Sở Thiên Lăng không định buông tha cô: "Tôi ứng trước cho cô, đợi khi cô phát tiền lương thì trả lại tôi gấp đôi.”
Kỳ thật Trầm Tương cũng rất đói.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Được, vậy tôi nợ anh, chờ phát lương tôi trả lại anh gấp đôi”
Sở Thiên Lăng dẫn cô đến một quán cơm nhỏ, chỉ gọi vài món mặn, cùng với hai bát mì sợi gà.
Mì sợi đưa lên, Trầm Tương liền cúi đầu ăn, mì ăn hơn phân nửa nhưng cô cũng chưa ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi gần ăn xong cô mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Lăng một cái, lúc này cô mới phát hiện anh ta không động đũa.
"Sao... sao anh không ăn?" Trầm Tương hỏi.
Sở Thiên Lăng cà lơ phất phơ, mắng chửi: "Mẹ nó, ngày mai gia phải gỡ cái tiệm này xuống.”
“Lúc gia gọi món ăn có hỏi bọn họ, mấy món này có vị ngọt không, bọn họ nói có, kết quả đồ ăn được mang lên, tôi thử vài miếng một chút vị ngọt cũng không có!”
Tất cả đều là vị chua cay.
Gia ăn không vô!
“Sao thế? Món này hợp khẩu vị của cô à? Nếu hợp khẩu vị thì cô ăn nhiều một chút, như vậy cũng đỡ cho tôi đi phá quán cơm của bọn họ.”
Trầm Tương nghe xong cũng hiểu được dụng ý của anh †a, thật ra anh ta đã ăn rồi, anh tả chỉ muốn để cho cô ăn cơm mà thôi.
Trong nháy mắt trái tim cô chợt cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn anh, tôi ăn no rồi.”
“Tiếp theo đưa cô đi đâu? Chỗ Phó Thiếu Khâm cô còn có thể về không? "Sở Thiên Lăng tò mò hỏi.
Mặt mày Trầm Tương nháy mắt liền ủ rủ.
Cách một lúc lâu, cô nói: "Đưa tôi đến bệnh viện dì Hạ, tôi đến bệnh viện chăm sóc dì ấy.”
Cô không chụp được ảnh cho Hạ Thục Mẫn, cô không biết phải ăn nói với Hạ Thục Mãn như thế nào, chỉ là đêm nay. cô không có chỗ đi, chỉ có thể tới bệnh viện, xem có chỗ nào
cho cô dung thân một đêm hay không.
Sở Thiên Lăng lại kiên nhãn đưa cô đến bệnh viện, lúc này mới lái xe rời đi.
Trầm Tương biết bệnh viện không cho người chăm sóc qua đêm trong phòng bệnh, cho nên cô cũng không cần tới phòng bệnh, mà chỉ cuộn tròn dưới cửa sổ bên ngoài phòng dì Hạ một đêm.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Trầm Tương liền lên chuyến xe sớm về nhà Phó Thiếu Khâm.
Cô nghĩ kỹ rồi, cô muốn kể cho Phó Thiếu Khâm nghe tất cả những gì cô đã trải qua.
Mà bên kia, Phó Thiếu Khâm cả đêm không ngủ.
Lúc ở trên đường trở về hắn có nhìn thấy Trầm Tương, nhưng hản lại không chở cô về cùng.
Sau khi đợi ba tiếng đồng hô, hắn cũng không thấy Trầm Tương trở về.
Lại gọi điện thoại cho Trầm Tương, Trầm Tương tắt máy.
Là bởi vì bị hắn phát hiện âm mưu của cô, cho nên cô sợ tội chạy trốn sao?
Cho rằng chạy trốn, liền có thể tránh thoát hắn? Phó Thiếu Khâm đợi cả đêm. Trời vừa sáng, hẳn cầm chìa khóa xe xuống lầu, vừa tới dưới lầu thì thấy Lâm Tịch Nguyệt ăn mặc sang trọng đợi ở trước cửa.
“Cô đợi ở đây bao lâu rồi?" Phó Thiếu Khâm không kiên nhãn hỏi.
“Trợ lý của anh mua thuốc cho em, sau khi em bôi xong thì... tới đây." Lâm Tịch Nguyệt đáng thương nhìn Phó Thiếu Khâm.
"Tiếp theo không biết cô ta lấy dũng khí từ đâu ra nói: "Anh Thiếu Khâm, em đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói với anh, cho dù từ nay về sau anh không bao giờ gặp lại em nữa, em cũng muốn nói cho anh biết, bởi vì em không hy vọng mẹ anh sẽ bị mắc mưu. Trầm Tương hãm hại lừa gạt không việc. ác nào không làm, anh Thiếu Khâm, xin anh nhất định phải tin tưởng em."
Nói xong, cô liền uể oải giơ tay đỡ trán, lảo đảo đứng không vững, sau đó ngã vào lòng Phó Thiếu Khâm.
Khi Phó Thiếu Khâm đỡ lấy Lâm Tịch Nguyệt, đôi mắt hắn vô tình nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đằng sau Lâm Tịch Nguyệt.
Vẻ mặt Trầm Tương tái nhợt, khi cô nhìn thấy Phó Thiếu Khâm ôm lấy Lâm Tịch Nguyệt, thân thể Trầm Tương chậm rãi ngã xuống.
Cô ngất rồi.
Phó Thiếu Khâm đột nhiên bỏ Lâm Tịch Nguyệt ra, bước. nhanh qua, ôm Trầm Tương vào lòng: "Trầm Tương?”
Lâm Tịch Nguyệt: "...."
Danh Sách Chương: