Yểm Ma thấy vẻ mặt hắn vô cảm, mắt thấy mình sắp bị Đồ Thần nỏ nuốt. Yểm Ma đều muốn buông xuôi, một viên hạt châu bay đến trước mặt nó.
Yểm Ma vui mừng : “Đa tạ Ma…”
Trông thấy đôi mắt đờ đẫn của thiếu niên, Yểm Ma sửa lời nói: “Ta sẽ vì ngươi mà tạo mộng”
Nội đan của nó bị Đạm Đài Tẫn lấy đi, năm trăm năm qua nó chỉ dám cụp đuôi mà làm ma, đến năng lực tạo mộng cũng không có. Nhưng bây giờ có lực lượng của Huyễn Nhan châu, nó có thể dẫn thần trí của họ vào bên trong Huyễn Nhan châu, cho bọn họ một giấc mơ đẹp, bảo trụ được mạng nhỏ của mình.
“Tiến vào giấc mơ của ta, ngươi cùng nàng đều là người trong mộng. Ngươi trong mộng sẽ dùng một thân phận khác, lần nữa gặp được nàng. Nhưng tiếp theo phát triển như thế nào, ta không có cách nào khống chế, chỉ có thể nói… Đại khái sẽ là một giấc mộng đẹp!” Nó nói những lời phía sau, có chút chột dạ.
Đạm Đài Tẫn chỉ : “Ừ”
Hắn muốn nhìn một chút, nếu như mọi chuyện không có phát sinh, nàng đến cùng có thể hay không…sẽ thích hắn dù chỉ một chút. Tác thành cho hắn, hoặc là để hắn triệt để hết hi vọng.
Hai người nhắm mắt lại, Lưu Ly châu sáng lên, cánh hoa dồn dập như mưa , hiện ra bên trong Lưu Ly .
Yểm Ma nhìn Đạm Đài Tẫn, nó từng bước tiến vào ác mộng quá khứ của Đạm Đài Tẫn, biết được thân phận của hắn ra sao, tự nhiên rõ ràng, hắn so với tất cả mọi người, cuộc sống hắn đã trôi qua vất vả như thế nào.
Chỉ mong, sau khi thay đổi thân phận… lần này sẽ là một cái mộng đẹp.
Yểm Ma tìm kiếm trong ký ức Đạm Đài Tẫn, phát hiện quá khứ của hắn đều rất thảm thương. Nó thổn thức khôn nguôi, ngược lại nhìn về phía Tô Tô. Vậy thì dùng quá khứ của ngươi , dệt một giấc mộng đi.
“Tô Tô, tỉnh lại đi”
Có người gọi nàng, Tô Tô mở mắt ra.
Cánh hoa rơi trên đầu vai nàng, đã tạo thành một tầng dày rồi, nàng phát hiện bản thân mình đang ở trong rừng Hạnh Hoa, một thanh y tiên tử lo lắng mà nhìn xem nàng. Là Diêu Quang.
Nàng đột nhiên lại ngồi trong rừng Hạnh Hoa, nàng sao ở chỗ này, không phải nàng nên…
Nên như thế nào???
“Nên đi về năm trăm năm trước, loại bỏ tà cốt của Ma Thần” Nàng thấp giọng lẩm bẩm nói.
Diêu Quang điểm lên trán nàng, vừa tức vừa buồn cười: “Muội nha, đã nói rồi, không nên xem nhiều thoại bản* (tiểu thuyết) ở nhân gian, Thần Ma đại chiến đã qua vài vạn năm, những truyền thuyết kia đều là biạ ra, ai quan tâm nó là thật là giả đâu? Còn đi năm trăm năm trước gì chứ, muội trước tiên vào được Bồng Lai Tiên đảo rồi nói sau”
Bị Diêu Quang quấy rầy một cái, những suy nghĩ rối bời trong đầu bắt đầu mơ hồ, Tô Tô từ dưới đất đứng lên, đạp lên trên những cánh hoa.
“Vừa mới nghĩ gì thế?” Diêu Quang lôi kéo nàng, đi về hướng Bồng Lai Tiên đảo .
Bầy Hạc bay trên không trung , một cảnh đẹp tiên giới.
Tô Tô đè lại huyệt Thái Dương: “Không có gì”
Nàng là thế nào?
“Biết mình muốn làm gì sao?” Diêu Quang tức giận nói: “Coi chừng đến mà không bái được thầy, xem chưởng môn phạt muội.”
Trải qua những điều Diêu Quang nãy giờ nói, Tô Tô cuối cùng cũng nhớ lại.
Nhìn trước mắt cảnh tượng quen thuộc, tay nàng phát qua lông của Tiên hạc, hơi có phần buồn bực.
Nàng đến Bồng Lai Tiên đảo , hướng đảo chủ Dung Khuê Tiên học tập hồng kiếm pháp.
Nói đến toàn bộ Tiên giới, Khinh Hồng kiếm pháp của Bồng Lai là nổi danh nhất, một kiếm có thể mở núi, một kiếm có thể phá biển. Cù Huyền Tử thương con gái, lại phát hiện kiếm pháp của Hành Dương tông lại không thích hợp với Tô Tô, thế là để Tô Tô đến Bồng Lai học nghệ.
Xe Loan điểu chở Tô Tô, thật vất vả đi từ Hành Dương tông đến Bồng Lai, Tô Tô còn chưa kịp tiến vào cửa của Bồng Lai, đã nhìn thấy một nam tử áo trắng đưa tay, muốn giết một nam tử khác ở trên đất.
Người trên mặt đất thật đáng thương, toàn thân đều là máu, còn mặc y phục đệ tử của Bồng Lai. Mà người nam tử mặc đồ trắng đang đứng kia gương mặt lại không có chút gì là biểu tình, động thủ muốn lấy ra linh căn của hắn.
Tô Tô thấy người trên mặt đất kia tiên khí tinh khiết, mà người mặt không biểu tình ra tay tàn độc kia trên thân lại quanh quẩn ma khí.
Nàng thầm nghĩ, ma tu này lá gan lớn thật , dám giết đệ tử Bồng Lai trước cửa Bồng Lai tiên đảo.
Tô Tô ánh mắt khẽ nhúc nhích, lộ ra nụ cười xấu xa. Nàng vỗ tay phát ra tiếng, thời điểm nam tử rút ra linh căn, người trên mặt đất đã biến thành một con chim non.
Nam tử áo trắng dừng lại, không vui nhìn chú chim con trên mặt đất, lạnh lùng ngước mắt nhìn qua chiếc xe của Tô Tô.
“Nhìn ám khí!” Tô Tô ném ra mấy sợi lông vũ màu đỏ, nam tử áo trắng nghe thấy nàng, dùng kiếm chém rớt sợi lông vũ.
Tô Tô đợi chính là thời khắc này, lông vũ bị chém đứt, hoá thành phấn ngứa, đều rơi trên người của hắn.
Tô Tô nghĩ thầm, linh dược thượng đẳng của Thanh Lễ sư thúc, ngươi nhịn được sao?
Nam tử cứng đờ, sắc mặt trì trệ, cắn răng nhìn về tiên xe của Tô Tô: “Người của Hành Dương tông?”
Thiếu nữ trên xe nhô đầu ra, cười nhẹ hướng về phía hắn làm mặt quỷ.
Giữa lông mày nàng có nốt chu sa nổi bật. Loan điểu ở bên cạnh như trợ uy cho nàng kêu một tiếng.
Ánh mắt nam tử đảo qua nàng, đột nhiên cười lạnh: “Lê Tô Tô, đạo hiệu Dục Linh, nay đến Bồng Lai xin theo Tiên tôn Dung Khuê học nghệ”
“Làm sao ngươi biết?” Tô Tô nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Vừa dứt lời, mấy người đệ tử Bồng Lai ra đón, cung kính kích động nói: “Cửu Mân sư thúc, ngài đã về đến rồi”
“Cửu, Cửu Mân?” nghe thấy tên này có chút quen thuộc, Tô Tô cả người liền có cảm giác không tốt.
Nàng còn nhỏ tính tình lại hoạt bát, người Hành Dương tông lại sủng nàng.
Trước khi đến, Cù Huyền Tử nhìn con gái đáng yêu xinh xắn, hết sức dặn dò nàng: “Dung Khuê có một người đệ tử thân truyền*, tên Thương Cửu Mân, sinh ra mang Kiếm cốt, là một người tài, Dung Khuê xem hắn là đảo chủ đời tiếp theo của Bồng Lai mà bồi dưỡng, nghe nói tính tình hắn có chút cổ quái, Tô Tô đến đó, phải nhu thuận, ngoan ngoãn ở chung cùng hắn.”
Tô Tô trịnh trọng gật đầu, nghiêm nghị nói: “Phụ thân yên tâm”
Người Hành Dương tông đều thích nàng, không có lý nào lại bị một người đệ tử Bồng Lai chán ghét nha.
Ai ngờ ngày đầu tiên nàng đến, liền đắc tội với Thương Cửu Mân.
Tay Thương Cửu Mân vừa nhấc lên, con chim trên mặt đất một lần nữa hoá thành nam tử sắc mặt trắng bệch , hắn không nói một lời, động thủ đâm chết hắn.
Lần này thật sự nổi giận, linh căn cũng không rút, trực tiếp đâm chết.
Thẳng đến khi Tô Tô cùng Loan điểu bị cự tuyệt đứng bên ngoài kết giới, Thương Cửu Mân mang theo đệ tử vào Bồng Lai, nàng biết mình xong đời rồi.
Mặc dù không hiểu Thương Cửu Mân vì sao muốn đánh linh căn đệ tử kia, nhưng mà đã là đệ tử thân truyền của chủ nhân đảo, tuyệt đối hắn không thể nào là ma tu rồi. Trong đó nhất định có hiểu lầm.
“Ngươi nghe ta giải thích, Thương Cửu Mân, thật xin lỗi, ta giúp ngươi giải phấn ngứa có được không?”
Nàng vỗ kết giới, người kia nhìn cũng không nhìn nàng, đi xa.
Tô Tô mệt mỏi, Loan điểu kế bên vừa rồi khí phách cũng ủ rũ theo.
Một người một xe lúng túng ở bên cạnh rừng Hạnh Hoa đợi hai ngày, thẳng đến khi Diêu Quang lúc trước đến để đưa linh đan cảm thấy không đúng, tự mình ra mang nàng vào.
Diêu Quang nghe câu chuyện từ đầu đến cuối, buồn cười nói: “Cái này cũng không trách muội, tình huống lúc đó, xác thực là dễ hiểu lầm. Nhưng muội đã đắc tội với Thương Cửu Mân, Thương Cửu Mân là con trai của Đông Dực chủ, lúc Đông Dự chủ ở trần gian lịch kiếp, gặp được một người đã xả thân cứu mình, người kia bởi vì Đông Dực chủ mà hy sinh, chỉ để lại một đứa con gái. Đông Dực chủ đem nàng mang về tiên giới, tẩy tủy cho nàng, xem nàng như trân bảo. Toàn bộ Bồng Lai đều biết, Đông Dực chủ dự định sau này để Thương Cửu Mân cùng nàng kết thành đạo lữ, thế nhưng người kia, lại bị đệ tử Bồng Lai Vệ Tuần lừa thân thể* (kiểu lừa thất thân)”
“Vệ Tuần? Chính là đệ tử hai ngày trước Thương Cửu Mân đã giết ?”
Diêu Quang gật đầu: “Còn không phải sao”
Tô Tô trên mặt xuất hiện vài phần xấu hổ, tình huống lúc đó, trên người mang ma khí lại muốn giết đệ tử Bồng Lai, ai cũng dễ hiểu lầm mà. Không ngờ người ta chỉ là xuất ra một tia ác khí.
Diêu Quang đồng tình nhìn tiểu sư muội: “Đảo chủ Dung Khê mê luyện khí, gần đây nhất là luyện một thanh tiên kiếm. Bây giờ người làm chủ trên đảo, chính là Thương Cửu Mân. Hắn phụng mệnh sư phụ trở về tạm thời dạy bảo tâm pháp cho những người nhập môn, muội đắc tội hắn, thời gian này chỉ sợ là hắn sẽ khó khăn với muội rồi.”
Tô Tô không phải là dám làm mà không dám nhận, nàng chớp chớp mắt, quyết định thật nhanh : “Muội đi xin lỗi”
Cho dù sự hiểu lầm này là bất đắc dĩ phát sinh, nhưng cũng đỡ hơn là nàng thật sự trơ mắt nhìn ma tu giết chết một đệ tử của tiên giới.
Diêu Quang thở dài: “Chỉ có thể như thế, bất quá tính tình hắn quái gở, muội nhìn nữ tử phàm nhân kia cũng sợ hãi hắn, muội cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt”
Tô Tô gật đầu, nắm tay lại cởi mở cười nói: “Cảm ơn Diêu Quang tỷ”
Diêu Quang giận nàng một chút, nhìn sư muội ngự kiếm bay về phía Tiên điện mà nàng chỉ.
Haizz, nghe nói Thương Cửu Mân là người không tốt để ở chung, sư muội lần này tới Bồng Lai, không cầu được Thương Cửu Mân thích, chỉ cần không làm khó nàng đã là tốt rồi.
Tô Tô lặng lẽ đi vào Tiên điện.
Nàng bị Thương Cửu Mân nhốt ở bên ngoài Bồng Lai đã hai ngày, sau đó bóng gió cũng biết được tại sao trên người hắn lại có ma khí.
Thương Cửu Mân đi đến trần gian trừ ma.
Bây giờ hắn đợi trong điện, là muốn gột rửa ma khí trên thân, tránh cho chính mình sinh ra tâm ma.
Thế nhưng phấn ngứa có tác dụng bảy ngày, hắn hiện tại không quá dễ chịu.
Thương Cửu Mân nhìn thấy nàng, đoán chừng là muốn bóp chết nàng, nàng cũng không thể cứ như thế mà vào được.
Nàng ẩn đi khí tức của mình đảo mắt một vòng trong điện, phát hiện một con mèo con đang uể oải ngủ gà ngủ gật. Xích lại gần xem xét, mới phát hiện không phải là con mèo nha, mà chính là một con hổ con.
Nàng chắp tay trước ngực: “Ta phải nghĩ biện pháp giúp chủ nhân ngươi giải phấn ngứa, nhờ ngươi nhờ ngươi”
Tiểu Lão Hổ mở ra đôi mắt ẩm ướt, nhìn nàng nữa ngày, nó uể oải nhắm lại một con mắt.
Đi vào đi, ta nhắm một mắt mở một mắt.
Tô Tô cười khúc khích, lúc đó nàng học biến hoá không bao lâu, cũng may có thiên phú, nàng hoá thành bộ dáng của Tiểu Lão Hổ, học nó, ngậm giải dược, một bộ dáng vênh váo đi vào trong điện.
“Ngao ngao ngao” nàng buông bình giải dược trong miệng xuống, dùng răng ngậm lấy vạt áo của người nằm trên giường.
Thương Cửu Mân mở mắt ra.
Tô Tô lúc trước đoán quả thật không sai, hắn thật sự đã thanh trừ ma khí trên người . Bởi vì Tô Tô ám toán, hắn bị rét lạnh.
Chớp mắt nhìn thấy Tiểu Lão Hổ, hắn vốn muốn lạnh lùng nói “Lăn”
Ai ngờ nhìn về phía mi tâm của nó, thần sắc hắn liền trở nên vi diệu. Chỉ thấy trên nhúm lông của Tiểu Lão Hổ xuất hiện một vết chu sa đỏ.
Hắn híp mắt, ý vị không nhìn rõ nàng.
Tô Tô ra hiệu hắn nhìn vào đồ vật mình vừa thả xuống, Thương Cửu Mân đưa tay ra, Tô Tô vốn cho rằng hắn muốn lấy cái bình thuốc, ai ngờ hắn lại lạnh lùng túm lấy gáy của mình.
Bốn chân ngắn cục mũm mĩm của nàng quơ quơ trong không trung.
Làm cái gì làm cái gì nha!
Nam tử không để ý giải dược trên đất, ngữ điệu mang theo ý cười: “Trong lò luyện đan hiện tại còn thiếu một vị thuốc dẫn, vốn định nuôi ngươi mấy ngày, ai ngờ ngươi tự đến đây”
Hắn vung tay lên, trong điện liền xuất hiện lò luyện đan mở nắp ra, hắn mang theo Tô Tô, liền muốn bỏ Tô Tô vào bên trong.
Hoả Diễm sáng rực, cơ hồ muốn đốt đến Lão Hổ, nàng dán tay hắn, đôi mắt tội nghiệp cầu khẩn hắn.
Thương Cửu Mân trông thấy thần sắc nàng hoảng sợ, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thư giãn không ít.
Cười xong về sau, hắn ác ý nồng đậm, thật sự buông tay ra.
Dù sao… cũng là Tiên thể một lát cũng không có chết được.
Hắn buông tay, còn thuận tay đập nắp lại.
Thương Cửu Mân đi trở về bên giường, ngồi xếp bằng tu luyện.
Một khắc* đồng hồ trôi qua (một khắc là 15 phút), hai khắc, hồi lâu…
Hắn rốt cục nhịn không được mở mắt ra, nhíu mày đi về phía lò đan.
Đến âm thành cũng không có, sẽ không thật sự chết rồi chứ? Tốt xấu gì cũng là con gái của chưởng môn Hành Dương tông, hắn quản thúc nàng, giáo huấn nàng chán ghét nàng vô tích sự, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện, Bồng Lai không tránh khỏi liên quan.
Do dự hồi lâu, hai ngón tay hắn vừa nhấc , nắp lò luyện đan bay lên, lò luyện đan trượt về hướng hắn.
Hắn vốn định xách người bên trong ra, thế nhưng nhìn vào, bên trong chỉ có một khối bị đốt thành than hình Lão Hổ.
Lần này dù tâm tư âm trầm khó đoán như Thương Cửu Mân, cũng sinh ra một tia nôn nóng.
Từ trong lửa vớt ra một khối đen thui kia, sắc mặt cứng ngắc
“Tỉnh lại”
Nó không có chút phản ứng nào.
Khí tức nó hoàn tiêu tan, hoảng sợ lẫn ác tâm tư phẫn nộ của hắn. Nhớ tới gương mặt hoạt bát của thiếu nữ, Thương Cửu Mân gắp gáp mím môi.
Hắn đưa tay, điểm tại đầu mi tâm, định độ tiên khí qua xem thế nào.
Sau một khắc, âm thanh giòn tan rơi vào tay hắn
“Ngươi đã tha thứ cho ta sao?”
Hắn quay đầu lại, thiếu nữ chẳng biết lúc nào hiện ra bên cạnh hắn, cũng nghiêng đầu, cười tươi lúm đồng tiền như hoa mà nhìn hắn.
Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, liền chạm phải đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của nàng.
Thiếu nữ lùi lại hai bước, hai tay chắp lại, thành khẩn đặt trước trấn, bái xuống.
“Tô Tô hướng Tiên Quân thỉnh tội, việc này có hiểu lầm, Tiên Quân hết giận, hãy tha thứ cho ta đi”
Thương Cửu Mân đôi mắt mở to, giật mình rõ ràng thiếu nữ tinh quái này vừa bỉ ổi bày trò lừa hắn. Hắn tưởng rằng mình nhìn thấu nàng, không nghĩ tới là nàng cố ý lộ ra nốt chu sa”
Nàng căn bản là cố ý để mình nhận ra nàng, để mình thoải mái trả thù.
Thương Cửu Mân siết chặt bàn tay.
“Lê Tô Tô” Ngươi đúng thật là khá lắm.
>> Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Lão Hổ: Ta mở một con nhắm một con mắt! Nhìn không thấy nhìn không thấy!
>> Chú thích
Đệ tử thân truyền*: có thể hiểu là đệ tử đích thân dạy bảo, như kiểu định hướng cho thân truyền là truyền lại chức của trưởng môn luôn, chức mà sư phụ đang làm sẽ truyền cho đệ tử thân truyền.
Danh Sách Chương: