Edit:ChiiChoo
Beta: X
~~~
Lão hổ yêu hóa hình, nhưng vẫn giữ nguyên thú tính, vừa thấy tiểu bạo quân mặt lạnh, liền nhịn không được liên tục chắp tay cầu xin tha thứ.
Nhập Bạch Vũ nhìn thứ này không nói nên lời, biết là người một nhà, tất nhiên là sẽ không bị kéo ra ngoài lột da giết người.
Hổ yêu thấy mình không bị giết, tay chân vội vàng bỏ chạy.
Nó thật sự quá thảm mà, lúc còn theo Đạm Đài Minh Lãng nó chính là một hổ tướng quân uy phong lẫm liệt, nhưng từ lúc theo Đạm Đài Tẫn nó đã vứt hết mặt mũi chỉ biết chân chó đi nịnh nọt người khác.
Tô Tô ném cái chén với muỗng xuống, không thèm nhìn Đạm Đài Tẫn liền đi.
Kể từ khi nàng nói muốn ngôi vị hoàng hậu, cảm xúc trong mắt Đàm Đài Tẫm trong chốc lát liền thay đổi, khi thì khinh miệt trào phúng, khi thì lại giãy giụa lãnh khốc. Câu Ngọc nói: “Hắn chính là ma thần, ma thần trời sinh yêu thích quyền lợi địa vị. Ngươi còn nhớ rõ trong sách thượng cổ có ghi lại một vị Ma thần khác không, hắn ta đến thê tử cũng không có, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Thần giới cũng bị hắn hành hạ cho đến chết. Cho nên Đạm Đài Tẫn sẽ không cho ngươi ngôi vị Hoàng Hậu.”
Theo đuổi lực lượng, đó là thiên tính của ma thần.
Bản thân Đạm Đài Tẫn cũng hiểu rõ, nếu hắn thừa nhận bản thân thật sự thích Tô Tô, không thể nghi ngờ trì trệ không tiến.
—— hắn nếu cùng cái chà*(?) liên hôn, như vậy hắn sẽ đoạt được phương bắc ranh giới, học được vu thuật cổ xưa.
—— hắn mấy năm nay để cho lão đạo đi tìm người có linh căn, trước tiên cưới nàng, tương lai khi tiên môn mở rộng ra, hắn có lẽ có thể nhìn thấy tiên đạo.
Bởi vì hắn cũng không biết chính mình là ai, cho đến hiện tại, Đạm Đài Tẫn như trước cho rằng hắn vẫn là như trước kia không tập được võ, gầy yếu tuổi thọ có hạn.
Mà Tô Tô có thể đem lại cho hắn cái gì?
Giờ khắc này Câu Ngọc hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Đạm Đài Tẫn, nếu như hắn thật sự muốn Tô Tô, thì đối với hắn mà nói đó không khác gì chặt gãy đi đôi cánh của hắn.
Tô Tô nói: “Ta biết hắn sẽ không cho.”
“Tiểu chủ nhân ngươi biết?”
“Đúng vậy, dù sao ta cũng không muốn ngôi vị hoàng hậu gì đó.” Tô Tô nói, “Ta cố ý nói như vậy, có hai cái chỗ tốt, Đạm Đài Tẫn luôn cảm thấy tất cả mọi người trên thiên hạ đều muốn hại hắn. Ta nói muốn ngôi vị Hoàng Hậu, ngược lại khiến tâm tình hắn bình ổn. Chỉ cần cảm xúc hắn thay đổi, mục đích của chúng liền đạt được. Còn có, ta muốn xem xem Diệp Băng Thường đang muốn làm cái gì.”
Vị đại tỷ tỷ này của nguyên chủ quá thần bí, ngay cả thiếu niên ma thần cũng đối với nàng thương tiếc có thừa, nhất định trên người phải có bí mật gì đó.
Đạm Đài Tẫn đã nhiều ngày cảm xúc âm tình bất định, Tô Tô cũng không để ý đến hắn.
Kể từ sau khi Hổ yêu hóa hình đều biến mất không thấy đâu, cho đến một ngày, Nhập Mộc Ngưng nhìn Tô Tô bằng ánh mắt kì quái, nói: “Hổ yêu đã bị bệ hạ ném vào phệ hồn phiên.”
Bệ hạ nói cho Hổ yêu cùng lão đạo học nghệ, hiện tại mỗi ngày lão hổ đều ở trong phệ hồn phiên gào khóc.
Tô Tô thấy vậy tỏ vẻ đồng tình.
Đầu tháng tư, là đến lễ hội hoa của nhân dân Đại Chu.
Trong cung cũng tổ chức thịnh yến, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, khắp Đại Chu đều tràn ngập sự yêu thích xa hoa lãng phí đàn sáo ca múa, vừa đến lễ hội không khí đều rất vui mừng náo nhiệt.
Dân phong của Chu quốc vốn rất thoáng, vào này các đôi nam nữ sẽ thường đính ước với nhau.
Nếu như quay trở về mấy ngàn năm trước, nam tử sẽ còn hát cho nữ tử nghe. Nếu như hai người hợp nhau, liền có thể hướng vào trong bụi cỏ lăn một trận.
Câu Ngọc giống như một cổ giả đánh giá: “Hành vi của Chu quốc thật là phóng đãng, đồi phong bại tục!”
Lúc hoàng hôn buông xuống, Tô Tô nghe thấy một số tiểu cung nữ ríu rít cười nói——
“Nghe nói phu nhân tự mình làm thủy ngọc, khối thủy ngọc kia vỡ ra, hai mảnh giống nhau như đúc vậy đó.”
“Nếu như bệ hạ nhận được, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Thủy ngọc là một loại ngọc thạch riêng của Chu quốc, được luyện hóa trong lò nung, sau khi luyện hóa cẩn thận xong sẽ cho vào nước, khi đó khối ngọc sẽ nứt ra thành hai mảnh.
Càng tinh xảo càng đối xứng, làm ra thủy ngọc tỉ lệ càng đẹp, càng thể hiện tâm ý.
Câu Ngọc nói cho Tô Tô một chủ ý: “Hay là ngươi cũng làm cho Đạm Đài Tẫn một khối thủy ngọc đi?”
Thấy Diệp Băng Thường ôn nhu như nước, mười phần vẹn mười hiền thê lương mẫu, còn tiểu chủ nhân của nó thì tâm như nước lặng, trầm tĩnh giống như đang tu luyện, trong lòng Câu Ngọc âm thầm sốt ruột.
Tắc Trạch đã chết, chỉ còn hơn một năm là phong ấn ly Hoang Uyên sẽ bị phá.
Sinh mệnh trong một năm đối với tiên nhân mà nói, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, mà châu lệ như cũ chỉ có cái đinh lúc ban đầu.
Thiếu niên ma thần tâm là lãnh, hắn cười, bực, phẫn nộ, rất nhiều lúc là học tập cảm xúc của người khác.
Câu Ngọc lo lắng nhiệm vụ sẽ thất bại.
Tô Tô lắc đầu nói: “Đối với hắn tốt quá cũng vô dụng, ngươi nhìn Kinh Lan An đi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Tô cười nói: “Hay là chúng ta thử chạy trốn thử xem? Câu Ngọc đã lâu rồi chúng ta không có bay đi.”
Mới đầu Câu Ngọc cũng không hiểu ý của Tô Tô lắm, cho đến khi thấy nàng lấy ra một con diều rất to, nó mới biết được Tô Tô muốn làm cái gì.
Mùa xuân, trăng giống như một thanh đao trong suốt.
Tô Tô mang con diều leo lên chiêm tinh lâu, mang con diều bay ra bên ngoài phi.
Dưới chân nàng là rất nhiều pháo hoa của nhân gian, vô số ánh đèn sáng lên, Chu quốc phồn hoa, niềm vui tràn ngập khắp nơi.
Gió thổi bay làn váy nàng, nàng nhờ phong phù, bay ra ngoài cửa cung.
Đang bay xa, nàng thấy Nhập Mộc Ngưng khiếp sợ, bó tay không biện pháp đứng tại chỗ, nàng cũng không dám làm Tô Tô bị thương thật, sau đó liền vội vàng chạy về phía hoàng cung.
Tô Tô chống cằm, cùng Câu Ngọc ngắm nhìn nhân gian phồn hoa. Thế gian rộng mênh mông này thật sự ấm áp hơn nhiều so với Tiên Sơn.
Nàng hạ xuống con phố sầm uất nhất.
Tô Tô tùy tay mua cái mặt nạ, đeo lên mặt mình: “Ngươi đoán xem khi nào hắn sẽ tức hộc máu đuổi được đến đây?”
Thiếu nữ chắp tay ra sau lưng, ẩn vào đám đông.
Cung yến vẫn chưa kết thúc, khi đó Diệp Băng Thường đã buộc một miếng thủy ngọc khác cho Đạm Đài Tẫn.
“Cầu mong cho hoàng thượng an khang thịnh vượng.” Nàng hơi thẹn thùng cười, so với hoa người còn kiều diễm hơn.
Đạm Đài Tẫn im lặng, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Diệp Băng Thường nhìn hắn, từ trên nét mặt hắn mơ hồ nhìn ra được báng dáng của Tiêu Lẫm. Nàng có chút muốn nhíu mày.
Đàn sáo ca múa không ngừng, vũ cơ nhẹ nhàng xoay tròn, tà váy tung bay, giống như một giấc mơ hoa lệ.
Ngay sau đó, một mình Nhập Mộc Ngưng vội vàng chạy vào, thì thầm nói chuyện gì đó với Đạm Đài Tẫn.
Diệp Băng Thường trơ mắt nhìn chiếc mặt nạ ôn nhu trên mặt Đạm Đài Tẫn biến mất, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên tối tăm, hơi thở dồn dập làm cho ngực hắn phập phồng, hắn nhìn mọi người ở đây bằng ánh mắt ác độc căm ghét.
Triều thần phía dưới ăn uống linh đình, không hề hay biết.
Huyền y đế vương đột nhiên đứng dậy, mọi người đều nhìn qua, khuôn mặt ủ dột treo lên vài phần tươi cười: “Cô có việc, đi trước một bước, chư vị ái khanh nếu không còn việc gì thì tan đi.”
Mọi người đối hắn sợ nhiều hơn kính, đặc biệt là lúc trước Đạm Đài Minh Lãng thịt thần tử, vội vàng hành lễ cáo lui.
Một cây cung màu đen được đưa vào tay đế vương, hắn như là muốn đi bắt con mồi không nghe lời, bước chân vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Băng Thường nhìn bóng dáng hắn, hiểu rõ rằng cây cung kia sẽ không thực sự bắn ra mũi tên. Hắn chỉ là muốn hù dọa thiếu nữ không nghe lời kia.
—— Diệp Băng Thường đến gần, nghe thấy được Nhập Mộc Ngưng nói chuyện.
Đạm Đài Tẫn đi được vài bước, mới đột nhiên quay đầu lại.
Diệp Băng Thường nước mắt lăn trên má, ngơ ngẩn nhìn hắn khóc thút thít. Đạm Đài Tẫn trầm mặc hồi lâu, lộ ra một nụ cười cứng đờ: “Cô đã quên đáp lễ lại cho ngươi, Nhập Bạch Vũ, dẫn Phu Nhân đi trân bảo khố, vừa ý cái gì thì đưa cho Phu Nhân.”
Diệp Băng Thường nhìn hắn cầu xin.
Hắn xoay người, bước đi.
Tiểu Tuệ lo lắng mà nói: “Phu nhân……”
Diệp Băng Thường lau khô trên mặt nước mắt, bình tĩnh thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vẫn là không được sao.”
Nhập Mộc Ngưng cùng Dạ ảnh vệ đi theo huyền y đế vương, nữ tử trên đường phần lớn đều đeo mặt nạ.
Người đến người đi, tiếng cười nói râm ran khắp nơi, để tìm một thiếu nữ mà nói thì rất khó.
Nhập Mộc Ngưng nói: “Bệ hạ, Diệp tam tiểu thư không có khả năng rời đi, tổ mẫu nàng vẫn còn trong tay chúng ta.”
Đạm Đài Tẫn ngữ khí lành lạnh, cái gì cũng đều nghe không vào: “Cô phải biết, nàng nhất định sẽ chạy, cô nên đánh gãy chân nàng.”
Người đều là lương bạc, giống như mẫu thân hắn tồn tại, trở ngại hắn sinh ra, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn giết nàng.
Tô Tô hoàn toàn có khả năng vứt bỏ tổ mẫu tuổi già vô dụng của nàng!
Nhập Mộc Ngưng nhìn bệ hạ thô lỗ mà bẻ gãy bả vai thiếu nữ áo tím, kéo mặt nạ nàng xuống, thấy không phải người muốn tìm, hắn trực tiếp đem người ném ra.
Hắn giống một người bị phản bội, cực kỳ thương tâm lại phẫn nộ, tức giận đến đỏ mắt.
“Nàng vi phạm lời hứa, đợi khi tìm được nàng, cô sẽ đem nàng cùng lão thái bà kia, cùng nhau ném vào hang rắn!”
Nhập Mộc Ngưng không dám nói lời nào, có lẽ là ảo giác, nàng có thể thấy được một chút ủy khuất cùng mờ mịt từ cơn tức giận của bệ hạ.
Diệp tam cô nương bản lĩnh lớn, nếu nàng thật sự chạy trốn, dưới bầu trời này hiếm có người có thể tìm được nàng.
Bọn họ đi được một lúc lâu, Dạ ảnh vệ sát khí làm người liên tục lui về sau.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên dừng bước chân lại.
Lúc đó hắn đứng dứt khoát trên cầu, dưới cầu tình lữ thành đôi. Hắn che kín đôi mắt âm u nhìn một đôi nam nữ trẻ tuổi, khóe miệng đột nhiên tràn ra nụ cười lạnh.
Nhập Mộc Ngưng trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Mũi tên của bệ hạ đã được cho lên cung, hắn nhắm ngay vào đám người, một mũi tên bắn trúng vào đầu gối nam tử dưới cầu.
Nữ tử đi cùng nam tử kia hét lên.
Bầu không khí vui mừng trở nên hỗn loạn, Nhập Mộc Ngưng hốt hoảng nói: “Bệ hạ, bọn họ là con dân của người.”
Xuân hàn se lạnh, gió đêm, thanh niên thấp giọng cười rộ lên: “Vậy sao, ai quan tâm đâu?”
Hắn đặt tên lên, bắt đầu giết người.
Nhập Mộc Ngưng sắc mặt trắng bệch, nàng khác với đệ đệ Nhập Bạch Vũ, đây là lần đầu tiên nàng thấy được Đạm Đài Tẫn lãnh khốc tàn bạo như thế nào.
Trong mắt hắn con dân dưới chân như heo dê, trong mắt mang theo huyết khí, thậm chí còn có linh tinh ý cười.
Đầu óc nàng trống rỗng, cuối cùng lấy ra một cái mặt nạ có răng nanh đen trắng đưa cho Đạm Đài Tẫn.
Không thể mất…… Dân tâm.
Tay chân nàng lạnh băng.
Trước khi ở đây hoàn toàn mất kiểm soát, một người mặc váy xanh đã đá bay cung tên trong tay Đạm Đài Tẫn.
Người tới tóc đen như thác nước, tiếp được cung tên rơi xuống, lạnh lùng nhắm vào Đạm Đài Tẫn.
Nhập Mộc Ngưng vội vàng ra tay, bảo hộ bệ hạ.
Đạm Đài Tẫn ném mặt nạ mình đi bình tĩnh nói: “Ngươi đã trở lại.”
Hắn vươn tay, cởi bỏ mặt nạ hình bạc điệp của nữ tử đối diện.
Hoa trong nhân gian nở rộ, dưới mặt nạ, ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng, lạnh như dao trong đêm tức giận nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng Nhập Mộc Ngưng, khó tránh khỏi nhớ đến hình phạt trong hang rắn mà bệ hạ nói lúc trước.
Đám người hỗn loạn vẫn chưa kết thúc, giữa vô số tiếng thét chói tai, huyền y thanh niên đột nhiên ôm chặt lấy thiếu nữ.
Hắn ôm chặt muốn chết, giống như muốn nghiền xương nàng thành tro.
Nếu như thật sự muốn nàng chết thì sẽ không bao giờ ôm nàng.
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn hoa đăng trên sông, nói vào tai Tô Tô một câu.
Tô Tô ngẩn người: “Cái gì?”
Tiếng thét chói tai át đi lời thì thầm của thanh niên, nàng chỉ cảm thấy lực bên hông như muốn xoa nát nàng.
Hắn nhấp môi, không hề lặp lại, lãnh trầm nhìn xuống dòng sông chảy bên dưới.
Câu Ngọc nhỏ giọng nói một tiếng: “Hắn nói, cho ngươi làm Hoàng Hậu, nếu chạy nữa thật sự sẽ giết ngươi.”
Tô Tô ngẩn người, mỉm cười.
Ba cái đinh kim sắc xoay tròn trong châu lệ, Câu Ngọc vui vẻ nói: “Ba cái diệt hồn đinh đã ra.”
Còn lại sáu cái.
Đạm Đài Tẫn vẫn luôn không cao hứng nổi, rũ mắt thưởng thức mặt nạ bạc điệp của Tô Tô, giống như thể nàng đã mưu sát cả nhà hắn.
Tô Tô hiếm khi thấy hắn vừa mắt.
Nàng cố ý nói: “Ta muốn phượng bào màu lam, thêu phượng hoàng màu đỏ.”
Hắn lạnh mặt, không hé răng.
Tô Tô vốn không muốn làm Hoàng Hậu, nhưng nhìn mặt hắn đen lại như bị quỷ đòi nợ, bộ dáng như trời sắp sập, Tô Tô lại cảm thấy vui vẻ.
Nàng cố gắng kiềm chế tốt lại biểu tình, bắt chước khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Ngươi muốn cười thì cười.” Hắn trầm giọng mở miệng.
Những lời này trước kia hắn cũng nói qua, khi đó hắn mù một con mắt, Tô Tô nhặt được hắn.
Nhưng hôm nay Tô Tô không khách khí, ôm mặt bật cười.
Hắn mím môi, gắt gao túm chặt bạc điệp.
Sau một lúc lâu, thấy nàng còn đang cười. Đạm Đài Tẫn không thể nhịn được nữa, nắm cằm nàng: “Đủ rồi, có chừng mực cho cô.”
“Cô cho ngươi Hoàng Hậu, không có nghĩa là cô sẽ nhịn ngươi!”
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt ngấn nước, cười nói: “Ồ.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cắn răng mở miệng: “Nếu như ngươi lại lừa cô……”
Trong mắt Đạm Đài Tẫn mang theo vài phần u lãnh, giống hai đám hắc hỏa, Tô Tô liền biết, lần này Đạm Đài Tẫn không định nói đùa nàng, lột da rút xương, hắn hoàn toàn có thể làm được.
Nếu như nàng thật sự phản bội hắn, hoặc lại chạy trốn, hắn nhất định sẽ hận nàng đến chết.
Tô Tô nhìn đôi mắt đen sì của thanh niên, một cảm giác ớn lạnh phát ra từ sống lưng.
Nàng lặng lẽ sờ ba cái thần đinh đã thành hình trong châu lệ, trong lòng chắc chắn.
Một trăm năm sau, người trước mắt chẳng qua chỉ là một nắm cát vàng.
~Hết chương 68~
Danh Sách Chương: