Hai người cùng bị nhốt ở trong kén hoa đào.
Tô Tô bất đắc dĩ nói: “Ngươi nên buông ra đi.”
Người bên cạnh ý thức căng thẳng, sau đó chậm rãi buông ra, Tô Tô ngẩng đầu, đánh giá kén lớn này.
Nàng biết Lan An phản bội Đạm Đài Tẫn, Lan An lúc gian khổ nhất, vẫn chọn nuôi Đạm Đài Tẫn, còn nhẫn nhục phụ trọng nhiều năm, chỉ vì giúp đỡ Đạm Đài tẫn thượng vị.
Không ngờ tới người cuối cùng trên đời quan tâm hắn, cũng vứt bỏ hắn.
Bị Lan An phản bội , Đạm Đài tẫn vĩnh viễn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Tô Tô cũng không cần hắn tín nhiệm,có thời gian so đo phẩm cách với người trời sinh đã là tà vật, không bằng nghĩ cách thoát thân.
Cánh hoa đài có tính ăn mòn, Tô Tô dùng pphù hóa thành một tầng nước trong suốt, bao vây lấy hai người ở bên trong, tạm thời không tiếp xúc với cánh hoa.
Nhưng bức chắn có lúc sẽ tan vỡ, khi đó chính là ngày bọn họ chết.
Tô Tô nói: “Ngươi so với ta biết rõ tình hình trong phủ Vương viên ngoại có biết cây đào yêu này như thế nào không?”
Đạm Đài tẫn nhìn bàn tay đỏ bừng ccủ nàng đỏ , nói: “Cây đào hút khô Vương công tử chỉ để lại một túi da, làm còn rối tùy ý cho nó sai bảo. Nó dùng thân thể Vương công tử, cùng nữ tử giao hợp, cướp lấy nguyên âm.”
Tô Tô trong lòng trầm xuống, nếu như vậy, những nữ tử kia lành ít dữ nhiều.
Sau kho thần mà đại chiến, giống như tất cả yêu vật đều bị phong ấn. Sau tu luyện thành yêu quái, hoặc là pháp lực thấp kém, hoặc là làm yêu.
Cây đào yêu này không bình thường, không có khả năng là cây sinh trưởng từ trong thôn, nó có khả năng từ bên trong Hoang Uyên chạy ra .
Yêu vật ở nhân gian đang ngủ đông, đều yên lặng chờ đời kế tiếp ma thần thức tỉnh, khi đó yêu ma giới sẽ cuồng hoan.
Còn may bọn họ cũng không biết ma thần là ai.
Tô Tô lạnh lùng nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tô Tô , hắn rất bình tĩnh, không có chút ngượng ngùng nào khi ôm lấy nàng tiến vào kén của đào yêu.
Người này thật là……
Nàng yên lặng cách hắn xa một chút.
Kén của đào yêu lớn như vậy, hai người ở bên nhau, hắn cao hơn nàng, khung xương cũng to hơn Tô Tô quá nhiều, giống như Tô Tô dựa vào trong lồng ngực hắn.
Nhiệt độ cơ thể của Đạm Đài Tẫn như cũ rất thấp.
Sơn môi trên môi hắn không biết lau đi từ khi nào, môi mỏng tái nhợt.
Sư thúc nói, môi như vậy môi rất vô tình.
Tô Tô thấy hắn ôm mắt đang không ngừng đổ máu: “Đôi mắt của ngươi sao vậy?”
Đạm Đài tẫn che mắt, ngữ khí lành lạnh nói: “Vương công tử là người chết, đôi mắt của hắn không thể dùng.”
Tô tô không biết nên tức giận hay là buồn cười, hắn động thủ đôi mắt của chính mình, cũng không chút nào do dự, quả quyết như vậy.
Tô Tô nói: “Thụ yêu cũng sẽ không có đôi mắt cho ngươi, đôi mắt của nó là linh thể, chỉ là ảo ảnh với phàm nhân, thực tế không có mắt. Ngươi bây giờ định thế nào?”
Con mệt còn lại đen nhánh không tiếng động nhìn Tô Tô.
Tô tô trừng hắn : “Ta không cho ngươi đôi mắt của ta.”
Đạm Đài Tẫn mặt vô cảm.
Tô Tô từ từ kể ra: “Trên đời có linh vật, có thể hóa thành đôi mắt của con người, chẳng qua không tốt như mắt thật, thí dụ như tức nhưỡng, thiên tủy linh phách……”
Nàng dừng một chút, không nói tiếp, bởi vì đó là chí bảo, không thể nhập vào thân thể của ma .
Thủy màng bắt đầu nổi lên một tầng tầng sóng gợn, Đạm Đài Tẫn nói: “Trước tiên ra ngoài đã.”
Tô Tô nói: “Ngũ hành tương khắc, thụ yêu sợ hỏa, ta dùng chú trọng hỏa thử xem.”
Đạm Đài tẫn cười lạnh một tiếng.
Tô tô nghi hoặc nhìn qua : “Làm sao vậy?”
“Ta từ phòng ra tới trước cây đào, nó lớn lên ở tận cùng bên trong viện, ta phá địa sát trận, bật lửa lên chính là muốn thiêu chết nó. Không ngờ hiện giờ, thụ yêu chuyển qua bên hồ.”
Đạm Đài tẫn nói, “Rễ cây của nó sẽ chạy, nếu ta không đoán sai, dưới nền đất của thị trấn này, đều là rễ cây của nó , nó muốn chạy tới nơi nào, là có thể chạy tới nơi đó.”
Tô Tô nghĩ đênn cảnh toàn bộ thị trấn đều là rễ cây của nó nháy mắt sởn tóc gáy.
Bảo sao vừa nãy nàng không thể tiến vào, nghĩ như vậy khả năng nhà của Trần Nhạn Nhạn dưới nền đất cũng có rễ cây rễ của thụ yêu, cho nên nó giết người càn rỡ như vậy.
Nếu không phải cây đào yêu không đủ tai thính mắt tinh, nàng cùng Đạm Đài tẫn sẽ bị phát hiện.
Lại nghĩ rộng hơn có khả năng toàn bộ nữ tử trẻ tuổi của thị trấn đều đều đã trở thành phân bón cho thụ yêu.
Nếu hôm nay không diệt trừ thụ yêu, gốc rễ kéo dài tới nơi nào, m sẽ không ngừng giết người.
Thủy màng chấn động, sắp bị phá.
Tấm ngăn cách bị tan vỡ cánh hoa bay tán loạn, mang theo vô tận sát ý, đánh úp về phía hai người.
Đạm Đài Tẫn nâng tay, máu tươi đầy tây chạm vào đào hoa, cánh hoa tầng tầng biến hắc, từng lớp mở ra.
Đạm Đài Tẫn nói với Tô Tô : “Thất thần làm cái gì, đi ra ngoài!”
Tô Tô xoay người bay ra, nàng phản ứng rất nhanh , cởi xuống roi mềm bên hông được cất giấu, roi cuốn lấy eo Đạm Đài Tẫn, kéo hắn cùng đi ra ngoài.
Hai người chạy thoát ra Tô Tô nhìn chăm chú cây đào, quả nhiên, như Đạm Đài Tẫn nói, lúc đầu cây đào ở gần hồ , giờ phút này đã tới đối ddiện hồ , nó kề sát trong phủ hồ, rời xa lửa lớn. Rễ cây có thể hút nước trong hồ để dập lửa.
Cây đào không thông minh bằng yêu quái khác, nhưng thân cây che trời , làm người nhìn thấy ghê người.
Tô Tô cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, nàng quay đầu lại, phát hiện là túi da Vương công tử, không biết khi nào đã đứng lên.
Vương công tử ở phía sau, đứng ở Vương viên ngoại, còn có một đám tôi tớ , giờ phút này đều là con rối , trong tay cầm dụng cụ cắt gọt, chém về phía này.
Cây đào thế nhưng lại khống chế người tới giết chết hai người.
Nhìn kỹ trên cổ mỗi người đều là rễ cây đào.
Đạm Đài Tẫn nhíu mắt lại, từng mảng máu quạ từ không trung bay tới, máu quạ ngăn con rốilại, Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
“Ta có cách.” Tô tô nói, “Cây đào sợ lửa, cho nên nó tới gần nước, sau khi bị ngươi dọa, rễ cây cơ bản không tẩm trong nước. Nhưng mà thủy lôi, ta bày trận dẫn sấm hủy cây đào. Nhưng mà……”
Đạm Đài Tẫn hiểu ý nàng: “Ngươi sợ cây đào rời mắt trận, chạy trốn đi ra ngoài?”
Tô Tô gật đầu.
Bày trận yêu cầu thời gian, Định Thân Phù chú đối phó yêu vậtnày, không có tác dụng.
Đạm Đài Tẫn nói: “Ta có thể bám trụ nó, ngươi đi bày trận.”
Tô tô tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà nàng biết, tàn nhẫn nhất chính là Đạm Đài tẫn, hắn còn dùng lửa lớn thiêu căn cơ của cây đào, chỉ cần Đạm Đài tẫn không ra thị trấn, cây đào nhất định sẽ giết hắn.
Tô Tô đành phải nói: “Ngươi cẩn thận.”
Dáng người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, mũi chân dẫm lên nhánh cây bừa bãi, bắt đầu lấy cây đào với hồ nước là trung tâm bày trận.
Đạm Đài Tẫn chậm rãi đi về hướngthụ yêu.
Hắn dừng ở trước mặt thụ yêu, nhìn qua vô cùng nhỏ bé, hắn tới gần, thụ yêu phẫn nộ mà huy động cành khô, cành khô đánh ở trên người hắn, hắn kêu lên một tiếng.
Nguyên ra bị đánh trúng chính là mùi vị này, hắn nghĩ thầm.
Tiếp theo cành khô tiếp tục đánh về phía hắn, Đạm Đài tẫn đột nhiên duỗi tay nắm lấy cành khô.
Lòng bàn tay hắn lòng đều là máu trong hốc mắt, Đạm Đài tẫn lạnh lùng cười, trực tiếp đâm cành khô vào lòng bàn tay của chính mình.
Cây đào chạm vào máu hắn, điên cuồng phát ra run, muốn lùi về sau.
Đạm Đài tẫn lại nắm chặt lấy nó, từng cành nhỏ của cây đào bắt đầu khô héo, không thể động đậy, thụ yêu thấy Đạm Đài tẫn không chịu buông tay, nó dứt khoát hút máu của Đạm Đài Tẫn.
Một phàm nhân, có thể có bao nhiêu huyết?
Đạm Đài Tẫn cười: “Đến đây đi.”
Hắn nhìn chằm chằm cây đào, chẳng những không lùi, ngược lại càng đến gần, không cho phép cây đào thu hồi cành khô.
Tô Tô đang bày trận thì thấy cành hoa bay khắp trời, nàng run lên, đẩy nhanh tốc độ.
Đạm Đài Tẫn đang làm cái gì?
Khoảnh khắc nàng bày xong trận kia, còn chưa tới kịp vui mừng, chạy tới tìm Đạm Đài tẫn, liền thấy từ bên trong cây đào vỡ ra một cái động lớn, cành khô bao lấy Đạm Đài Tẫn, nuốt cả người hắn vào.
Tô Tô duỗi tay bắt lấy hắn, nhưng không kịp.
Thân cây khép kín, cây đào run lên vài cái, thế nhưng chậm rãi mở một đôi biến ảo mắt, nhìn Tô Tô.
Tô Tô thầm nghĩ không ổn, máu của Đạm Đài Tẫn tuy là khắc tinh của yêu ma , nhưng cũng là chất dinh dưỡng của chúng nó, chẳng qua đa số yêu ma không nhận nổi.
Cây đào có thể tiêu hóa máu một chút giống như nửa cây đã khô héo, thế nhưng hấp thu không ít lực lượng.
Cây đào cũng vừa mừng vừa sợ, lúc này mặc dù dùng hỏa đuổi nó, nó cũng không chạy, ngược lại thèm nhỏ dãi mà nhìn Tô Tô : “Tấm thân xử nữ, bây giờ để ta dùng đi.”
Nhưng nó biết, tiểu cô nương thân thủ rất tốt, còn có phù chú, không dám khinh địch.
Tô Tô tránh né thân cây, nghĩ đến Đạm Đài tẫn bị nó nuốt, lúc này không dám dẫn sấm, chỉ có thể dùng lửa đốt cành khô.
Cây đào cười lớn, không chút nào để ý: “Hiện tại ta không sợ lửa.”
Quả nhiên, lửa mới bốc cháy, liền có một màn sương đen, làm tắt lửa.
Tô Tô rất tức giận: “Đạm Đài Tẫn, ngươi là yêu quái nằm vùng sao!”
Hiện tại này yêu vật hút máu của hắn, đếnl lửa cũng không sợ.
Nàng còn không dám dễ dàng dẫn sấm, sợ đánh chết Đạm Đài Tẫn đang bị nhốt trong đào yêu. Cành khô bay đầy trời, cây đào thần trí bay lên, đột nhiên có kết cấu, Tô Tô không tránh được, bị cây đào rễ cây trói trụ hai chân.
Nàng giãy giụa, phát hiện giãy giụa cũng không thoát được.
Cây đào vốn định giết nàng, nhưng yêu vật có thể hóa hình , mượn Vương công tử làm việc ác, biết thân thể nữ tử mỹ diệu.
Tô Tô so với tất cả nữ tử Vương công tử xinh đẹp hơn, cây đào do dự, thế nhưng luyến tiếc giết Tô Tô.
Cây đđà vui sướng mà nói: “Chờ ta có thân thể, liền cùng ngươi hoan hảo.”
Đôi tay Tô Tô cũng bị trói trụ.
Nàng trong lòng giận dữ, sao tất cả đức hạnh của yêu vật đều là hoang dâm bất kham.
Lại nói tiếp, Đạm Đài Tẫn coi như là thủy tổ của yêu ma, giống như vừa có cảm giác thức tỉnh, nên như vậy.
Cây đào không rảnh để ý Tô Tô, vội vã hấp thu lực lượng của Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô thấy cánh hoa càng thêm kiều diễm, sợ Đạm Đài tẫn chịu đựng không nổi, trong giây lát, nàng muốn vận dụng dẫn lôi chú.
Câu Ngọc đột nhiên nói: “Dừng?”
Nó lần này không phải bị đánh thức, vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, đừng vội. Cây đào có cái gì đó.”
Tô Tô nói: “Có cái gì? Là cái gì?”
Câu Ngọc phát ra nhu hòa ánh sáng, nói: “Bên trong có mảnh vỡ của Thần Khí.”
Tô tô lúc này giật mình không thôi, lại cũng có vài phần hiểu rõ, năm đó chư thần vì trấn áp yêu ma, Thần Khí vỡ vụn, rơi rụng khắp nơi.
Tu Tiên giới chỉ tìm được một phần, nếu Thần Khí rơi, cũng có khả năng rơi ở Hoang Uyên.
Cây đào được cơ duyên, lấy được Thần Khí trốn đi Hoang Uyên, tới thị trấn, bắt đầu càn rỡ làm ác, lúc này mới có thời gian ngắn , mà đáng sợ như vậy, đến máu của Đạm Đài Tẫn cũng không dùng được.
Tô Tô nói: “Đạm Đài Tẫn ở thân cây, hắn có thể hay không cũng cảm giác có thần khí, cố ý đi vào.”
Câu Ngọc nói: “Rất có khả năng.”
Tô Tô nhớ tới lần trước bị bóng đè: “Hắn thật đúng là vì sức mạnh mà dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Câu Ngọc nói: “Nhưng Thần Khí cũng không thích hợp hắn sử dụng.”
Tô tô gật đầu.
Cho nên không thể nói một cái kẻ điên theo đuổi sức mạnh, nên khen hắn lợi hại hay là than hắn thê thảm. Hắn ngây thơ truy tìm, cho rằng chính mình là phế vật, muốn trở lên cường đại.
Không ai nói cho hắn, hắn đến tột cùng là cái gì, nên tu luyện như thế nào , đi phương hướng nào.
Có lẽ Ma thần làm náo động tam giới, lúc mới đầu đều là nghiêng ngả lảo đảo, mê mang lại si cuồng, sau lại trở thành sự tồn tại làm mọi người sợ hãi.
Trong lúc Tô Tô cùng Câu Ngọc trò chuyện, cây đào quả nhiên cũng phát hiện manh mối.
Nó vô pháp “Tiêu hóa” tcơ thể cái nhỏ yếu này, nó hoảng loạn muốn nném Đạm Đài Tẫn ra, nhưng mà đã chậm, đào hoa nở rộ, bắt đầu điêu tàn.
Câu Ngọc nói: “Đạm Đài Tẫn bắt được Thần Khí! Cây đào mất đi căn nguyên lực lượng, tiểu chủ nhân, Thần Khí kia là Khuynh Thế hoa.”
Tô tô nhớ tới, sách cổ ghi lại, Khuynh Thế hoa có chủ vận mệnh, cộng hoa tam cánh, đậu phộng tam sắc.
Xanh biếc mà sống, là vì thuần thiện; hồng vì lực lượng, là vô thượng đại đạo; màu tím chưởng chết, là đau khổ cùng tà ác.
Khuynh Thế hoa liền với vận mệnh đều có thể khống chế, có thể cứu thần, có thể sát thần.
Câu Ngọc bất an mà nói: “Cánh hoa màu xanh lục đã sớm bị người dùng quq, chúng ta đi vào, mặc kệ Khuynh Thế hoa để lại cánh hoa nào, Đạm Đài Tẫn cũng không thể dùng.”
Màu đỏ khiến cho sức mạnh của hắn thức tỉnh trong khoảnh khắc, màu tím làm sự việc trở nên cực kỳ đáng sợ, khó bề phân biệt. Thiếu niên ma thần nếu xác định tử vong…… Tác dụng chính là gì ? Là cứu tam giới, hay là tân luyện địa ngục?
Tô Tô nghe vậy, không hề do dự.
Lúc cây đào mở ra hốc cây muốn ném Đạm Đài Tẫn ra. nàng phi thân chui vào.
Đập vào mắt là một mảnh đen nhánh, Tô Tô từ trong lòng ngực lấy một viên tiểu minh châu chiếu sáng, toàn bộ hốc cây bỗng nhiên có ánh sáng.
Tô Tô sờ soạng đi phía trước, trong thân cây có âm thanh nước rơi tí tách.
Ở cuối, một thiếu niên dựa vào thân cây, nhắm mắt lại.
Trong tay hắn, nắm một cánh hoa màu tím, ở trong thân cây sâu kín tản quang, dung nhan Đạm Đài Tẫn dưới ánh sáng đó, mang lên vài phần tà lệ.
Câu Ngọc hỏng mất mà nói: “Là cánh hoa chủ chết …… Hơn nữa cánh hoa dính máu Đạm Đài Tẫn, đã bắt đầu nhận chủ.”
Tô Tô nhấp chặt môi, cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc.
Nàng ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, buông minh châu ra, phiền não mà nói: “Rõ ràng khát vọng sống cao hơn so với ai khác, nhưng vì sức mạnh đến cái chết cũng không sợ hãi.”
Nếu nàng không ngăn cản, Đạm Đài Tẫn dung hợp Khuynh Thế hoa tím, có lẽ sẽ trở thành một người không có lý trí, tà ác đến mức giết người như kẻ điên.
Nàng bẻ tay hắn, cầm lấy cánh hoa đại diện cho sự tà ác kia.
Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân!”
Tô Tô cười trấn an nó: “Ta sớm xem tướng cho chính mình, kết cục là cái chết, chỉ là Khuynh Thế hoa làm con đường phía trước càng rõ ràng thôi.”
Câu Ngọc muốn rơi lệ: “Ngươi muốn dùng Khuynh Thế hoa, nhưng ngươi đời này là phàm nhân, vận mệnh sẽ thực bi thảm, có lẽ chết không toàn thây……”
Tô Tô nói: “Ta hứa hẹn lần này sẽ cứu hắn.”
Gạt người thật không tốt, mặc dù là người xấu. Hắn dùng Khuynh Thế hoa màu tím, chú định vạn kiếp bất phục.
Ít nhất nàng có thể khống chế Khuynh Thế hoa, khiến chính mình không làm việc ác.
Màu tím cánh hoa ở lòng bàn tay Tô Tô xoay tròn, giống như cảm giác linh hồn thuần khiết, nó tốc đôk bay xoay tròn, hoàn toàn vào thân thể Tô Tô.
Còn có một bộ phận nhỏ sức mạnh Khuynh Thế hoa, sớm đã tiến vào Đạm Đài tẫn thân thể, Tô Tô cần thiết thu hồi.
Câu Ngọc biết Tô Tô ắp sửa làm cái gì, chậm rãi giấu ánh nhìn, lâm vào yên lặng.
Tô Tok nâng mặt Đạm Đài Tẫn, cúi đầu, đưa dấu môi lên môi lạnh giá của thiếu niên.
Danh Sách Chương: