• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Hạc vừa mới trang điểm xong, vẫn ở trong phòng nhìn chằm chằm điện thoại di động ngẩn người, không để ý đến sự náo nhiệt cách đó hàng chục mét. 

Gần đây cậu luôn duy trì thói quen chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với Lục Tiêu Viễn, nhưng sáng nay cậu nói “Chào buổi sáng” với Lục Tiêu Viễn, đến giờ vẫn chưa được rep lại. 

Trong ấn tượng của cậu, trừ khi ngày đêm làm việc đảo lộn, nếu không Lục Tiêu Viễn sẽ không ngủ nướng. 

Có nhân viên ở bên ngoài hò hét, chuẩn bị bắt đầu quay. 

Dung Hạc đành phải đứng dậy đặt điện thoại di động ở chế độ  yên lặng, chỉnh lại mũ quan và vạt áo, sải bước đi ra ngoài, lúc đi đến cửa ra vào, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào.

Cậu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy bảy tám người đang tụ tập cùng nhau, mà người đứng ở giữa, thế mà lại là Lục Tiêu Viễn. Đạo diễn Lâm tươi cười, đích thân tháp tùng Lục Tiêu Viễn. 

Một cơn gió lạnh ập đến, vén mái tóc dài đen của Dung Hạc lên, che mắt cậu lại. 

Cậu vội vàng vén tóc lên, dụi dụi mắt, tưởng mình suy nghĩ quá nhiều, nên mới xuất hiện ảo giác.

Cho đến khi cậu nghe được bên cạnh có người nói: “Má ơi, Lục Tiêu Viễn đến đây đó, người sống hẳn hoi!”

Tuy nhiên, vì lịch trình dày đặc trên phim trường, Dung Hạc không có thời gian trò chuyện với Lục Tiêu Viễn, đã vội vàng lên cầu quay phim cùng với diễn viên khác.

Lục Tiêu Viễn chậm rãi đi tới trường quay, chỉ cần đứng ở dưới cầu sẽ không quấy rầy việc quay phim. Từ góc độ của Dung Hạc, vừa vặn có thể nhìn thấy Lục Tiêu Viễn  từ xa. 

Lúc đạo diễn hô “Action”, Dung Hạc vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, kỹ năng diễn xuất trở về con số không.

Ánh mắt Lục Tiêu Viễn có loại cảm giác rất mãnh liệt.

Cũng không phải Lục Tiêu Viễn chỉ nhìn một mình cậu, mà là mỗi khi chạm vào ánh mắt đó, cậu sẽ cảm thấy cả người mình giống như bị lột sạch sẽ, bao gồm cả diễn viên và các đạo cụ xung quanh, khiến cậu không thể tìm được cảm giác, bị đạo diễn hô NG liên tục.

Về việc Dung Hạc bị NG liên tục, đạo diễn và các diễn viên khác đều rất bao dung, dù sao ai cũng có lúc tốt lúc xấu, nhưng Dung Hạc lại cảm thấy rất áy náy. 

Cậu chỉ có thể ở trong lòng thầm niệm “Bình tĩnh”, cố gắng khống chế chính mình, không cùng Lục Tiêu Viễn tiếp xúc ánh mắt nữa. 

Lục Tiêu Viễn đứng trong gió lạnh thấu xương đứng xem vở kịch trên cầu hơn nửa tiếng, tranh thủ thời gian nhìn điện thoại di động, trả lời một ít tin tức quan trọng: Nhìn thấy trong nhóm phòng làm việc đang trò chuyện rất sôi nổi. 

Nguyên nhân của cuộc trò chuyện là do có người muốn tìm Tôn Duệ lấy tài liệu, biết Tôn Duệ không có ở văn phòng, mà là cố gắng sắp xếp thời gian nghỉ đi chơi cùng với bạn gái.

Có người trêu chọc trong nhóm: [Có chút nhãn lực nào không? Anh Tôn lúc này đang vui vẻ với chị dâu, có chuyện gì ngày mai hẵng tìm.]

Tôn Duệ: [Đừng nói nữa, cậu đến phòng của tôi lấy tài liệu đi, tôi bị Tư Tư nhà tôi đuổi về công ty rồi.]

Tư Tư chính là bạn gái của Tôn Duệ, làm việc trong viện nghiên cứu. Sau tám năm yêu xa, cả hai dự định bước vào cung điện hôn nhân trong năm nay, kết quả Tư Tư quyết định thi lên tiến sĩ, chuyện kết hôn phải tạm thời gác lại. 

Một người nào đó hỏi, [Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?] 

Tôn Duệ: [Không, em ấy đang bận viết luận văn, chê tôi quanh quẩn ở bên cạnh khiến em ấy cảm thấy phiền. Quả nhiên câu nói cũ kia rất hay, “Khoảng cách sinh cái đẹp”. Lúc không gặp được mỗi ngày đều nói nhớ tôi, giờ gặp được rồi, chưa được nửa ngày đã thấy ghét tôi.]

Ngón tay Lục Tiêu Viễn dừng lại ở tin nhắn đó, hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dung Hạc đang trang điểm, nhớ tới ánh mắt né tránh vừa rồi của Dung Hạc, cũng như màn diễn xuất thường xuyên mắc lỗi của cậu … Suy nghĩ một hồi, xoay người đi tới tổ B ở bên cạnh của Tưởng Thậm. 

Lần thứ sáu quay lại, đạo diễn trước màn hình cuối cùng gật đầu: “Qua, lưu tạm bản này, quay thêm một lần nữa.”

Nghe được “Lưu bản này”, Dung Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn ra ngoài trường quay, Lục Tiêu Viễn đã không còn ở đó nữa. 

Trạng thái hôm nay của Dung Hạc nhìn chung không tệ, sau khi quay cả buổi sáng, ngoại trừ lúc Lục Tiêu Viễn ở đó bị NG mấy lần, vài cảnh sau không có Lục Tiêu Viễn thì không bị NG nữa. 

Nửa ngày trôi qua, miếng dán giữ nhiệt trên người cũng mất đi một nửa tác dụng, gió lạnh không ngừng xâm nhập vào trang phục mỏng manh. Dung Hạc đi ra khỏi trường quay, không thèm khoác áo bông, ngẩng cổ nhìn quanh bốn phía, xác nhận Lục Tiêu Viễn đã thực sự rời đi. 

Lúc này, một nhân viên cầm hộp dâu đi tới, cười tủm tỉm nói: “Thầy Tiểu Dung, đây là đây là dâu mà thầy Lục nhờ tôi giao cho anh.”

Dung Hạc vội vàng nhận lấy, nói “Cảm ơn” rồi cẩn thận mở hộp ra.

Người xung quanh thấy thế, nhao nhao tụ lại góp vui. 

Là vì ​​không đợi được nữa, cậu mới ở trường quay mở hộp ra, lúc này bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu cũng ngại khi ăn một mình, dù sao thì mọi người bình thường có gì ngon cũng đều san sẻ cho nhau. Vì vậy, cậu định lịch sử, hỏi họ có ăn hay không. 

Ai ngờ cậu vừa dứt lời, một hộp dâu tây đỏ tươi đã bị chia xong hết. 

À không, phải là “cướp xong” mới đúng, ngăn không kịp luôn. 

Đây là dâu tây do chính Lục Tiêu Viễn cầm đến đó! Ăn được một quả cũng coi như được dính tiên khí vào người rồi. 

Anh chàng bên tổ đạo cụ cắn một miếng dâu tây, giơ ngón tay cái lên: “Tôi chưa bao giờ ăn một trái dâu tây ngọt như vậy.”

Thư ký trường quay nháy mắt nói: “So với dâu tây, thầy Tiểu Dung ngọt hơn nhiều.”

Dung Hạc nghe vậy, giật giật khóe miệng cười cười. 

Dâu tây có ngọt hay không cậu không biết, bởi vì một quả cậu cũng chưa kịp ăn. 

Ăn xong dâu tây, có người bắt đầu thở dài: “Tại sao thầy Lục vừa tới đã đi rồi chứ, hu hu, tôi còn chưa kịp xin chữ kí nữa, thật ghen tị với những người vừa rồi không có gì làm.”

“Chắc thầy Lục muốn tránh hiềm nghi.” 

“Hoặc là sợ bạn trai sẽ xấu hổ.”

“Ai nha, chu đáo quá đi à” 

……

Mọi người trăm miệng một lời ồn ào vô cùng, chỉ có Dung Hạc cầm một hộp dâu tây trống rỗng, cảm thấy hơi mất mát. 

Lục Tiêu Viễn chắc là tới thăm Tưởng Thậm. 

*

Tưởng Thậm ở tổ B sau khi diễn xong, phát hiện Lục Tiêu Viễn đang ngồi trong phòng cách đó không xa uống trà, bị những ánh mắt xung quanh bao vây.

Tưởng Thậm không khỏi kinh ngạc, chắp tay sau lưng, tư thế nhị đại gia đi qua, thấy bốn phía không có người, liền ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại chạy đến chỗ của tôi, không đi thăm vợ giả của cậu sao? Cậu nhớ tôi thế à?”

Lục Tiêu Viễn nói: “Khoảng cách sinh cái đẹp.”

Tưởng Thập: “…”

Anh ta thực sự còn muốn hỏi, Lục Tiêu Viễn sao không đi làm bộ làm tịch, nói không chừng có thể được mấy tay săn ảnh ẩn núp trong trường quay chụp lại, rồi bán mấy bức ảnh cho mấy nhà báo, tạo tiêu đề “tình cảm ổn định”, kết quả Lục Tiêu Viễn nói với anh ta năm chữ: khoảng cách tạo ra vẻ đẹp. 

Làm người yêu giả còn quan tâm đến mấy cái này à? 

Rõ ràng là rất có vấn đề, còn là vấn đề không hề nhỏ! 

Tưởng Thậm theo thói quen sờ sờ cằm. 

Trong lòng tự nhủ, hai người cố tình giả vờ, còn có chuyện ánh trăng sáng kia nữa, thật là thú vị. 

“Tôi ở đó, em ấy không diễn được.” Lục Tiêu Viễn uống một ngụm trà nói, “Không thể nhập vai.”

Tưởng Thậm thuận theo lời Lục Tiêu Viễn nói: “Vậy hả? Tôi không thể tưởng tượng nổi, cậu ấy bình thường có vậy đâu. Diễn xuất của cậu ấy khá tốt, tôi đã lâu không gặp được một diễn viên không thèm cạnh tranh mà lại giỏi vận động cảm xúc của đối phương như vậy, cậu có biết không?”

Tưởng Thậm nói, vẻ mặt viết rõ dòng chữ “Cầu xin tôi đi, tôi sẽ kể cho cậu biết.” 

Lục Tiêu Viễn buông chén trà xuống: “Tôi biết.”

Tưởng Thậm không tin: “Làm sao cậu biết được, cậu từng đối diễn với cậu ấy rồi à.”

Lục Tiêu Viễn khoanh tay, thản nhiên nhìn anh ta, trong mắt lại tựa hồ có vài phần khinh thường. 

Tưởng Thậm nói: “À, tôi không nhắc đến vụ giả làm bạn trai của nhau đâu đấy.”

Lục Tiêu Viễn nói, “Tôi cũng có nói đến vụ đó đâu.”

Là một diễn viên, Tưởng Thậm thoáng cái liền hiểu ý của Lục Tiêu Viễn, tỏ vẻ khiếp sợ, anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Khoan đã, gần đây tiến độ đọc thoại của cậu ấy tiến bộ không ít, không phải là…”

“Ừm, là tôi chỉ dạy cả đêm từ xa đó.” 

Tưởng Thậm tiêu hóa lời của Lục Tiêu Viễn trong ba giây, lẩm bẩm nói: “Tôi nhớ được năm đó thầy giáo hi vọng cậu dẫn dắt đàn em một xíu, cậu nói mình không phải là thầy, còn không thèm nể mặt thầy giáo, thế mà giờ lại làm thầy của người ta à.”

Lục Tiêu Viễn không nói gì, cầm lấy chén trà thổi bọt khí, nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ bình tĩnh tiếp nhận lời buộc tội “tiêu chuẩn kép” từ Tưởng Thậm. 

*

Sau một buổi sáng “xa cách”, đã đến giờ ăn trưa.

Lục Tiêu Viễn mang thêm một phần cơm trưa mà Tưởng Thậm nhờ trợ lý mua từ khách sạn mang đến trường quay tổ A, vừa vặn nhìn thấy Dung Hạc ngồi trên ghế, cầm một phần cơm hộp nguội lạnh ngẩn người, một tay dùng đũa chọc đùi gà trong hộp, sau đó vô thức tách cả chiếc đùi ra làm đôi.

Toàn bộ thao tác vô cùng thành thạo lưu loát, giống như đã làm chuyện này nhiều năm rồi —— vào buổi chiều mùa đông, cố ý để lại một nửa đùi gà của bữa trưa cho người nào đó. 

Đuôi lông mày Lục Tiêu Viễn khẽ động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm hành động tách chân gà của Dung Hạc hồi lâu, giống như đang rơi vào ký ức xa xăm nào đó khiến người ta cảm thấy vui sướng, bờ môi cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên khi đến đoàn làm phim tham ban, cảm giác lạnh lùng bẩm sinh lập tức tan biến.

Hắn mang theo bữa ăn nóng hổi của khách sạn đến sau lưng, đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Dung Hạc. 

Đột nhiên bên cạnh có thêm người, Dung Hạc hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn, không khỏi ngồi thẳng người, kinh ngạc nói: “Thầy Lục, thì ra anh chưa đi ạ…”

Giọng nói không lớn, nhưng sự vui mừng và khó tin lại tràn ngập trong lời nói, quanh quẩn mãi ở trong căn phòng vắng vẻ. 

Lục Tiêu Viễn không đáp lại, mà là ở trước mặt Dung Hạc mở miệng, coi như là đương nhiên, đối với nửa cái đùi gà trong hộp “a”  một tiếng. 

“Lạch cạch.” 

Thịt trên đầu đũa mất cảnh giác rơi trở lại hộp cơm.

Cô gái chuyên viên trang điểm vừa thu dọn đồ nghề chạy đến, trên tay là một chiếc túi to, nhìn thấy một màn “xin xỏ” này,  thiếu chút nữa hét lên thành tiếng, lại nhanh chóng xoay người đi trước khi bị phát hiện, trốn đằng sau bức tường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK