Trầm Tương chợt ngước mắt nhìn Phó Thiếu Khâm.
Phó Thiếu Khâm cầm trong tay, thật sự là tờ giấy kiểm tra kết quả thai nhi của cô, đây là tờ kết quả đầu tiên của cô, cô đặt ở trong túi, ngày đó cô bị Lâm Tịch Nguyệt bắt cóc, Lâm
Tịch Nguyệt đã lấy tờ giấy này từ từ trong túi xách của cô ra.
Sau đó cô được Phó Thiếu Khâm cứu ra, cô còn tưởng rằng tờ giấy này đã mất.
Không ngờ lại năm trong tay Phó Thiếu Khâm. "Anh... sao anh lại có giấy khám thai của tôi?" một loại cảm giác bị người ta nhìn trộm chuyện riêng tư, khiến gò má
Trầm Tương trong nháy mắt nóng lên.
Hôm nay cô ở trước mặt Phó Thiếu Khâm đã đủ xấu hổ rồi.
Giữa ban ngày ban mặt, hẳn cưỡng hôn cô.
Hiện tại trong tay lại giấy kết quả khám thai, Trầm Tương chỉ muốn tìm một cái khe đất chui vào.
Nhưng Phó Thiếu Khâm lại không có bất kì hành động nào, trái tim Trầm Tương co rút.
Cô có chút sợ hẳn.
Cô từng tận mắt chứng kiến cách hắn đối phó với những tên côn đồ bắt cóc cô.
"Xin... xin hãy đem giấy khám thai... trả, trả... cho tôi." Trầm Tương chớp chớp lông mi cong cong, để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
“Của ai!" Hắn bóp cằm cô, mạnh mẽ nhấc cô lên, hỏi.
“Chuyện này... có liên quan đến... Phó tiên sinh sao?" Cô sợ đến mức nói không ra lời.
Sự sỉ nhục và bất lực của đêm hôm đó, cả đời cô cũng không quên được.
Mà đứa bé trong bụng, lại chứng minh cho tất cả sự đau thương của cô.
Nhưng cô lại tham lam muốn giữ đứa bé này lại. Bởi vì trên đời này cô sống quá cô đơn.
Chỉ có cục cưng trong bụng, là bạn duy nhất của cô.
Chẳng lẽ cô lại tự hào nói mình là một người phụ nữ chưa lập gia đình đã mang thai, mà ngay cả cha của đứa bé trong bụng là ai cũng không biết sao?
Đây là sự riêng tư của cô!
“AI" Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Không liên quan đến tôi?
“Tôi vốn là một thiếu nữ ăn chơi, năm hai đại học đã bị bắt vào tù, hành vi của tôi không đứng đẳn,mang thai cũng là bình thường, tôi không có nghĩa vụ báo cho Phó tiên sinh biết chứ?”
“Hành vi của cô dơ bẩn, tôi đã xác minh rồi!" Hắn khinh bỉ nói.
Trước khi nhìn thấy tờ giấy này, Phó Thiếu Khâm gần như đã tin cô là cô gái tốt trong miệng mẹ, nhưng ngay hôm nay, Nghiêm Khoan nói cho hẳn biết, người phụ nữ này lại ti tiện đến mức ngồi xổm xuống lau giày cho Sở Thiên Lăng để lấy lòng Sở Thiên Lăng.
Cô phải có bao nhiêu đê tiện!
Thật không biết xấu hổ!
Hắn đổi sang tay phải bóp cổ cô: "Đầu tiên là mang thai nghiệt chủng của người đàn ông khác, còn cố ý tiếp cận lấy lòng mẹ tôi, để mẹ tôi yêu thích cô không thể rời khỏi cô. Sau đó để cho tôi cưới cô làm vợ, lại sau đó đợi cơ hội đến nhà cũ Phó gia, trước mặt khách khứa người lớn của Hoäc gia công bố chuyện cô có thai cho mọi người biết đúng không?"
Trầm Tương: "...."
"Vì có thể tới nhà cũ, cô bày mưu tính kể để cho mẹ tôi gọi Tịch Nguyệt tới, đánh đập cô ấy một trận, để Lâm Tịch Nguyệt không thể cùng tôi tham dự bữa tiệc này, mà cô vừa vặn thành công công khai tin tức mình mang thai, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Không ngờ đồ đàn bà như cô tâm cơ lại sâu như vậy, hại tôi mấy ngày hôm trước thiếu chút nữa bị cô lừa!
Giờ khắc này, Trầm Tương hết đường chối cãi.
Đúng lúc cô không còn thở được thì Phó Thiếu Khâm buông cổ cô ra, xé nát tờ xét nghiệm trong tay cô.
Danh Sách Chương: