Mục lục
Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản Be
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu Ngọc cũng biết không nhiều về Bàn Nhược Phù Sinh.

«Tiên Ma truyện» ghi chép, rắn tu luyện mấy ngàn năm biến thành giao, giao khổ tu vạn năm hóa thành rồng.

Minh Dạ chính là ví dụ như vậy, từ một Tiểu Hắc Xà, khổ tu thàng giao, được tiên duyên, lại có sức mạnh, thành chủ nhân Thượng Thanh tiên cảnh.

Như thế qua mấy ngàn năm, bản thể của hắn có thể thành Chân Thần.

Nhưng mà không biết tại sao, sau khi Thần Ma đại chiến, hắn lại phong ấn tại trong Bàn Nhược Phù Sinh.

Bàn Nhược Phù Sinh: Đốt tu vi của mình cùng máu, chỉ vì tạo nên một giấc mộng, một lần lại một lần Luân Hồi, nhìn thấy cố nhân trong trí nhớ.

Minh Dạ hao hết tu vi, đắm chìm trong Bàn Nhược Phù Sinh gần vạn năm, năm đó suýt nữa thành thần, bây giờ biến thành một con giao dưới đáy sông Mạc Hà không đáng chú ý, thật là khiến người thổn thức.

Bên trong Bàn Nhược Phù Sinh là cuộc đời chân thật của Minh Dạ, tất cả là ký ức mà hắn đã trải qua. Cho dù có người tiến vào Bàn Nhược Phù Sinh, thay thế người trong đó, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ xảy ra, cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi.

Ví như, Tô Tô thành Tang Tửu, tối nay tìm Đạm Đài Tẫn đoạt Xá Lợi.

Chứng minh năm đó, Tang Tửu cũng tới tìm Minh Dạ đoạt Xá Lợi, còn thành công.

Tất cả mọi chuyện có lẽ sẽ có sự khác biệt nhỏ bé, nhưng sẽ dựa theo ký ức của Minh Dạ, kết cục cũng thế.

Bạng công chúa Tang Tửu tính cách dịu dàng mềm mại, thạo ca múa, mặc giao sa, năm đó đập nồi dìm thuyền cướp Xá Lợi Tử, trong lòng kỳ thật vô cùng tuyệt vọng.

Đối với Tô Tô.....

Câu Ngọc nghĩ thầm, tiểu chủ nhân tỉnh lại, chuyện tối nay, sợ rằng sẽ trở thành điểm đen mà cả đời này nàng không muốn nhớ lại.

Câu Ngọc nhìn "Minh Dạ", yên lặng khoá ngũ giác của mình.

Nó là Cửu Thiên Câu Ngọc, rõ ràng bên trong Bàn Nhược Phù Sinh chỉ là ký ức của tiên giao, một giấc mộng dài.

Tình cảnh Bạng công chúa cùng cảm giác tuyệt vọng đã lây nhiễm sang Tô Tô, nhưng đây không phải hiện thực, tỉnh lại sẽ tốt.

*****

Trăng sáng như nước, Tô Tô khẩn trương tới gần người trước mắt.

Bên ngoài kết giới, đêm ở Thượng Thanh đẹp như trong tranh, quanh năm sương mù không tiêu tan bao quanh lấy cửa sổ.

Quần áo thiếu nữ bay bay, trên cổ Ngọc Châu chiếu sáng rạng rỡ.

Tối nay nàng đến, sẽ không nghĩ tới sống sót.

Tô Tô kéo tấm vải ở huyền bào hắn, che kín ánh mắt của mình.

Không nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của hắn sẽ không khiếp sợ, cũng sẽ không dừng lại.

Trước mắt đen kịt, nàng bạo dạn xoa lên mặt của hắn.

Giống như trong mơ da thịt của hắn hơi lạnh, ở Thượng Thanh không dính vào khói lửa trần gian.

Ngón tay của nàng chuyển phía dưới, dừng lại trên môi của hắn.

Nàng sợ hãi nâng mặt của hắn, giống như run rẩy, hôn lên môi hắn.

Đôi môi chạm nhau, trong bóng đêm cảm nhận rõ vô cùng nàng không biết mình giờ phút này trong mắt hắn nàng là dạng gì. Có lẽ rất chật vật, thân thể nàng mềm mại rung động nhè nhẹ, ngón chân khẩn trương mà cuộn lại.

Trên mặt nàng lẫn phấn trân châu, hắn nhất định cảm thấy mình không cần mặt mũi nữa.

Nhưng Bạng tộc công chúa từ khi cứu hắn bắt đã không còn gì cả.

Hắn không nhúc nhích, hơi thở rối loạn.

Tô Tô nghĩ, hắn là người bình tĩnh như thế giờ phút này hơi thở rối loạn, chắc hẳn nhất định rất tức giận.

Tức giận về sau sẽ muốn giết nàng, khi Thiên Hoan tỉnh lại, hắn sẽ không có chút nào gánh nặng nào mà đến với Thiên Hoan.

Thiên Hoan không phải mình, sẽ không ngốc như vậy, tu luyện chậm chạp, cũng sẽ không như mình nhếch nhác như vậy, nàng nhất định là nữ chủ nhân mà cả Thượng Thanh tôn sùng.

Nàng tuyệt vọng lại hoảng hốt nhẹ nhàng cắn hắn. Từ trên môi, cắn tới hầu kết.

Môi Minh Dạ rất lạnh, giống như tâm hắn vậy.

Nàng nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi chết đi được."

Nhưng lời hờn dỗi này của thiếu nữ, lại mang theo chút mong mỏi. Nàng nói hận hắn, nhưng lại vụng về hôn hắn.

Nụ hôn của nàng ngọt ngào, cũng rất thận trọng, sợ làm hắn bị thương.

Hắn là Thượng Thanh Chân Quân, cũng là người bảo vệ Đông bộ Tiên Vực, tất cả mọi người cảm thấy hắn sức mạnh vô địch, chỉ có thiếu nữ hâm mộ hắn, coi hắn là bảo bối.

Hơi thở hai người xen lẫn nằm ở trên giường.

Vải đen trùm hai mắt nàng, quyết định lần xuống hầu kết.

Đụng phải nhiệt độ cực nóng, Tô Tô giật nảy mình, cổ tay nàng bị người nắm chặt.

"Cút ra ngoài!" Giọng hắn khàn khàn nói.

Tức giận bao lấy khiến sương mù ở bên ngoài Thượng Thanh bốc lên.

Nàng tỉnh tỉnh mê mê, nước mắt ướt khóe mắt, giờ phút này kịp phản ứng lại bắt đầu không kìm được mà mỉm cười.

"Minh Dạ, ngươi cũng không chán ghét ta như vậy nhỉ?"

Minh Dạ lạnh nhạt nói: "Phấn Trân Châu còn chưa đến nửa canh giờ sẽ vô dụng, đến lúc đó ta sẽ đích thân giết ngươi."

Nàng không tức giận, ngược lại thật vui vẻ đặt đầu nhỏ gối lên vai hắn.

"Chết ở trên tay ngươi, cũng khá được. Nhưng Minh Dạ, ta sợ đau, ngươi đừng có dùng Tam Xoa Kích giết ta. Cũng đừng dùng chân hỏa đốt, mặc dù nghe nói nhân gian hương vị của trai nướng cũng khá ngon. Tốt nhất đừng vỡ vụn vỏ sò của ta, Bạng tộc nát vỏ sò, so với nhân loại bị xương vỡ còn đau hơn."

Người kia trầm mặc.

"Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý."

Nàng vừa dứt tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng vang nho nhỏ, tiên tỳ nói: "Khởi bẩm Chân Quân, Dao Trì chuyển động."

Tô Tô vội vàng che môi Minh Dạ, tiên tỳ không nhận được hồi âm, không dám tùy tiện tiến đến, chỉ có thể rời đi.

Đợi nàng đi rồi, Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lỗ tai nàng dán vào lồng ngực Minh Dạ, rõ ràng cảm giác được tiên tỳ nói hai chữ "Dao Trì" nhịp tim hắn nhanh hơn rất nhiều.

Tô Tô lẩm bẩm nói: "Thiên Hoan sắp tỉnh."

Nàng lấy vải che mắt xuống, ngay tại lúc Minh Dạ cho là nàng muốn rời đi, nàng đột nhiên quay người, hôn lên môi của hắn.

Ngón tay hắn cuối cùng có thể động đậy, nắm chặt bả vai nàng, trong nháy mắt bóp một dấu xanh tím trên vai hắn.

"Không biết xấu hổ!"

Nàng cười khẽ, khuôn mặt nhỏ vùi sâu vào cổ của hắn.

Dưới tay hắn vừa dùng lực, nghe được tiếng của xương. Nàng kêu lên đau đớn nên cắn lên cổ của hắn. Nhưng nàng không nỡ cắn mạnh, chỉ nhẹ nhàng cắn.

Yêu quý hắn, kính trọng hắn, vừa đáng thương đến gần hắn.

Nước mắt nàng rơi vào bên trong hắn, hắn không nhìn thấy.

Ngắn ngủi mấy canh giờ ở chung, phấn Trân Châu nàng nuôi trăm năm đổi lại nát nửa bên xương bả vai.

Tô Tô từ trên giường đứng lên, nàng đi chân trần, từ bên cạnh hắn nhảy ra, ngoái nhìn lại giao sa màu trằn khoảnh khắc váy mặc trên người nàng.

Chuông nhỏ ở mắt cá chân rung động.

Nàng ôm lấy vỏ sò, ôn nhu mỉm cười căn dặn: "Minh Dạ, ta đi rồi, ngày mai lãnh binh xuất chiến, ngươi phải cẩn thận."

Trước khi đi, nàng còn nhớ hắn coi trọng quy tắc, cẩn thận đi giày vào.

Nàng đạp ở trên mảnh vụn váy áo: "Ngươi đừng trách ta không mặc cái này, đây là kích thước của Thiên Hoan hơi rộng so với ta."

Người Thượng Thanh không để ý nàng, không có người đo quần áo cho nàng.

Trai tinh càng chạy càng xa, biến mất ở sương mù.

Minh Dạ nhắm mắt lại, lúc lâu, hắn mở mắt ra, xoa xoa môi mình.

Hắn từ trên giường ngồi xuống, mặc quần áo, có lòng muốn đi giáo huấn Bạng công chúa không biết trời cao đất rộng.

Thế nhưng ánh sáng của Dao Trì càng lớn, hắn nhíu mày, cuối cùng đi về phía Dao Trì.

*****

Tô Tô ngồi ở bờ sông Mạc Hà.

Một nam tử giao tiêu lướt sóng mà đến, hắn vươn tay, Tô Tô đặt Xá Lợi trong lòng bàn tay hắn.

Mạc Hà gợn sóng, bên trong có thể trông thấy tôm cua chết.

Tô Tô gục đầu xuống, nhẹ nói: "Ca ca, phụ vương sao rồi?"

Nam nhân đang muốn đi thì quay đầu, cười nói: "Ngươi còn có mặt mũi nhắc phụ vương, không phải trong lòng chỉ có Thiên Quân bạc tình bạc nghĩa kia sao?"

Tô Tô cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi."

Câu Ngọc chết lặng mà nhìn mặt Bàng Nghi Chi, cho nên đến cùng bao nhiêu người tiến vào Bàn Nhược Phù Sinh? Kế tiếp còn có chuyện vui gì?

Hắn đi mấy bước, thấy thiếu nữ còn lẻ loi trơ trọi ngồi ở bờ sông, hắn đạp nước đi về, hắn đưa tay bao lấy tóc nàng, trong lời nói có sự giận dữ không kìm được.

"Ngươi gả cho Minh Dạ, thế nhưng âm khí ở thế gian hắn không một lần giúp ngươi thanh lọc? Một trăm năm qua, tu vi ngươi lại không có tiến bộ, Tang Tửu, ngươi ở Thượng Thanh làm cái gì!"

Mỗi qua mười năm, Tang Tửu sẽ cho người đưa Xá Lợi, đây là lần đầu tiên sau trăm năm gặp lại Tang Hữu. Vốn cho rằng tiểu muội sớm đã rút đi yêu thai, không nghĩ tới nàng giống như đúc trăm năm trước!

Tô Tô nói: "Không ai bắt bạt ta."

Nhưng cũng không ai để ý đến nàng, không có người quan tâm nàng, không ai nguyện ý nói chuyện cùng nàng.

Tang Hữu châm chọc nói: "Ở Mạc Hà coi trời bằng vung, đến bên cạnh hắn, ngược lại là chút nanh vuốt cũng không dám duỗi. Hắn biết ngươi vì hắn làm ra chuyện ngu ngốc chưa?"

Tô Tô cất cao giọng: "Ca!"

Tang Hữu: "A, cũng đúng, ngươi muốn một mình gánh chịu. Nhìn xem nước đen cuồn cuộn ở Mạc Hà, đều vì hắn là sao chổi mới thành bộ dáng như thế. Tang Tửu, ngươi trả được sao, cũng không thể thay hắn trả!"

Tô Tô nhẹ nói: "Ca ca, hắn sau này sẽ thành Thần."

Da mặt Tang Hữu giật giật, muốn cười cũng không cười nhìn nàng, nhưng lần này không tiếp tục phản bác.

Trên đời này Thần à, bao nhiêu năm mới có thể thành một người?

Thần Ma đại chiến, nếu như ma vật hung hăng ngang ngược, không chỉ có là Mạc Hà, đến nhân gian cũng không gánh nổi.

Tang Hữu chỉ có thể tức giận nói: "Ngươi cút về Thượng Thanh đi, phụ vương sẽ không muốn nhìn thấy ngươi."

Tô Tô miễn cưỡng cười một tiếng, gật gật đầu: "Ta đi đây."

Tang Hữu cũng không biết nàng không chỗ có thể đi, nàng quay đầu nhìn lại, bầu trời đen ấy, trong ánh sáng của Xá Lợi dần bình phục.

Tô Tô thả lỏng, nàng ở nhân gian lúc lâu, cuối cùng ở một khu rừng nhỏ.

Khu rừng nhỏ cách Thượng Thanh tiên cảnh rất xa, là một chỗ Địa Tiên phù hộ.

Nàng thay Địa Tiên gột rửa suối nước, để suối nước trở nên thơm ngọt, trao đổi là Địa Tiên giữ nàng, để cho nàng ở trong rừng trúc tu luyện.

Tô Tô biết, nàng cưỡng đoạt hay bỏ đi, Minh Dạ nhất định sẽ không bỏ qua mình, nói không chừng lúc nào sẽ đuổi tới.

Có thể là mùa thu thứ nhất, thứ hai đến mùa hè thứ ba của nhân gian, Minh Dạ vẫn không tìm đến.

Cũng chưa từng nghe nói Thượng Thanh tiên cảnh mất đi một tiên phi.

Ba năm này, hòe hoa thành tinh, tiểu ma cô có thể biến thành một nam đồng biết chạy, hồ điệp ở suối nước cũng có thể vẫy cánh trò chuyện

Bọn họ nói: "Thiên Hoan Thánh Nữ tỉnh lại, Minh Dạ Chân Quân tự mình cho Thánh nữ hộ - pháp, giúp nàng ta thanh lọc khí trong trăm năm này!"

Đêm đó Tô Tô ngơ ngác nhìn ánh trăng, Địa Tiên mắng: "Sinh nhật Thiên Hoan Thánh Nữ, Minh Dạ Chân Quân tặng cho nàng bản mệnh pháp khí, váy gấm sương mù. Nghe nói pháp khí là vân cẩm dệt thành, lộng lẫy, có thể vận dụng thiên địa linh khí hộ thể, Tà Ma không thể xâm nhập."

Tô Tô dùng giao tiêu che lại mắt, nói với mình không thể ghen ghét.

"Nghe nói Thần Ma đại chiến về sau, Minh Dạ Chân Quân sẽ cưới Thiên Hoan Thánh Nữ."

"Thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật, phụ thân Thiên Hoan có ân với Minh Dạ Chân Quân, mà Minh Dạ Chân Quân chăm sóc Thánh Nữ gần ngàn năm, hai bọn họ cùng một chỗ, không phải chuyện đương nhiên sao?"

Không ai nhắc đến Tô Tô, Minh Dạ cũng không nhắc tới nàng, cho nên trừ Thượng Thanh, không có người biết, Minh Dạ sớm đã cưới một đạo lữ.

Đêm nay Tô Tô không ngẩn người, gần ba năm, nàng học được không nghe tin về hai bọn họ.

Nàng cần cù chăm chỉ lọc qua suối nước, nếm nếm, phát hiện mùi vị không tệ.

Không bao lâu, Thần Ma đại chiến bắt đầu rồi.

Nhân gian rung chuyển, nhỏ Địa Tiên đóng gói tốt bảo bối của mình, nói với Tô Tô: "Ta khuyên ngươi đi đi, nơi này cũng không yên ổn. Rất nhiều Thần đã lạc lối, trông thấy ánh sáng hôm qua không, đó là ánh sáng Thần khí vỡ vụn. Chúng ta có thể tìm chỗ trốn đi, chiến trận này không phải chúng ta có thể tham dự."

Tô Tô hỏi: "Ngươi nói.....Thần lạc lối? Nhóm Tiên Quân sẽ có chuyện gì sao?"

Nhỏ Địa Tiên nói: "Tổ chim bị phá trứng không lành, Tiên Quân đương nhiên cũng không tránh được. Chiến Thần ở Thượng Thanh tiên cảnh, Minh Dạ ngươi nghe nói qua không, nghe nói hắn rơi vào nhược thủy, không rõ sống chết. Hắn đánh không lại Ma Thần, chúng ta vẫn là chạy mau đi."

Tô Tô sửng sốt: "Ngươi nói ai?"

Còn không đợi nhỏ Địa Tiên trả lời, nàng đã chạy ra ngoài cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NĐK
Nguyễn Đức Khang25 Tháng sáu, 2023 02:28
chuong 106 xong doc tiep chuong nao vay
TL
Thương Lê14 Tháng tư, 2023 16:34
Chương 92 xong tìm chương 107 là theo mạch truyện nha mn, bị đảo chương rồi. Tới 140 thì quay lại chương 93
TL
Thương Lê14 Tháng tư, 2023 16:33
Chương 92 xong tìm chương 107 là theo mạch truyện nha mn, bị đảo chương rồi.
TL
Thương Lê13 Tháng tư, 2023 10:36
Thì phim đó chuyển thể từ truyện này mà
VLT
Vinh Lê thị12 Tháng tư, 2023 17:16
Sao giống trường nguyệt minh tẫn vậy
PNQ
Phan Như Quỳnh11 Tháng tư, 2023 11:15
Hay lắm nhé
PNQ
Phan Như Quỳnh11 Tháng tư, 2023 11:15
Hay lắm nhé
H
Hsb31 Tháng mười hai, 2022 03:39
Truyện chưa hoàn nhé, từ chương 32 là không đọc được gì nữa cả.
NT
Nhi Thiên07 Tháng mười, 2022 09:37
bậy rồi đó
BÌNH LUẬN FACEBOOK