàn ông dùng đế giày đánh mặt em, mỗi người đánh một trăm cái."
Phó Thiếu Khâm: '......”
Những năm gần đây, Hạ Thục Mãn ở Phó gia bị không ít người tính kế, vì bị ép mà bà vốn là người phụ nữ yéu đuối học được không ít thủ đoạn, Lâm Tịch Nguyệt nói chuyện này, Phó Thiếu Khâm trong lòng rất rõ mẹ hăn thể làm được chuyện như vậy.
"Tứ thiếu gia, anh... đừng trách tội mẹ anh, ở trong lòng bà ấy Trầm Tương mới là con dâu của mình, mà em... thì chả là gì cả, mẹ anh cũng không biết là em dùng thân thể của mình cứu anh”
“Hơn nữa, đối với Phó gia mà nói, thân thể một người phụ nữ thật sự không tính là gì.”
“Cho nên không sao cả, Tứ thiếu gia.”
“Từ nay về sau em sẽ không xuất hiện trước mặt anh và mẹ anh, còn có Trầm Tương, không, là Phó thiếu phu nhân nữa.” Lâm Tịch Nguyệt nỉ non đáng thương. Nói xong còn tự giác giãy khỏi tay Phó Thiếu Khâm.
Phó Thiếu Khâm càng siết chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tịch Nguyệt, sau đó nói với Nghiêm Khoan: "Đưa cô ấy đến chỗ bác sĩ Hàn, phối thuốc tốt nhất cho cô ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà”
Lâm Tịch Nguyệt kinh hỉ nhìn Phó Thiếu Khâm: "Tứ thiếu gia, anh...”
“Không trách em?”
“Về nhà chăm sóc bản thân cho tốt, tôi xong việc bên này sẽ đi thăm cô." Phó Thiếu Khâm nhẫn nại an ủi Lâm Tịch Nguyệt.
Lâm Tịch Nguyệt che mặt gật đầu: "Cảm ơn Tứ thiếu gia, vậy em đi đây.”
Cho dù cô ta không cam lòng, nhưng cô cũng biết hôm nay đã không còn cơ hội để gặp mặt trưởng bối Phó gia à ra oai phủ đầu với mấy cô gái khác. Điều duy nhất cô ta có thể làm là khóc lóc kể lể trước mặt Phó Thiếu Khâm.
Lên xe Nghiêm Khoan, Lâm Tịch Nguyệt một mình ngồi ở hàng sau nổi giận: Nhất định phải đòi lại gấp bội! Nhất định phải để Trầm Tương chết không tử tết
Đột nhiên, một thân ảnh bên ngoài cửa sổ xe vọt tới.
Bóng dáng kia đặc biệt giống Trâm Tương.
Đó là một nhóm khoảng năm sáu người, bọn họ điều bận quần áo nhân viên phục vụ của khách sạn.
Mấy nhân viên phục vụ đều cười cười nói nói, rất là vui vẻ. “Có thế làm nhân viên phục vụ ở tiệc rượu tư nhân của
Phó gia, tôi đoán tiền boa hôm nay nhất định có thể lấy không ít. Hì hì”
"Cô tới đây làm bồi bàn chỉ để lấy chút tiền boa này?" “Nếu không còn có thể vì cái gì?”
“Hào môn trong trạch viện tổ chức tiệc rượu, đến tham gia đều là công tử nhà giàu nhiều không đếm xuể, cô chỉ cần trở thành bạn gái của một người trong số họ thì tương lai sẽ vô cùng rộng mở.”
Một đám nữ phục vụ mỗi người một câu, duy chỉ có Trầm Tương vẫn luôn không lên tiếng.
“Cô lớn lên cao gầy xinh đẹp như vậy, trước đây cô không phải làm nhân viên phục vụ, tôi đoán cô nhất định là tới nơi này câu kẻ ngốc, đúng hay không?"
Danh Sách Chương: