Ngay lúc được kết nối, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cậu: “Tiểu Hạc.”
“Lộp bộp”, vở kịch trong tay rơi xuống giường.
Dung Hạc trố mắt không tin.
Thì ra trong cảnh hôn đêm đó, tiếng “Tiểu Hạc” của Lục Tiêu Viễn không phải là ảo giác!
“Lục, thầy Lục, sao lại gọi điện thoại tới…” Dung Hạc lẩm bẩm, như thể vừa được uống một ly rượu trái cây thơm ngọt.
Về phần Mã Thanh Vũ, nháy mắt đã bị quăng ra sau đầu.
Chân cậu như đang đi trên bông, choáng váng ngã vào trong chăn, dùng chiếc chăn trắng như tuyết trùm lấy đầu, tận đi khi thiếu oxy mới chui ra, sau đó quấn thân thể trong chăn, cố gắng bình phục tâm tư một chút, tiếp tục nghe Lục Tiêu Viễn nói chuyện.
Lục Tiêu Viễn đương nhiên cũng nghe thấy những thanh âm sột soạt vừa rồi, giống như một chú chuột đất đang vụng trộm đào hang.
“Nghe Tưởng Thậm nói tối nay em quay phim không thuận lợi.” Lục Tiêu viễn nói, “Bây giờ đang chuẩn bị luyện thoại à?”
Dung Hạc nhìn quyển kịch bản ở một bên, kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
“Tưởng Thậm nói em không hài lòng với lời thoại của mình, thường xuyên thức đêm.”
Dung Hạc sờ sờ mũi, trong lòng tự nhủ Tưởng Thậm sao có thể nói cả những chuyện lông gà vỏ tỏi này cơ chứ.
Nhưng cậu vẫn thành thật nói: “Không đúng tâm trạng lắm, nhưng đạo diễn cảm thấy không có vấn đề gì lớn cả.”
Lục Tiêu Viễn nói, “Muốn trở nên tốt hơn là chuyện tốt.”
Dung Hạc thở dài nói: “Nhưng em cảm thấy mình không làm được gì cả.”
Cậu nói xong mới nhận ra lời này của mình giống như đang phun tào, Lục Tiêu Viễn có thể sẽ không muốn nghe, cậu im lặng một lúc.
Lục Tiêu Viễn lại nói: “Không sao, nhân dịp này, để anh giúp em tìm ra vấn đề.”
Nhận được điện thoại của Lục Tiêu Viễn lúc 0 giờ đã rất khó tin rồi, Dung Hạc không nghĩ tới còn được hưởng đãi ngộ tốt như thế, há miệng: “Như vậy thì hơi…”
Hai chữ “phiền phức” còn chưa nói ra khỏi miệng, cậu đã nghe Lục Tiêu Viễn nói: “Vẫn tốt hơn để một mình em đóng cửa tìm ra vấn đề.”
Dung Hạc nói, “Vậy thì làm phiền thầy Lục rồi.”
Cậu nói xong, chụp lời thoại gửi cho Lục Tiêu Viễn xem.
Điện thoại bị cúp máy.
Dung Hạc giật mình, còn tưởng mình nói sai chuyện gì.
Một giây sau, một yêu cầu video hiện lên trên màn hình, Dung Hạc cuống quít kết nối.
Trên màn hình nho nhỏ, Lục Tiêu Viễn mặc áo ngủ màu đen, trong tay bưng một ly nước, trên người treo những ngọn đèn ấm áp. Giọt nước từ ngọn tóc nửa khô của hắn lăn xuống ngực, vết nước ngổn ngang làm rối loạn da thịt màu mật ong.
Không hề phòng bị bị đánh úp, đại não Dung Hạc bị đoản mạch trong giây phút, mũi thậm chí có chút nóng lên.
Mặc dù đã sống chung dưới một mái nhà hơn nửa tháng, cậu cũng từng bắt gặp bộ dạng Lục Tiêu Viễn vừa tắm rửa xong, nhưng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tàu hỏa chạy trong đầu Dung Hạc nửa ngày, cậu mới nhận ra quần áo mình cũng không ngay ngắn hơn là bao.
“Thầy Lục đợi một chút, em xuống giường thay quần áo.”
Cậu vừa định chui từ trong chăn ra, Lục Tiêu Viễn nói: “Em ở trong chăn đi, chỉ đọc lời thoại thôi không làm động tác.”
Nếu không có động tác, sao phải call video?
Ngay khi câu hỏi này vừa xuất hiện, đã bị cậu bóp nát.
Những câu thoại cậu đọc lúc trước là cảnh sẽ quay vào ngày mai, Lục Tiêu Viễn hỗ trợ đóng vai nam chính Mạnh Huyền Tinh.
Hai người không nói nhảm, nhanh chóng nhập vai. Trong quá trình nói chuyện, Lục Tiêu Viễn chỉ ra vấn đề một cách thẳng thắn, hướng dẫn cậu tìm ra cách thể hiện cảm xúc chính xác từng câu một.
Dung Hạc không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng thực lực của Lục Tiêu Viễn, nếu như luyện tập nhiều hơn một chút, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đọc lời thoại rất tốt nhỉ?
Chỉ tiếc loại chuyện tốt này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đọc thoại diễn ra vô cùng suôn sẻ cho đến khi đoạn độc thoại của Mạnh Huyền Tinh.
Dung Hạc chống cằm, nhìn chằm chằm Lục Tiêu Viễn trên màn hình.
Trong ngũ quan ưu việt của Lục Tiêu Viễn, cơ quan đặc biệt nhất chính là đôi môi, hình dạng hoàn mỹ, mỏng nhưng gợi cảm, mỗi khi chúng khép mở, trong đầu Dung Hạc chỉ toàn hiện ra cảnh hôn đêm đó.
Lỗ tai dần dần mất đi thính giác, sự nóng bỏng như dây leo leo lên gò má Dung Hạc.
Cậu không kìm lòng được, vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình một chút, thật lạnh. Nhưng thực ra, đôi môi này lại nóng bỏng nhất trên thế giới.
Những dấu hiệu nhỏ xuất hiện hai ngày trước lại bắt đầu lởn vởn trong lòng cậu, khiến cậu ngứa ngáy không chịu nổi.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Đột nhiên, ngữ khí bên tai thuộc về Mạnh Huyền Tinh lại biến trờ về Lục Tiêu Viễn.
Dung Hạc giật mình, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu bấy lâu nay đột nhiên buột miệng thốt lên: “Thầy Lục, lần sau em có thể luyện thoại tiếp với anh được không?”
Nói xong, bắt được sự kinh ngạc trong mắt Lục Tiêu Viễn, cậu lập tức mím môi hối hận.
Yết hầu Lục Tiêu lăn lộn một lát, sau một tiếng “Ừ” một tiếng, hắn nghiêm nghị nói với vẻ mặt kiềm chế: “Mỗi lần đều là giáo viên chủ động yêu cầu giảng dạy, học sinh thỉnh thoảng cũng nên có yêu cầu thỉnh giảng.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nhìn kỹ lại, trong đó lại có ánh đèn lưu chuyển, như thể thiếu niên ít nói, dịu dàng năm đó, từ sau lưng tạo ra bất ngờ giữa đêm đông.
Cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu bỗng hiện về cả trong không gian và thời gian.
Gió xuân thổi qua, tuyết mỏng tan đi.
Bỗng nhiên, gốc cây nhỏ bé yếu đuối đầu trái tim vươn ra một cách kỳ diệu, lộ ra màu xanh mới.
Khi người ta ngửi thấy hơi thở của mùa xuân trong mùa đông, thường chỉ có một khả năng …
Lúc này Dung Hạc giống như một thiếu niên vừa mới bắt đầu biết yêu.
Cuối cùng, dưới sự chi phối của cảm giác đạo đức giả và tội lỗi, cậu đã bỏ qua một sự thật quan trọng: tình yêu đơn phương dành cho một người thực ra không phải là một tội ác.
Ngay cả khi cậu đã làm tổn thương đối phương, cho dù đối phương không chấp nhận phần tình cảm này, cho dù đối phương có người mình thích.
Miễn là không làm phiền nhau thì không thành vấn đề.
Ít nhất cậu có thể thành thật với chính mình, đối mặt với những điều bất ngờ và mong đợi trong lòng, từ nay về sau, rõ ràng, nhiệt tình, chứ không phải âm u, không được tự nhiên, đi diễn một vở kịch của riêng mình.
Điều quanh quẩn trong lòng nhiều năm, lại được thông suốt qua cuộc điện thoại ngắn ngủi này.
Trong lòng Dung Hạc vô cùng ngổn ngang, lại như trút được gánh nặng, trái tim bị kìm nén đã lâu cuối cùng cũng giải trừ trói buộc, giống như cánh chim tung bay về phía những đám mây xa xôi.
Lục Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đột nhiên sáng ngời, khẽ cong lên của Dung Hạc hỏi: “Muốn tiếp tục không?”
Dung Hạc không còn rối rắm như thường ngày, mà thuận theo lời Lục Tiêu Viễn nói: “Anh không buồn ngủ ạ?”
“Không ngủ được.” Lục Tiêu Viễn thản nhiên nói, vô tình nghiêng tay cầm cốc về phía ống kính.
Sau đó, Dung Hạc mới nhận ra cái cốc trong tay Lục Tiêu Viễn không phải là nước, mà là cà phê.
*
Sáng sớm hôm sau, Dung Hạc mở mắt ra, thoáng cái không nhớ tới tối hôm qua mình ngủ lúc nào.
Cậu mơ mơ màng màng bò dậy từ trong chăn, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, phát hiện cuộc gọi video vẫn chưa bị tắt.
Một giây sau, trước màn hình xuất hiện một người đàn ông: “Tiểu Hạc, buổi sáng tốt lành.”
Dung Hạc híp mắt, nhìn Lục Tiêu Viễn đẹp trai và quyến rũ trong bộ âu phục, giày da trên màn hình, lại nhìn mình ở góc trên bên phải, đuôi mắt đỏ hoe, tóc tai thì bù xù, tỉnh táo trong tức khắc.