• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều biết, đôi chồng chồng Lộc Nhung có thể nói là ngọt ngào nhất làng giải trí trong nước, sau khi kết hôn, chuyện hàng ngày của bọn họ nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết, mỗi phút mỗi giây đều có thể bắt trọn khoảnh khắc động tâm.

Bởi vì chuyện gì cũng ngọt ngào hết, nên chúng ta cứ tùy tiện chọn một chuyện để kể nhé——

Gần đến cuối năm, Dung Hạc vừa đóng máy một bộ phim truyền hình, sau khi về đến nhà, thực hiện ước định với fan, mở livestream trên Weibo.

Dung Hạc lấy cây guitar bụi bặm từ trong kho ra hát hai bài hát, âm vực của cậu khá tốt, khiến fan mê mẩn đến thần hồn điên đảo, tràn ngập màn hình đều là dòng “Tai em có thai rồi”.

Sau khi hát xong, không biết ai mở đầu, nói muốn xem cái tủ lớn trong truyền thuyết của Dung Hạc, nơi đựng thư của fan viết, ngay sau đó, mọi người cũng bắt đầu la hét muốn xem.

Dung Hạc trước đó từng nhắc tới trong một chương trình nào đó, nói mình có thói quen sưu tầm thư của fan, sau khi chương trình phát sóng, chủ đề #Dung Hạc chiều fan# còn từng lên hot search, hấp dẫn rất nhiều fan qua đường. Dù sao trong giới giải trí hiện nay, không nhiều ngôi sao không quên sơ tâm, trân trọng tâm ý của người hâm mộ.

Dung Hạc hỏi: “Mọi người thật sự muốn xem à?”

Màn đạn lập tức bay qua một đống chữ “Muốn”.

“Được, vậy để tôi dẫn mọi người đi xem nhé.”

Dung Hạc cười nói, khóe môi cong lên mang theo một tia dung túng nhàn nhạt.

Chỉ cần đó không phải là yêu cầu quá đáng, cậu gần như đều đáp ứng nguyện vọng của fan.

Dung Hạc che ống kính vài giây, khi màn hình sáng lên, cậu đã chuyển đến một căn phòng thoạt nhìn giống như sảnh phụ, đằng sau cậu có một tủ sách to bằng cả bức tường, bên trong được nhồi nhét đủ các loại đồ chơi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Màn hình đã nổ tung.

Dung Hạc nói, “Tôi giữ tất cả những lá thư và những món quà nhỏ mà các bạn đã gửi cho tôi ở đây… Các bạn muốn xem xét kỹ hơn hả? Được rồi, để tôi di chuyển ống kính một chút…”

Đang lúc Dung Hạc tìm góc độ, cửa lớn cách đó không xa được mở ra từ bên ngoài, Lục Tiêu Viễn mặc chiếc áo khoác màu xám chì xuất hiện ở cửa trong bóng tối, tay trái kéo vali nhỏ, tay phải xách một cái túi giữ ấm.

Lục Tiêu Viễn lắc lắc túi giữ ấm trong tay với Dung Hạc, trong miệng không phát ra tiếng động nói hai chữ.

Dung Hạc đọc khẩu hình là “ăn khuya”.

Cậu nói với người hâm mộ: “Mọi người chờ xíu nhé, tôi đi lấy đồ ăn được ship đến, sẽ quay lại ngay!” 

Lập tức chạy vội về phía cửa lớn.

Lục Tiêu Viễn đặt đồ ăn khuya trên vali, ung dung giang hai tay ra, nghiêm túc đón lấy Dung Hạc đang nhào tới.

Một tháng không gặp hai người ở cửa ra vào lặng lẽ hôn nhau.

Dung Hạc nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh vẫn đang quay phim sao? Sao lại quay về rồi?”

Lục Tiêu Viễn chạm vào chóp mũi cậu, nói: “Nhớ em, đúng lúc đoàn làm phim cho nghỉ hai ngày.”

Dung Hạc nghẹn một đống chuyện muốn làm với Lục Tiêu Viễn, nhưng cũng may vẫn chưa quên buổi livestream đang diễn ra.

Cậu ôm Lục Tiêu Viễn ngắn ngủi trong chốc lát, sau đó từ trong ngực Lục Tiêu Viễn ngẩng đầu, nghênh đón vẻ mặt nghi hoặc của Lục Tiêu Viễn, lộ ra vẻ áy náy nói: “Em đang livestream.”

Lục Tiêu Viễn dừng lại một lát, cuối cùng vẫn “Ừ” một tiếng: “Vậy em đi đi.”

Dung Hạc dùng mu bàn tay cọ cọ môi, xách theo đồ ăn khuya Lục Tiêu Viễn mang đến cho cậu trở lại trước ống kính.

Không bao lâu sau, hệ thống livestream nhắc nhở “@Lục Tiêu Viễn đã vào phòng livestream”.

Mặc dù Lục Tiêu Viễn đột nhiên về nhà tạo bất ngờ cho Dung Hạc, đến nỗi khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, trái tim Dung Hạc vẫn còn đập thình thịch, nhưng vẻ mặt của cậu từ đầu đến cuối đều quản lý rất tốt, bởi vậy cũng không có ai đoán được Lục Tiêu Viễn bây giờ  đang ngồi trên sô pha đối diện Dung Hạc, đều tưởng hắn ở bên ngoài quay phim, vì nhớ vợ nên mới vào xem.

[Oa oa, thầy Lục đến livestream kiểm tra nè!]

[Hoan nghênh thầy Lục~]

[Các chị em mặc quần lót vào.]

[Giao Hạc Hạc cho chúng ta, thầy Lục chắc lo lắng lắm,  ha ha.]

[Vừa nghĩ đến thầy Lục cũng giống chúng ta không nhìn được người thật, trong lòng tôi thấy cân bằng rồi.]

[Đề nghị không nên cười nhạo thầy Lục, như thế rất ảnh hưởng đến thầy Lục!]

……

Dung Hạc cười cười nhìn những màn đạn này, tiếp tục đề tài vừa rồi, mở ra một ngăn kéo: “Còn có một ít hoa và đồ ăn vặt, không tiện cất giữ, tôi đã chụp ảnh lưu lại, ảnh chụp đều được cất vào trong ngăn kéo này.”

Nhìn thấy cảnh thần tượng nhà mình dụng tâm với fan như vậy, fan xem livestream vừa kiêu ngạo vừa cảm động, cảm thấy mình đã hâm mộ đúng người, toàn màn hình đều là mấy lời thổ lộ hoa mỹ.

“Mọi người đừng chỉ lo quét màn đạn, bây giờ tranh thủ thời gian chụp ảnh màn hình lại, biết đâu lại có thể tìm được thứ mình đã tặng đó.” Dung Hạc vừa nói vừa dùng ngón tay ấn màn hình, tương tác với fan.

Nhưng như vậy, màn đạn cũng không ít đi, ngược lại càng ngày càng dày đặc.

Dung Hạc đành phải trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, mở bữa khuya Lục Tiêu Viễn mang về cho mình.

Đó là một bát mì lẩu nóng hổi.

Hôm qua cậu vừa đăng một bài nói mình muốn ăn mì lẩu.

Dung Hạc mở túi canh đổ vào trong bát, vừa ăn mì vừa nhìn màn đạn, thỉnh thoảng nhìn trộm Lục Tiêu Viễn đang ngồi trên sô pha đối diện.

Đối phương cầm một chiếc điện thoại di động đang mở livestream để chế độ im lặng, ánh mắt lại dừng trên người cậu.

Ăn hết nửa bát mì, màn đạn thổ lộ vẫn chưa hết ——

[Huhu, đây chính  là tình yêu từ hai phía đó!]

[Hạc Hạc rất chiều đôi cánh nhỏ như chúng ta nha!]

[Chúa ơi, tôi thấy con chim mà tôi gửi ở sân bay rồi!]

[Có người buổi tối cảm động đến phát khóc, tôi không nói là ai đâu.]

[Hạc Hạc thật sự rất yêu chúng ta QAQ]

[Làm gì với vợ tôi bây giờ! Tôi lại bị cậu lừa đến rồi! Chỉ có tình yêu của cậu mới có thể cứu tôi!!]

Lúc này, Lục Tiêu Viễn đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy, giống như muốn nghe điện thoại nên đi ra sảnh phụ, cùng lúc đó, tài khoản của Lục Tiêu Viễn cũng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Vài giây sau, trong livestream trên Weibo đột nhiên có một người tiến vào, đăng một câu: [Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, Dung Hạc yêu nhất là chồng cậu ấy, Lục Tiêu Viễn.]

Còn liên tiếp nhảu lên màn hình vài cái.

Mọi người nhìn kỹ lại, người này không có tên trên màn hình, avatar lại là ảnh hoa giống như bó hoa baby mà Dung Hạc từng up mấy năm trước trên Weibo… Hình như là cái vị fan hâm mộ Dung Hạc đại danh đỉnh đỉnh kia thì phải ——

Bởi vì có sự tích quá nhiều, bây giờ acc đó được mọi người tôn xưng là “Thầy giáo Hoa baby”.

Đến tận bây giờ, vẫn chưa ai tìm ra bản chất thực sự của “Hoa baby”.

Nói là hâm mộ nhưng trong lòng luôn có xu hướng hâm mộ CP, nói là hâm mộ CP, nhưng đôi khi lại đứng ra bảo vệ Dung Hạc, ngay cả Lục Tiêu Viễn cũng dám giết.

Sự xuất hiện của “Hoa baby” đã giúp người hâm mộ xem livestream tìm thấy niềm vui mới, mọi người bắt đầu “đối đầu” với niềm đam mê của mình.

Dung Hạc ho khan cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người: “Về bộ phim tôi vừa mới đóng máy, mọi người có gì muốn hỏi không?”

“Thay đổi lớn nhất sau khi hoàn thành bộ phim này là gì?” Dung Hạc chật vật chọn ra một câu hỏi từ một đống người chế nhạo hoa baby, “Ừm, thay đổi lớn nhất ấy hả, chắc là sau bốn tháng quay phim ở phía tây nam, giờ có thể ăn đồ cay rồi.”

Dung Hạc vừa nói vừa gắp mì lẩu trong bát lên, ăn một ngụm lớn.

Gần đây cậu đang mê mẩn loại cảm giác tê dại này, nhưng làn da không chịu được cay, ăn một bát mì xong, môi đỏ rực lên, hai má trắng nõn và chóp mũi cũng vì cay nóng mà ửng hổng lên.

[Môi Hạc Hạc vừa ướt vừa mềm lại vừa đỏ, nhìn rất muốn hôn nha!]

[Muốn thơm Hạc bảo một cái quá!]

[Hạc Hạc mềm mại, quần bay rồi!]

[Ừm, cái đó rất tốt!]

[Tôi rất muốn… Ai hiểu không…]

……

Dung Hạc lau miệng xong, ngẩng đầu lên, đã bị mấy lời “đen tối” trên màn hình dọa sợ.

Mọi người càng nói càng thái quá, cảnh tượng lại lần nữa bị hỗn loạn, quần áo bay đầy trời, nếu thái quá hơn nữa sẽ bị quản lý weibo cấm ngôn.

Tuy nhiên, vài giây sau, đột nhiên có người bắt đầu liên tục tặng mấy món quà đỉnh cao trong livestream, biểu tượng quà tặng khổng lồ liên tiếp bật ra, che kín mặt Dung Hạc.

[Ấy, ghét quá!!!]

[Không sao cap màn hình được!!!]

[Cạn lời rồi, Dung Hạc từng nói là không được tặng quà mà!]

[Cấm tặng quà!]

……

Dung Hạc cũng giật mình vì món quà đột nhiên hiện ra nên vội vàng xem danh sách tặng thưởng, id đứng đầu rõ ràng là một chuỗi ký tự lung tung.

Lại là “Hoa baby”.

*

Nhoáng cái đến thứ sáu, Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn có một sự kiện thường niên của ngôi sao cần phải tham gia.

Hai người đi cùng một chiếc xe đến địa điểm.

Trên xe, Dung Hạc mở Weibo ra, lướt một hồi nói: “Nghe nói gần đây rất nhiều nghệ sĩ weibo bị mất fan, hình như là bởi vì hệ thống sửa chữa, tự động loại bỏ mấy tài khoản ba không.”

Lục Tiêu Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, hỏi: “Tài khoản ba không là gì?”

Dung Hạc nói: “Thì là tài khoản không có ảnh đại diện, không có weibo gốc, không có tên mạng, giống như thủy quân ấy.”

Lông mày Lục Tiêu Viễn khẽ động một chút.

Dựa theo vị trí sắp xếp, Dung Hạc đi thảm đỏ trước Lục Tiêu Viễn, sau khi đến hội trường thì trực tiếp đi chuẩn bị.

Lúc Lục Tiêu Viễn đang ngồi trong phòng nghỉ chờ xuất hiện, nhớ tới chuyện vừa rồi Dung Hạc nói sửa fan, suy nghĩ một lát, mở Weibo ra.

Mười mấy phút sau, Tề Hòa đến nhắc nhở: “Thầy Lục, chuẩn bị lên thảm đỏ rồi.”

Lục Tiêu Viễn tắt di động, sửa sang lại âu phục, dưới sự chỉ dẫn của người hướng dẫn đi vào, một đống đèn flash lóe lên rực rỡ, sau đó chính xác tìm được tên Dung Hạc trên tường chữ ký, ký tên mình vào bên cạnh.

*

Đêm đó trên internet tràn ngập tin tức liên quan đến buổi lẽ, trong đó, Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc chiếm một nửa giang sơn.

Nhưng trước đó, fan Lục, fan Dung, fan CP Lộc Nhung, giữa fan ba nhà còn lan truyền một đoạn thảo luận khác, là về “Hoa baby”.

Bởi vì tài khoản này không có tên mạng, đột nhiên có tên mạng, ID từ một chuỗi mã bừa bãi ban đầu biến thành “Ngã ngôn thu nhật”.

[Thầy Mãn Thiên Tinh có tên rồi, thời trẻ trâu cũng đã qua rồi.]

[Dừng khoảng chừng là ba giây, “Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu” câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?]

[Câu này tôi biết nè, là “Tình không nhất hạc bài vân thượng, tTiện dẫn thi tình đáo bích tiêu”!]

[Hạc? Tiêu?]

[Móe nó, xin chào thầy Thiên Tinh!]

[Thầy Mãn Thiên Tinh quả nhiên là người của Lộc Nhung chúng ta, hihihi]

*

Sau khi đi thảm đỏ, có một giờ phỏng vấn của giới truyền thông.

Một nhóm phóng viên giải trí vây quanh Dung Hạc đặt câu hỏi, một nữ phóng viên nói: “Nghe nói quan hệ giữa thầy Dung và fan rất tốt, thường xuyên tương tác với fan, còn trò chuyện, giống như bạn cũ, xin hỏi có bạn fan nào để lại ấn tượng sâu sắc cho thầy Dung không?”

Dung Hạc nghiêng đầu, nói: “Ừm, có một bạn fan rất đáng yêu.”

Đôi mắt phóng viên chợt sáng lên, lại hỏi: “Anh có thích bạn fan này không?”

Dung Hạc: “Ừm. ”

Micro của phóng viên lập tức đến gần hơn: “Là vị fan may mắn nào thế?”

Dung Hạc cười cười: “Tôi sẽ không nói tên chính xác.”

Câu trả lời của Dung Hạc cũng không tính là có hàm lượng kỹ thuật, thậm chí còn có chút thăm dò ở rìa sấm sét. Điều này rất không giống phong cách của Dung Hạc, dù sao Dung Hạc trước kia khi đối mặt với phóng viên, luôn luôn úp úp mở mở.

Ngay cả phóng viên tự tay đào hố cũng có chút kinh ngạc, cô còn định dùng sách lược đường vòng, không nghĩ tới Dung Hạc lại không cần suy nghĩ mà nhảy hố như vậy.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Phó Miêu ở hậu trường không vui nói: “Hạc Bảo, câu trả lời vừa rồi của cậu đã giẫm trúng sấm sét biết không, quên nhân vật của mình là đại sư Đoan Thủy rồi à?”

Dung Hạc nói: “Đó không phải là thiết kế nhân vật, em vốn rất cảm kích và thích fan của mình, trong lòng em, bọn họ đều quan trọng như nhau.”

Phó Miêu nói, “Vậy sao cậu còn nói mấy câu như kiểu không chỉ đích danh.”

Dung Hạc nói, “Em có lý do để nói như vậy mà.”

Phó Miêu khó hiểu: “Lý do gì có thể quan trọng hơn hình tượng chứ?”

Dung Hạc nói, “Ừm, so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn. ”

Phó Miêu bị nghẹn.

Dung Hạc rất ít khi nói chuyện như vậy.

“Thực xin lỗi chị Miêu, sau này em nhất định sẽ chú ý.”

Dung Hạc áy náy chớp mắt, Phó Miêu nhất thời cũng không còn tức giận nữa, cô chịu không nổi Dung Hạc đầu hàng trước mình.

Tuy rằng cuộc phỏng vấn lần này của Dung Hạc không ra bài theo lẽ thường, nhưng cũng may cuối cùng cậu không tiết lộ người hâm mộ kia là ai, bằng không phòng làm việc lại phải bận rộn một phen.

Đồng thời khi clip phỏng vấn này được lan truyền trên mạng, phòng làm việc Dung Hạc cũng kịp thời chuyển tiếp cuộc phỏng vấn kia, kèm theo captione: [Tên cụ thể mọi người đoán ra chưa nào? Phải, cái tên đó là Đôi Cánh Nhỏ!]

Sau khi trấn an Phó Miêu xong, Dung Hạc chuẩn bị về nhà, nhưng có một người đàn ông còn không vui hơn Phó Miêu ngồi trên xe.

Ánh sáng trong xe hơi mờ và áp suất không khí hơi thấp.

Lúc Dung Hạc tiến vào, vẻ mặt của tài xế rõ ràng hiện lên ba chữ, được cứu rồi.

Dọc theo đường đi, Lục Tiêu Viễn đều đội mũ lưỡi trai nhắm mắt dưỡng thần, mặt vùi ở giữa bả vai và cửa xe, Dung Hạc cũng không quấy rầy hắn.

Sau khi xuống xe, hai người đi bộ một đoạn trong khu dân cư yên tĩnh.

Đón hương mai nhàn nhạt trong gió, Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Vị fan kia là ai?”

Dung Hạc biết hắn hỏi là ai, bèn nắm lấy tay Lục Tiêu Viễn, vừa lắc lư vừa nói: “Người hâm mộ kia từ sau khi chúng ta gặp lại bắt đầu chú ý đến em, ID của cậu ta quanh năm là mấy cái kí tự lung tung, không có tên mạng, à không đúng, hiện tại cậu ấy có tên, gọi là ‘Ta nói thu nhật’, cậu ấy là một người thú vị, em luôn mong đợi cậu ấy sẽ xuất hiện trong khu vực bình luận của mình.”

Lục Tiêu Viễn càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.

Rõ ràng người Dung Hạc đang nói chính là hắn, nhưng trong lòng hắn lại thấy không thoải mái lắm.

Nhìn vẻ mặt không thoải mái của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc giảo hoạt cười, hỏi: “Anh Tiêu Viễn, em nhớ rất lâu trước, anh đã hỏi em về acc nhỏ của em, anh muốn xem acc nhỏ của em không?”

Cậu vừa nói vừa tự mình mở điện thoại di động, đăng nhập weibo.

Lục Tiêu Viễn mím môi, bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt lại thành thật liếc lên, một giây sau, hô hấp ngưng trệ một lát.

Acc nhỏ của Dung Hạc có tên là “Thắng xuân triều”.

Là do Dung Hạc vừa đổi tên, sau khi “Hoa baby” đổi tên.

Câu thứ hai của bài thơ Đường “Thu Từ”: Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều.

Dung Hạc vờ như không nhìn thấy vẻ ửng hồng đáng ngờ trên khuôn mặt của Lục Tiêu Viễn ẩn hiện trong bóng đêm, nghiêm túc cất điện thoại đi.

Lục Tiêu Viễn nói: “Cho nên buổi chiều em nói với anh chuyện sửa fan, là vì nhắc nhở anh đổi tên?”

Dung Hạc thành thật gật đầu.

Lục Tiêu Viễn im lặng thật lâu, hỏi: “Em biết từ khi nào?”

Dung Hạc nói: “Thật ra thì em đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi, bởi vì cậu ấy quá hiểu em và cũng bảo vệ em quá nhiều.” Dung Hạc nói xong, khóe môi không ngừng nhếch lên, “Trên thế giới này, chỉ có anh mới đối xử tốt vô điều kiện với em thôi.”

Ánh mắt Lục Tiêu Viễn thay đổi trong chớp mắt, yết hầu khẽ động, cuối cùng chỉ khô khốc nói một câu: “Fan của em cũng rất bảo vệ em, em cũng yêu bọn họ, hai bên đều yêu thương lẫn nhau.”

Dung Hạc cười thành tiếng, nhưng con ngươi lại sáng ngời nhìn Lục Tiêu Viễn.

Hai tay cậu nâng khuôn mặt cool ngầu của Lục Tiêu Viễn lên, nghiêm túc nói: “Fan là bạn, anh là người yêu, càng nhiều bạn thì càng tốt, nhưng người yêu cả đời chỉ có thể có một.”

*

Ngày hôm sau, “Hoa baby” lại đổi tên, đổi thành “Người yêu duy nhất của Tiểu Hạc”, hơn nữa còn cố ý đăng weibo đầu tiên từ trước đến nay, nội dung là 9 bức ảnh hoa cỏ, có chút muốn khoe khoang như cái tên vừa đổi.

Một fan Dung đi tới bình luận: [Ha ha, lại còn “người yêu duy nhất”, cứ dứt khoát gọi là Lục Tiêu Viễn là được rồi…]

Sau bao nhiêu năm, việc đùa giỡn “Hoa babt” đã sớm trở thành thói quen hàng ngày của mọi người.

Vị fan này cố ý nhắc tới Lục Tiêu Viễn, đơn giản là muốn xem đối phương có thể giống như trước kia không, một lời không hợp liền bôi đen Lục Tiêu Viễn.

Ai ngờ, lại chờ được một câu trả lời nghiêm túc ——

Người yêu duy nhất của Tiểu Hạc: [Không được, cái tên “Lục Tiêu Viễn” đã được tôi đăng ký rồi.]

——-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang