Cậu hơi ngượng ngùng: “Làm bẩn tay anh rồi.”
Lục Tiêu Viễn cười hôn lên tóc cậu, nói: “Không sao, em ra ngoài trước đi.”
Dung Hạc mím môi, lắc đầu, nghĩ đến Lục Tiêu Viễn không nhìn thấy, trực tiếp dùng tay nhẹ nhàng cầm chỗ kia…
Sau khi làm trong bóng tối bị cúp điện rất lâu, tay Dung Hạc đã tê rần, cuối cùng bị Lục Tiêu Viễn nâng mông, để cậu úp mặt xuống giường.
Sau khi hai người nằm trong một cái chăn, bầu không khí lại trở nên rất thuần khiết, họ chỉ ôm nhau ngủ, trừ chuyện đó ra, không làm gì khác.
Sáng hôm sau, Dung Hạc bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học.
Ngoài cửa sổ trời đã, cơn bão đã ngừng.
Cậu nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đang đứng bên cửa sổ, mặc quần áo.
Buổi sáng đẹp nhất trên thế gian, có lẽ được tạo bởi ánh sáng của bầu trời, của người yêu và những ngón tay đang cài cúc.
Cậu rụt lại trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ngái ngủ, tiếp tục nhìn, cứ ngỡ đó là một giấc mơ đẹp do bộ não tự động phác họa.
Cho đến khi Lục Tiêu Viễn quay đầu, cúi người hôn lên trán cậu.
*
Là trợ lý riêng của Lục Tiêu Viễn, mỗi ngày Tề Hòa đều quanh quẩn bên Lục Tiêu Viễn hơn mười tiếng đồng hồ, đối với tính cách của Lục Tiêu Viễn có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Cậu ta luôn cảm thấy từ khi anh trai mình mắc kẹt trong cơn mưa lớn suốt đêm, tính tình lãnh đạm giống như băng tuyết bị gió xuân thổi tan, khuôn mặt vốn anh tuấn bức người giờ lại càng thêm rạng rỡ, hào quang chiếu sáng đến mười dặm, thật giống như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất từng được chạm khắc bởi bàn tay của Chúa đột nhiên sống lại.
Tuy nhiên, anh trai luôn thích chạy đến trường quay khi không có việc gì làm, nói là để quen thuộc dần với tiết tấu quay phim, bừng sáng lấp lánh một chỗ, khiến nhiều cô gái trong đoàn không thể rời mắt, quên cả vẫy tay chào.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã bị đạo diễn Vương hung bạo đuổi đi, nhưng anh trai cậu ta là được đạo diễn Vương trực tiếp mời đến giám thị máy quay, đưa một tách trà, ngồi trò chuyện rồi quay phim.
Ngày thứ ba Lục Tiêu Viễn đến cao nguyên, mới bắt đầu đi quay phim.
Sáng sớm hôm nay, Dung Hạc vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đứng ở hành lang chờ mình.
Cậu cười vẫy vẫy tay, đi về phía Lục Tiêu, đột nhiên bị một người đang vội đụng một cái, cậu quay đầu lại, nhận ra đó là trợ lý của Triệu Kỳ.
Trợ lý vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi thầy Dung, em đang vội giúp anh Triệu lấy vài thứ.”
Nói xong thì dùng thẻ phòng quẹt phòng đối diện Dung Hạc.
Cảnh quay đầu tiên của Lục Tiêu Viễn hôm nay là quay với Triệu Kỳ.
Ngồi trên xe đến trường quay, Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Triệu Kỳ là diễn viên như thế nào?”
Dung Hạc cho rằng Lục Tiêu Viễn là người mới đến nên cảm thấy xa lạ, muốn tìm hiểu về diễn viên đối diễn, nên đã giới thiệu chi tiết cho hắn một phen.
Cuối cùng còn rút ra kết luận: “Triệu Kỳ rất nghiêm túc trong việc quay phim, khi không có việc gì làm, cậu ấy thường cùng em đào sâu chi tiết các cảnh quay, đối nhân xử thế cũng rất được, em có nhiều phân cảnh hơn cậu ấy, thỉnh thoảng bận đến mức chân không chạm đất, cậu ấy đều mang cơm đến cho em.”
Dung Hạc nói xong, qua một lúc lâu, Lục Tiêu Viễn mới không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, cả khuôn mặt bị đè dưới mũ lưỡi trai, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Trường quay hôm nay hơi xa, bên trong xe ngoại trừ tài xế, còn có Tề Hòa và Tiểu Văn, mọi người đều trầm mặc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Dung Hạc không kìm được ngáp liên tiếp hai cái.
Lục Tiêu Viễn nói: “Nếu mệt thì em ngủ một lúc đi.”
Dung Hạc gật đầu, nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy, đã đến nơi.
Địa điểm quay phim của Lục Tiêu Viễn cách đó năm trăm mét, sau khi Dung Hạc và Tiểu Văn xuống xe, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Trước khi trang điểm, Dung Hạc có chút khát nước, bảo Tiểu Văn đưa ba lô cho mình.
Cậu lấy ra một cốc giữ nhiệt đầy nước từ túi của mình, sau đó choáng luôn.
Bởi vì đây là cốc giữ nhiệt của Lục Tiêu Viễn.
Nhưng cậu nhớ rõ mình chưa từng chạm vào cốc của Lục Tiêu Viễn.
Cậu nhớ tới lúc vừa mới ngủ gật trên xe, mơ hồ cảm giác được Lục Tiêu Viễn hình như đang hỏi Tiểu Văn một vài chuyện …
Cậu mở to mắt.
Lục Tiêu Viễn thế mà đổi cốc trong túi của cậu!
Một tổ quay phim khác cách đó năm trăm mét, vừa mới kết thúc một cảnh, Lục Tiêu Viễn đang uống nước.
Triệu Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy chiếc cốc giữ nhiệt có hình con chim trên tay Lục Tiêu Viễn, không khỏi thắc mắc: “Sao tôi thấy cái cốc này giống của Tiểu Hạc thế nhỉ?”
Lục Tiêu Viễn nhìn cốc, thờ ơ nói: “Có thể là do không để ý, nên cầm nhầm.”
Nói xong tiếp tục uống nước.
Triệu Kỳ cũng không phải chưa từng nói chuyện yêu đương, biết rất nhiều chi tiết nhỏ và bầu không khí giữa các cặp đôi là không thể nào cố ý diễn ra trong cuộc sống.
Trước kia anh ta luôn cảm thấy, Lục Tiêu Viễn nói chuyện yêu đương với Dung Hạc, hầu hết là diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Anh ta thậm chí cho rằng, hai người này rất có thể có một tầng quan hệ lợi ích ở bên trong, tất nhiên Lục Tiêu Viễn trước khi công khai tình yêu bị người ta lật qua lật lại bôi đen hơn nửa năm.
Mà anh ta thân là ngôi sao lưu lượng, tuy nhiên không nổi như Lục Tiêu Viễn, nhưng cũng coi như là người thường xuyên được tìm kiếm, lâu lâu lại làm quan hệ công chúng, đối với một ít thủ đoạn đã sớm quen thuộc.
Một nơi như làng giải trí nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất lại là một vũng nước đục, rất khó để có được loại tình cảm trong sáng, kết hôn, sinh con, ngoại tình, ly hôn đều giống như một trò đùa.
Dung Hạc là người hiền lành, khiêm tốn, lớn lên cũng đẹp, thông qua khoảng thời gian này, anh ta rất có ấn tượng tốt với Dung Hạc, còn nghĩ nếu Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc không phải thật, chờ khi hai người không còn ràng buộc, anh ta có thể thử.
Nhưng bây giờ xem ra …
Triệu Kỳ nhìn Lục Tiêu Viễn lạnh lùng nhưng chói mắt trước mặt, đột nhiên nhận ra mình đã quá ảo tưởng sức mạnh của bản thân ——
Người đàn ông này chỉ cần trả giá một phần mười sự chân thành, những người khác đều không cạnh tranh nổi.
Anh ta sờ sờ sau gáy nói: “Thầy Lục và Tiểu, khụ khụ, và thầy Dung, tình cảm của hai người tốt thật đó.”
Lục Tiêu Viễn nhếch khóe môi, hiển nhiên là đồng ý lời của anh ta.
*
Ngày hôm sau, đến phiên Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn đối diễn, Dung Hạc không khỏi lo lắng.
Trong phòng trang điểm không có người, Lục Tiêu Viễn xoa xoa tóc Dung Hạc, nói: “Thoái mái nào, cứ coi anh như một diễn viên bình thường là được.”
Dung Hạc hít sâu một hơi, “Ừ” một tiếng.
Lục Tiêu Viễn mỉm cười, hôn lên môi cậu một cái, sau đó đi ra bên ngoài.
Dung Hạc giật mình, nhìn bóng lưng Lục Tiêu Viễn, nửa ngày mới nhấc chân đuổi theo.
Lục Tiêu Viễn vừa nói xong chuyện coi hắn như diễn viên bình thường, lại hôn cậu, chuyện này bảo cậu làm sao đặt Lục Tiêu Viễn ở vị trí của một người bình thường?
Nhưng cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên diễn nghiêm túc cùng Lục Tiêu Viễn trước máy quay, khi đạo diễn hô “Action”, cậu không tránh khỏi có chút hoảng sợ, sợ mình không bắt được cảnh của Lục Tiêu Viễn.
Tuy nhiên, sau khi phim khởi quay, cậu nhận ra những lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.
Cậu và Lục Tiêu Viễn phối hợp rất ăn ý, không hề có cái gọi là khoảng thời gian tạm dừng, ăn ý giống như đã từng cùng nhau diễn qua rất nhiều cảnh như vậy.
Mấy cảnh này rất nhanh đã quay xong, hai người lại đổi sang trường quay khác.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Dung Hạc kết thúc một cảnh quay trong mưa, giống như một con gà bị lạnh, run rẩy được Tiểu Văn bọc trong một lớp khăn lớn.
Xử lý xong quần áo ướt trên người, Dung Hạc khoác áo khoác, đội khăn lên đầu, nằm trên bàn phòng nghỉ viết linh tinh.
Cậu có thói quen đúc kết kinh nghiệm từ khi vào nghề.
Viết tới mấy cảnh quay cùng Lục Tiêu Viễn, cửa gỗ phát ra một tiếng két, Dung Hạc ngẩng đầu lên phát hiện ra là Lục Tiêu Viễn tới.
Cậu cười cười với Lục Tiêu Viễn, nói một câu “Bên anh cũng xong rồi à!”, sau đó hà hơi vào ngón tay đông cứng của mình, vừa định viết tiếp phần tóm tắt thì cây bút đã bị lấy mất.
Một giây tiếp theo, bàn tay lạnh giá của cậu đã được bao bọc vào lòng bàn tay ấm áp.
Lục Tiêu Viễn nghiêm nghị nói: “Mài dao không bỏ việc chặt củi(1).”
(1): có nghĩa là mài dao cần có thời gian, nhưng không thể trì hoãn việc chặt củi. Phép ẩn dụ là sự chuẩn bị đầy đủ trước có thể đẩy nhanh tiến độ công việc.
Dung Hạc nghe xong, cũng nghiêm túc nói một câu “Có đạo lý”, sau đó nở nụ cười.
Lục Tiêu Viễn liếc nhìn sổ ghi chép của Dung Hạc: “Đang viết về anh sao?”
Dung Hạc gật đầu nói: “Ghi lại để sau này xem lại, nhưng e rằng cả đời này em cũng sẽ không đạt được trình độ như anh.”
Lục Tiêu Viễn phản bác nói: “Em không nên coi thường mình, không phải em cũng đang làm rất tốt đó sao?”
Đối mặt với lời khen ngợi của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc có chút chột dạ.
Cậu cảm thấy rất ngượng ngùng, từ ngày Lục Tiêu Viễn ra mắt, cậu đã nghiên cứu diễn xuất của Lục Tiêu Viễn rất nhiều lần, vốn đã thuộc hết các cảnh, nhưng nếu thật sự bảo cậu không chuẩn bị gì mà đi diễn, khẳng định sẽ diễn rối tinh rối mù, bị Lục Tiêu Viễn ghét bỏ.
Mà Lục Tiêu Viễn thì khác.
Lục Tiêu Viễn là lần đầu tiên hàng thật giá thật cùng cậu diễn ở trường quay, lạivô cùng thành thạo, một chút chướng ngại cũng không có.
Dung Hạc từ dưới chiếc khăn tắm rộng rãi ngẩng mặt lên, tò mò hỏi Lục Tiêu Viễn: “Sao anh có thể nhẹ nhàng nhảy qua thời kỳ mài giũa vậy ạ?”
Đối với vấn đề này, Lục Tiêu Viễn không trả lời, chỉ cong khóe môi, sau đó buông đôi tay đã ấm lên của Dung Hạc ra, cầm máy sấy tóc bên cạnh, bắt đầu giúp Dung Hạc sấy tóc.
*
Chín giờ tối, Dung Hạc kết thúc một ngày quay phim, trở về nơi ở.
Đạo diễn Vương gửi cho cậu một tài liệu liên quan đến việc quay phim ngày mai, tài liệu này chỉ có thể xem trên máy tính.
Cậu lấy máy tính xách tay của mình ra, cố gắng rất nhiều lần cũng không thể bật máy. Kể từ khi đến cao nguyên, máy tính của cậu giống như gặp phản ứng với độ cao, lúc được lúc mất.
Lúc này, Lục Tiêu Viễn gửi đến một tin nhắn: [Em chuẩn bị ngủ chưa?]
Dung Hạc: [Chưa ạ, em đang kiểm tra một tập tin bằng máy tính xách tay, nhưng hình như nó không lên.]
Lục Tiêu Viễn: [Sửa được chưa?]
Dung Hạc: [Chưa ạ, nhưng không sao, để em qua phòng đối diện mượn cũng được.]
Lục Tiêu Viễn: [Vậy em qua đây lấy đi.]
Qua đây lấy?
Dung Hạc bị tin nhắn của Lục Tiêu Viễn làm cho bối rối.
Cậu đứng dậy mở cửa, phát hiện cửa đối diện đang mở, Lục Tiêu Viễn lúc nãy còn đang cùng cậu nói chuyện phiếm, mặc áo ngủ dựa vào cửa, cầm điện thoại, tựa hồ đã đợi rất lâu.
Dung Hạc choáng váng.
Người ở lại đối diện cậu phải là Triệu Kỳ mới đúng.
Cậu nhìn thoáng qua căn phòng phía sau Lục Tiêu Viễn, nghi hoặc nói: “Triệu Kỳ đâu ạ?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Cậu ta muốn ở phòng bên cạnh đạo diễn Vương, để tiện cho vấn đề hỏi kịch bản, cho nên đổi phòng với anh.”
Dung Hạc chớp chớp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến việc Triệu Kỳ thật giống như người có hạng vạn câu hỏi vì sao với đạo diễn Vương, cậu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Lục Tiêu Viễn nói, “Em chờ xíu, anh đi lấy máy tính cho em.”
Dung Hạc gật đầu, đứng ở cửa nhìn vào trong phòng. Hai cái vali lớn của Lục Tiêu Viễn còn để ở bên cửa, rõ ràng vừa mới chuyển qua không lâu.
Lục Tiêu Viễn trở về phòng, mở máy tính xách tay, đầu tiên là mở khóa mật khẩu của một tài liệu riêng tư nào đó, sau đó kéo thư mục đó đến màn hình nền.
Khi giao máy tính cho Dung Hạc, hắn nói: “Máy tính này không có gì riêng tư đâu, em cứ tùy ý dùng. Anh không quấy rầy em nữa, nhớ đi ngủ sớm đó nha.”
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc ôm laptop của Lục Tiêu Viễn về phòng.
Laptop của Lục Tiêu Viễn rất đơn giản, số lượng biểu tượng không nhiều lắm được sắp xếp theo từng loại, chỉ có một thư mục đơn lẻ, tiêu đề là “Bộ sưu tập phim và truyền hình đáng giá để xem nhiều lần”.
Có thể tưởng tượng những tác phẩm điện ảnh và truyền hình được Lục Tiêu Viễn gọi là “đáng giá” có giá trị như thế nào.
Dung Hạc nhớ tới Lục Tiêu Viễn nói “Tùy ý dùng”, không thể kìm được dục vọng mở nó ra.
Tuy nhiên, khi cậu mở tập tài liệu với tâm lý quan sát và học hỏi.
Cậu đã ngây ngẩn cả người.
Ước chừng qua nửa phút mới phục hồi tinh thần lại.
Trong thư mục này, tất cả đều là những bộ phim cậu đã tham gia, bao gồm cả bộ web drama hạng ba mà cậu đã đóng khi mới ra mắt, mờ mịt đến mức cậu thậm chí còn chẳng lên nổi bảng xếp hạng …
Mà trong web drama đó, cậu chỉ là một vai phụ nhỏ đã không sống được 5 tập.