• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Tương tức giận đến tím tái mặt mày, hai mẹ con Hứa Anh và Lâm Tịch Nguyệt quấy rầy cô, sỉ nhục cô như thế nào cũng không sao cả, nhưng hai người bọn họ vậy mà dám chạy tới bệnh viện quấy rầy dì Hạ.
Trầm Tương cầm lấy túi liền đập tới tấp vào người Hứa Anh.
Lại bị Hạ Thục Mẫn gọi lại: "Tương Tương...”
Trầm Tương quay đầu nhìn Hạ Thục Mẫn: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con lập tức đánh bọn họ ra ngoài.”
“Tương Tương, là mẹ sai người gọi hai người họ tới." Hạ Thục Mẫn nói.
Trâm Tương: "...???”
Quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Hứa Anh và Lâm Tịch Nguyệt đang hoảng sợ nhìn Hạ Thục Mãn nằm ở trên giường bệnh.
“Mẹ? Mẹ...... tìm bọn họ tới làm gì?" Trâm Tương khó hiểu nhìn Hạ Thục Mẫn.
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thục Mãn lại mang theo uy thế không dám cãi lại: "Hứa Anh, Lâm Tịch Nguyệt!”
“Phó phu nhân....." Hứa Anh khép nép nhìn Hạ Thục Mãn.
Hạ Thục Mẫn lãnh đạm nhìn bà ta: "Tuy rằng đời này ta không được người Phó gia cưới hỏi đàng hoàng, nhưng để chiếm được một vị trí nhỏ ở Phó gia, nuôi dưỡng Thiếu Khâm thành người, nếu không có chút thủ đoạn, bà cho rằng hai mẹ con tôi có thể sống đến bây giờ sao?
Trầm Tương ở nhà các người tám năm, con bé trải qua những gì thì cũng đều đã là chuyện quá khứ, tôi cũng không nhắc lại nữa.
Nhưng bây giờ con bé là con dâu tôi!
Là vợ mà Thiếu Khâm cưới hỏi đàng hoàng!
Đám tạp chủng mấy người cũng dám bắt cóc con dâu Phó gia, thiếu chút nữa thì đánh chết Tương Tương! Hứa Anh! Lâm Tịch Nguyệt! Các người cho răng Phó gia không có người sao?”
“Hay là cho rằng tôi chết rồi?"
Trầm Tương kinh ngạc nhìn Hạ Thục Mẫn: "Mẹ, mẹ biết gì rồi?"
Hạ Thục Mẫn mỉm cười nhìn Trầm Tương: "Tương Tương đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con! Tuy rằng mẹ bệnh năm một chỗ, nhưng tâm mẹ không hồ đồ, con mắt cũng không mù."
“Mấy ngày nay con không đến thăm mẹ, không phải con đi công tác.”
“Mà là bị Lâm Tịch Nguyệt bắt cóc, có phải hay không?”
“Mặt con sưng thành như vậy, là Lâm Tịch Nguyệt đánh đúng không!”
"Năm đó con ở nhà bọn họ, bọn họ tìm mọi cách gây khó dễ cho con, bây giờ thấy con gả vào hào môn cho nên ghen tị với con đúng không? Con nhớ bọn họ cho con ở nhờ tám năm, nhưng mẹ với bọn họ thì không có bất cứ ân tình gì?”
Trầm Tương không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô biết Lâm Tịch Nguyệt mới là vị hôn thê chân chính của Phó Thiếu Khâm, nhưng cô không thể đem chân tướng nói cho Hạ Thục Mẫn biết.
Hạ Thục Mãn lại tiếp tục: "Cho các người một cơ hội, nếu không tôi sẽ cho người chà đạp con gái bà đến chết, bà đừng tưởng rẵng tôi chỉ nói đùa, bà già này sống không còn được bao lâu nữa, chuyện gì tôi cũng dám làm.”
Hứa Anh và Lâm Tịch Nguyệt biết những lời Hạ Thục Mẫn nói là thật.
Hai mẹ con sợ tới mức hai chân mềm nhữn.
Hứa Anh quỳ xuống khóc cầu: "Phó phu nhân, xin bà tha cho con gái tôi được không? Bà chỉ cần tha cho nó không chết, bà bảo tôi làm gì cũng được.”
Cô muốn nói cho Hạ Thục Mẫn biết, Lâm Tịch Nguyệt mới là vị hôn thê chân chính của Phó Thiếu Khâm, nhưng cô không dám.
Lâm Tịch Nguyệt cũng 'phù phù' quỳ gối trước mặt Hạ Thục Mẫn: "Phó phu nhân, xin ngài tha cho tôi lần này được
không, sau này tôi không dám nữa”
Hạ Thục Mãn cũng không nhìn Lâm Tịch Nguyệt, chỉ nhìn Hứa Anh: "Bảo bà làm cái gì cũng được?”
Hứa Anh gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, Phó phu nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK