Là một diễn viên phim truyền hình nổi tiếng trong năm nay, Dung Hạc cũng nhận được rất nhiều lời mời. Phó Miêu tổng hợp lại các hoạt động lớn nhỏ rồi sắp xếp hành trình từ giữa tháng đến cuối tháng.
Ngược lại Lục Tiêu Viễn, vốn là nhân vật được các ông lớn tranh nhau mời đến bữa tiệc của mình, thì ngoại trừ đi thảm đỏ của một thương hiệu xa xỉ mà hắn đại diện ra, thì lại không tham dự bất kỳ bữa tiệc nào nữa. Dung Hạc lặng lẽ hỏi Tề Hòa mới biết được, thì ra là Lục Tiêu Viễn tự mình đẩy ra, vì lí do này mà Tôn Duệ giống như uống hết thùng thuốc súng, tóc rụng không ít.
Dung Hạc tuy cuối năm khá nhiều việc, nhưng đại đa số đều ở Lăng Bắc, cơ hội về nhà cũng nhiều hơn.
Nghĩ đến chuyện này, cậu cũng đại khái đoán được dụng ý của Lục Tiêu Viễn.
Buổi tối hôm đó, Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn ngồi ở bên giường, mỗi người một máy tính bảng giải quyết công việc.
Dung Hạc và Phó Miêu nói vài câu về trang phục sự kiện, duỗi thắt lưng, cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Phim điện ảnh mới của Lục Tiêu Viễn sắp ra mắt, bởi vì đề tài có tính xã hội, trên mạng trước đó đã có tin đồn, sau khi trailer cuối cùng được tung ra vào ngày hôm nay, càng khiến vạn người chờ mong, số lượng chuyển tiếp lên đến hàng triệu.
Không ít fan cào phím muốn xem phim ngay lập tức, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cắt ghép từng cảnh quay của Lục Tiêu Viễn trong trailer ra làm thành một video ful HD.
Rõ ràng chính chủ đang ở ngay bên cạnh, nhưng sau khi dạo siêu thoại một vòng, Dung Hạc lại không quản được tay, lưu về một đống ảnh và video.
Bị nhiễm bầu không khí, cậu cũng gửi một bình luận trong siêu thoại: [Hy vọng chớp mắt một cái sẽ đến năm mới!]
Kèm theo đó là hai biểu tượng “khóc lớn”.
Lục Tiêu Viễn nhìn Dung Hạc khi thì thở dài, khi thì nhíu mày, còn tưởng rằng Dung Hạc đang phát sầu vì công việc, mới lại gần hôn một cái, ai mà ngờ Dung Hạc lại đang cùng fan của hắn cào phim chờ mong phim điện ảnh mới của hắn.
Hắn rút điện thoại di động ra khỏi tay Dung Hạc, giấu ở phía sau, nghi ngờ hỏi: “Cũng sắp đến buổi công chiếu phim rồi, sao còn giống như mấy fan hâm mộ gào khóc chờ phim công chiếu vậy?”
Lục Tiêu Viễn đang nhắc đến buổi công chiếu.
Buổi công chiếu phim điện ảnh thường diễn ra trước ngày công chiếu 10 ngày rưỡi và sẽ mời rất nhiều phương tiện truyền thông, giới chuyên môn và một số khán giả đến xem.
Lúc Dung Hạc đến nơi, ở lối vào dán một tấm áp phích tuyên truyền khổng lồ cho bộ phim kèm câu thoại ——
“Người vui vẻ sẽ không nghĩ tới hạnh phúc là gì, chỉ có người bất hạnh mới chấp nhất với đáp án của câu hỏi này.”
Dung Hạc nhìn Lục Tiêu Viễn trên tấm áp phích, dừng lại nhìn hồi lâu, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lục Tiêu Viễn: [Anh đang bận quá nên chỉ đành để Tiểu Tề đến đón em.]
Dung Hạc lập tức trả lời: [Không sao đâu, anh cứ bận đi, em tự vào được mà.]
Sau khi gửi câu này xong, Lục Tiêu Viễn cũng không trả lời lại, xem ra thật sự rất bận rộn.
Nghĩ đến hôm nay có thể không có cách nào giao lưu với Lục Tiêu Viễn, cậu bèn gửi cho Lục Tiêu Viễn một câu [Chúc buổi công chiếu thành công rực rỡ.]
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đột nhiên nảy sinh cảm xúc trước nay chưa từng có với câu thoại trên tấm áp phích.
Nửa giờ sau, buổi công chiếu bắt đầu.
Người dẫn chương trình mặc một chiếc váy dài màu bạc đứng trên thảm đỏ, giới thiệu những người sáng tạo chính và những vị khách quan trọng hôm nay tham dự sự kiện.
Dưới ánh đèn sân khấu nhấp nháy chói lọi, phần lớn đều tập trung vào nam chính Lục Tiêu Viễn và đạo diễn đứng ở giữa, bao gồm cả ảnh mắt của Dung Hạc.
Lục Tiêu Viễn mặc âu phục màu xám đậm nhã nhặn, nhưng lại vô cùng nổi bật giữa dàn diễn viên toàn giá trị nhan sắc cao. Trên cà vạt Lục Tiêu Viễn có một cái kẹp cà vạt, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là món quà cậu tặng Lục Tiêu Viễn sau khi hắn vừa đóng máy bộ phim này.
Sau bài phát biểu, ánh mắt Lục Tiêu Viễn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn về phía trước, tầm mắt vô tư rơi vào khu vực giữa trung tâm.
Cậu được Lục Tiêu Viễn sắp xếp ngồi ở phía ngoài cùng bên phải ở hàng ghế sau của phòng chiếu phim, đây không phải là một vị trí tốt để xem phim, cho nên bên cạnh không có ai, mà Lục Tiêu Viễn cũng không nhìn sang bên này là chuyện bình thường.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản cậu ngồi một mình ở góc đèn mờ nhạt, nhìn chằm chằm Lục Tiêu Viễn đang tỏa sáng.
Ngẫu nhiên ở trong lòng lại có chút chờ mong nhỏ bé, chờ tầm mắt hai người sẽ giao nhau.
Chỉ tiếc, vị trí của cậu quá xa.
Sau khi khán giả vào chỗ ngồi, tất cả các thiết bị ghi và phát sóng đều được tắt, phim sắp bắt đầu chiếu.
Đây là lần đầu tiên Dung Hạc tham gia công chiếu phim điện ảnh.
Thật ra, từ rất lâu trước đây, cậu đã may mắn có được một suất vào buổi công chiếu phim của Lục Tiêu Viễn, nhưng vào ngày công chiếu cậu lại thấy sợ hãi, nên nhường cơ hội cho người khác, sau đó giống như một người hâm mộ bình thường nhất, cầm bốn mươi nhân dân tệ đi mua vé để xem phim vào ngày đầu tiên công chiếu tại rạp.
Trước khi chuẩn bị nghiêm túc xem phim, Dung Hạc vặn mở nắp chai nước khoáng uống vài ngụm, trong khóe mắt chợt hiện lên một bóng người cao lớn, nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh trong góc.
Cậu giật mình suýt sặc, sau khi ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc, trái tim cậu không khỏi đập thình thịch, hạ thấp giọng hỏi: “Sao anh lại qua đây?”
“Đến hẹn hò.”
Lục Tiêu Viễn trả lời ngắn gọn ba chữ, nâng tay vịn của ghế ngồi giữa hai người lên, nắm lấy tay Dung Hạc đặt lên đùi mình.
Dung Hạc nhìn xung quanh, mọi người ngồi ở hàng ghế đầu đều nhìn về phía trước, không có ai chú ý tới bọn họ. Khó trách Lục Tiêu Viễn lại muốn sắp xếp cậu ngồi ở vị trí xa xôi như vậy.
Cậu hỏi: “Anh chuồn đi như vậy thì không tốt cho lắm đâu?”
Tuy ngoài miệng nói câu này, nhưng tay cậu lại siết chặt ngón tay Lục Tiêu Viễn, cố gắng làm cho nhiệt độ trong lòng bàn tay mình phù hợp với người kia.
Trong bóng tối, Lục Tiêu Viễn cong môi, ở bên tai cậu nói một câu vô nghĩa: “Có gì không tốt chứ, chúng ta quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, không vi phạm pháp luật cũng chẳng phạm tội gì.”
“Chỉ là chưa lấy được chứng cứ pháp lý chính thức mà thôi.”
Câu sau, Lục Tiêu Viễn rời khỏi bên tai Dung Hạc, dùng thanh âm rất nhỏ nói, nhưng Dung Hạc vẫn nghe thấy được.
Sau khi buổi chiếu bắt đầu, cả hai không nói chuyện nữa, giống như một cặp đôi bình thường, hẹn hò trong rạp chiếu phim, toàn bộ quá trình đều tay trong tay.
Khi phim sắp kết thúc, Lục Tiêu Viễn lại thần không biết quỷ không hay trở lại chỗ ngồi ban đầu, chờ ánh đèn phòng chiếu phim sáng lên, cùng tất cả mọi người trong đoàn phim đứng dậy cúi đầu cảm ơn.
Nội dung phim rất hấp dẫn, với những hiểu biết sâu sắc của Dung Hạc về thị trường phim điện ảnh từ góc nhìn của khán giả, không có gì ngạc nhiên nếu bộ phim này bán chạy tại phòng vé.
Người dẫn chương trình trở lại sân khấu, yêu cầu khán giả đặt câu hỏi hoặc chia sẻ suy nghĩ của họ.
Sau một loạt các thủ tục kết thúc, vẫn còn có một bữa tiệc rượu vang.
Bởi vì tình cờ gặp được một nhà sản xuất coi như quen thuộc, Dung Hạc cũng không rời đi, mà cùng đối phương tìm một nơi yên tĩnh, ngồi nhâm nhi rượu đỏ để ngẫm nghĩ, nhân tiện lắng nghe những dự án mới.
Ở bên kia sảnh tiệc, Lục Tiêu Viễn đang trả lời câu hỏi của giới truyền thông.
Đang tiếp nhận phỏng vấn, còn có nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim điện ảnh này – Giám đốc Quý Tĩnh, giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Tân Diệp. Và người yêu đồng giới của anh, Thời Trần đứng bên cạnh, mặc bộ vest kiểu tình lữ, tham dự buổi ra mắt với tư cách là đạo diễn chỉ đạo võ thuật.
Âu Nham Tịch, chồng mới cưới của nữ chính Hướng Vy cũng đến, lúc xuất hiện trước mặt cô, cô che môi trước ống kính, tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Về phần cô có thật sự không biết gì hay không, vậy thì cũng không chắc, ngày hôm sau nhất định sẽ có một đống đầu đề: “Âu Nham Tịch gây bất ngờ trong buổi ra mắt phim của Hướng Vi”, “Tại buổi công chiếu Hướng Vi gặp chồng cười vô cùng rạng rỡ”, “Vợ chồng Âu Hướng âm thầm ủng hộ nhau”…
Dung Hạc chuyển sự chú ý trở lại Lục Tiêu Viễn, người đang một thân một mình tiếp nhận phỏng vấn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đứng bên cạnh Lục Tiêu Viễn.
Không phải vì sự chênh lệch giữa cậu và Lục Tiêu Viễn trong giới, mà bởi vì, cậu chỉ là bạn trai của Lục Tiêu Viễn, không có lý do gì để xuất hiện cùng với Lục Tiêu Viễn trước ống kính như vậy.
Giống như Lục Tiêu Viễn nói, bọn họ thiếu một cái gọi là chứng cứ pháp lý.
Đúng lúc này, nhà sản xuất đi rửa tay đã trở về, hỏi Dung Hạc có thời gian nghe anh ta nói về IP vừa rồi không.
Dung Hạc cười nói: “Rảnh chứ, anh cứ tiếp tục đi.”
Sau bữa tiệc rượu, lễ công chiếu kết thúc thành công rực rỡ.
Đêm đã khuya, trên đường ngựa ngoại trừ xe cộ gào thét tới lui, hầu như không còn mấy người.
Lái xe đang tấp bên lề.
Nhưng Lục Tiêu Viễn lại liếc nhìn Dung Hạc bên cạnh, đột nhiên nói muốn tản bộ, kêu Tề Hòa về cùng với tài xế. Tề Hòa lo lắng lễ công chiếu vừa kết thúc, trên đường sẽ có paparazzi, nhưng không thể thuyết phục nổi anh mình, đành phải về trước.
Đi dạo trong đêm đông ở Lăng Bắc, không khí lạnh bao trùm khắp nơi. Tuy nhiên, đối với những người vừa bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt, lạnh lẽo như vậy lại khiến người ta thanh tỉnh, cảm giác chóng mặt sau khi uống rượu cũng bị gió thổi bay.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Phim hay chứ?”
Dung Hạc không cần suy nghĩ nói: “Hay lắm luôn ạ.”
“Anh thấy tâm tình em không tốt, còn tưởng bộ phim đã khiến một người hâm mộ như em thất vọng.”
“Không đâu ạ.” Dung Hạc chớp mắt mấy cái, “Đúng rồi, hôm nay em có gặp giám đốc Hồng, anh ta nói với em về một hạng mục phim…”
Dung Hạc vừa đi vừa nói chuyện về dự án, chợt nhận ra Lục Tiêu Viễn cho rằng tâm tình cậu không tốt, cho nên mới bảo đi dạo.
Phía sau vẫn có paparazzi đi theo, hai người đã sớm biết, vì không muốn cống hiến cho đề tài, nên khoảng cách giữa bọn họ từ đầu đến cuối đều không xa không gần.
Nếu không có gì xảy ra, thì trên mạng kiểu gì cũng xuất hiện “tin tức độc quyền”.
Nhưng bất luận tiêu đề là #Lục Tiêu Viễn cùng Dung Hạc tản bộ ban đêm #, hay là #Cuộc sống yêu đương hàng ngày của Lục Tiêu Viễn # thì vẫn chưa đủ hot.
Đi đến dưới một gốc cây vỉa hè rụng sạch lá, Dung Hạc đột nhiên dừng bước.
Lúc Lục Tiêu Viễn xoay người, Dung Hạc tiến lên hai bước, kéo khẩu trang xuống, hai tay nắm lấy cổ áo khoác của hắn, ngửa cổ lên hôn.
Cảm giác này không giống như một ngàn lần diễn tập, mà đây là cố ý làm, càng giống như một loại thúc đẩy sự thân mật về thể xác —— giống như thời niên thiếu, vào một buổi tối mùa hè nào đó, cậu ở bên đường nhìn thấy một chú chuồn chuồn xinh đẹp, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, không kiêng nể gì mà đuổi theo nó mấy trăm mét.
*
Hệ quả của sự bốc đồng chính là hai người lại lên hot search.
Quả nhiên, đến đêm hôm sau, toàn bộ mạng đều là ảnh chụp nụ hôn bên đường của bọn họ.
Kích động nhất vẫn là fan CP.
[Hôn đấy!! Móa nó, tôi điên rồi!! Khóc tiếng chó luôn!!]
[Kiếp trước tôi là anh hùng giải cứu thế giới, kiếp này mới được làm fan Lộc Nhung.]
[Biểu tình của thầy Lục dành cho Tiểu Hạc thật sự rất dịu dàng, trước kia luôn cảm thấy Lộc Nhung rất tốt, nhưng vẫn không có cảm giác chân tình thực cảm, luôn trong trạng thái lơ lửng trên không trung, ai mà ngờ bọn họ lại yêu đương lãng mạn như này cơ chứ, cảm ơn chính chủ đã phát đường.]
……
“Hoa baby”: [Chúc mừng.]
[Ui, cảm ơn nha. Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.]
[Má ơi, sao đột nhiên Hoa baby lại đổi tính vậy? Khó hiểu lắm nha.]
[Dù sao trong ngày vui trọng đại, đến fan only cũng phải cảm động trước tình yêu nồng nhiệt này chứ sao.]
……
Các cuộc thảo luận hot trên mạng vẫn tiếp tục.
Bởi vì tình yêu của hai người quá khiêm tốn, một năm nay, luôn có người bảo tình cảm của bọn họ không được tốt lắm, tràn ngập nguy cơ tan rã, dự đoán xem bọn họ bao giờ thì chia tay, thậm chí còn nói Lục Tiêu Viễn căn bản là xem thường diễn viên ít tên tuổi.
Mà nụ hôn bên đường không coi ai ra gì này, mạnh mẽ phá bỏ tất cả các thể loại lời đồn đãi lung tung, tự nhiên kích nổ đề tài.
Khi men say dần vơi bớt, dũng khí không biết từ đâu có được của Dung Hạc cũng đã sớm cạn kiệt hầu như không còn gì, sau khi công việc kết thúc, cậu bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về hành vi thiếu kiềm chế của mình ngày hôm qua.
Lục Tiêu Viễn vừa về đến nhà, đã nhìn thấy cảnh một con chim nhỏ nào đó đang tự kiểm điểm ở một góc ghế sô pha tối mù, trên màn hình đang bật tiếng nhạc piano du dương.
Thấy Lục Tiêu Viễn tới, Dung Hạc giống như đứa trẻ làm sai chuyện, tràn đầy áy náy hỏi hắn: “Hot search này có mang đến phiền phức gì cho anh không?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Chúng ta cũng đâu phải yêu đương trong âm thầm đâu, hôn nhau là chuyện bình thường mà.”
Nói xong thì cúi người xuống, đè Dung Hạc mặt mày ủ rũ lên ghế sô pha, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, trao một nụ hôn triền miên.
Dung Hạc không hề phòng bị, bị hôn đến thở hổn hển.
Tuy nhiên, nụ hôn không dừng lại ở đó, mà trượt từ môi xuống cằm, lại rơi xuống yết hầu run rẩy, dừng lại ở đó, nhẹ nhàng dùng răng ma sát.
Lục Tiêu Viễn hôn cậu rất nhiều lần, nhưng chưa từng hôn cậu như vậy.
Hai người yêu nhau mà ôm hôn như vậy, khó tránh khỏi chuyện cướp cò lau súng.
Dung Hạc đề nghị: “Không thì chúng ta giải quyết một chút vậy.”
Loại chuyện này đã có lần một thì sẽ có lần hai, cậu cũng đã quen thuộc rồi, ngay từ đầu cũng chẳng còn ngại ngùng như lần đầu tiên.
Nhưng Lục Tiêu Viễn lại nói: “Anh bị người ta đồn.”
Vẻ mặt rầu rĩ không vui, giọng điều oan ức như có như không.
Dung Hạc hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Đồn gì?”
Lục Tiêu Viễn không nói gì, mà là lấy điện thoại di động ra, mở ra một tấm ảnh đặt ở trước mắt Dung Hạc.
Đây là ảnh chụp màn hình bình luận trên Weibo, đăng nửa năm trước, nội dung đại khái là có người xem “Tiến về phía trước” rồi muốn đẩy thuyền CP của Dung Hạc và Triệu Kỳ, còn nói Lục Tiêu Viễn sẽ không biết yêu thương người khác, thoạt nhìn giống như có vẻ lãnh đạm.
Dung Hạc hoàn toàn không biết mình bị người ta ghép mấy loại CP này, mà Lục Tiêu Viễn lúc đó lại chụp lại ảnh màn hình, lưu giữ cho đến tận bây giờ.
Về phần tin đồn mà Lục Tiêu Viễn đang nói tới, Dung Hạc đương nhiên rõ ràng.
Đều là người trưởng thành, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này, nhiều năm qua, ngay cả trong mơ cũng không biết cậu đã mơ bao nhiêu lần.
Dung Hạc đỏ mặt nói: “Nhưng mà, sẽ hơi phiền phức một xíu đó ạ.”
Lục Tiêu Viễn bình tĩnh nói, “Trong nhà có đầy đủ đồ.”
Dung Hạc không khỏi mở to hai mắt.
Hóa ra Lục Tiêu Viễn đã sớm chuẩn bị mọi thứ từ lâu, có khi còn ủ mưu lâu rồi ấy, nhưng giờ rối rắm mấy chuyện này cũng chả có nghĩa lí gì.
Tất cả các lá bài đều đã được trải ra, mũi tên cũng đã nằm trên dây, cũng không thể không làm được.
Lúc mới bắt đầu, Dung Hạc rất khẩn trương, nhưng sau khi vượt qua phòng tuyến trong lòng, hết thảy mọi thứ đều nước chảy mây trôi.
Thì ra, khoái cảm thật sự có thể chiến thắng sự khó chịu của thân thể vào lần đầu tiên, lần thứ hai làm, thậm chí còn sinh ra một loại khoái cảm khác lạ —— hy vọng đối phương dùng sức mạnh hơn một chút để cho cả hai có thể cảm nhận rõ hơn.
Chẳng bao lâu ý tưởng của cậu đã trở thành sự thật.
Ở trên giường, Lục Tiêu Viễn không có vẻ bình tĩnh, lãnh đạm thường ngày, mỗi một thớ cơ bắp đều đều có sức mạnh đáng sợ, tựa như một tên côn đồ cởi bỏ quần áo, khiến cậu khóc nấc lên, nhưng vì lo ngại vết thương trên eo cậu, nên cũng không quá trớn.
Là một tên côn đồ vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.
Lúc tắm rửa, hai người lại làm thêm lần nữa
Thẳng đến khi Dung Hạc nói “Không chịu được nữa”, Lục Tiêu Viễn mới thôi, sau khi thu dọn xong liền ôm cậu trở lại giường, rồi từ sau lưng ôm lấy eo cậu, chôn cả người cậu vào trong lòng, ra sức thân mật mà dán vào, như thể một khoảng trống màu trắng sau một bộ phim mây mưa dữ dội.
Dung Hạc kiệt sức cuộn mình trong lòng Lục Tiêu Viễn, cơn buồn ngủ ập tới, cảm thấy môi mình ngứa ngáy, hé mắt ra nhìn thì thấy Lục Tiêu Viễn đang dùng ngón tay vuốt ve cánh môi của cậu.
Không khí nồng đậm hương vị tình yêu lại vô cùng yên tĩnh dường như ngăn chặn tất cả tiếng ồn, chỉ còn lại đôi môi mỏng của Lục Tiêu Viễn, ở sau tai cậu phả ra hơi thở nóng ẩm, sau một lúc lâu, thì dán sát vào vành tai cậu, cọ cọ.
“Tiểu Hạc.”
“…… Ừm? ”
“Muốn kết hôn quá đi.”
——————–