***
Đuôi lông mày Chu Nhung giật kịch liệt, khoảng nửa giây sau mới trả lời ngắn gọn: “Anh biết rồi.”
Y mặc kệ hành vi chống cự nho nhỏ của Tư Nam, dùng một tay vòng ra sau lưng, tay kia kẹp cặp đùi đang co lại, bế ngang Tư Nam lên, đi vào nhà vệ sinh thả vào buồng tắm, xoay người cầm vòi hoa sen, nước lạnh của đêm đông tạt lên mặt Tư Nam.
“Ưm…….Ưm!”
Tư Nam tất nhiên không thể bơ nữa, giãy dụa vùng vẫy giằng co hơn mười giây, cuối cùng hắn tiêu diệt cái vòi hoa sen, quát: “Cút ngay!”
Khắp người hắn đều dính nước, làn da bởi vì ướt sũng nước mà ánh lên, ánh mắt cứ y như sắp bùng cháy tới nơi ── tức rồi tức rồi.
Chu Nhung lập tức giơ hai tay: “Anh xin lỗi.”
Áo t-shirt của Chu Nhung cũng ướt đẫm, dính sát vào người, để lộ đường cong cơ bắp chắc nịch của nửa người trên. Đũng quần rằn ri vì bị thấm nước nên xấu hổ nổi một cái lều trại vô cùng rõ ràng, tới nỗi đách giấu được gì hết mà cứ lồ lộ ra đấy.
“Anh xin lỗi,” Chu Nhung thành khẩn lặp lại lần nữa, tự giễu nói: “Không thì cậu đánh anh hai phát cho bõ tức đi?”
Lời còn chưa dứt đã bị đánh bốp một tiếng, Tư Nam đấm một cú, làm đầu y lệch qua một bên!
“Tên khốn!” Tư Nam lạnh lùng nói.
Chu Nhung xoa xoa mặt mình, chìa tay ra── Tư Nam vẫn chưa kịp né, liền cảm thấy mái tóc mình bị người ta vò mạnh mấy cái, khàn khàn cười nói: “Được rồi, mình hòa nhau nhé.”
Kế đó y đứng dậy ho khụ một tiếng, lúc lên tiếng lần nữa giọng nói đã trở nên cực kì bình thường: “Đồng chí Tiểu Tư, anh cho cậu ba phút chuẩn bị thay quần áo, cầm vũ khí tập hợp ở dưới lầu!”
Chu Nhung lách khỏi người hắn ra khỏi căn phòng, Quách Vĩ Tường đang đứng ngóng chờ trên hàng lang, vừa thấy y xuất hiện, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, nhất thời có suy đoán to gan: “Nhung ca anh….anh đây…..”
“Ông đây muốn mặc quần áo tắm rửa không được à?” Chu Nhung nhanh nhảu mắng một câu, hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Ớ? À, đám người Phùng Văn Thái đánh ngất bảo vệ, cướp chìa khóa xe bus chạy rồi, phần lưới sắt phía Bắc cũng bị đạp đổ hoàn toàn….”
Chu Nhung sải bước đi lên cầu thang tầng trên, lòng thì thầm thở dài.
Thôi kiếp này mình phải dựa vào tay phải cái chắc rồi.
Mười hai giờ ba mươi phút đêm, tại phía Bắc nhà máy.
Mọi người vột vội vã vã, chạy đôn chạy đáo, tay cầm đèn pin lia tới lia lui trong màn đêm. Một mảnh lưới sắt đã bị đè sập đổ vào trong đám cỏ hoang mọc cao gần bằng đầu gối, Xuân Thảo chỉ huy đám đàn ông dùng mấy sợi dây thừng buộc chặt tấm lưới sắt, còn mình thì cầm một sợi, quát to: “Ba, hai, một──!”
“Lên!”
Mọi người cùng hô hào chung tay chung sức, cái lưới sắt bị biến dạng dần dần được kéo lên, phát ra từng tiếng cành cạnh do không chịu nổi sức nặng; kế đó bèn nứt thành mấy mảnh rơi ầm ầm xuống đống bùn đất trong tiếng kêu hoảng hốt của mọi người!
Chu Nhung dừng bước, lúc mở miệng lên tiếng đã hà ra hơi trắng: “Bây giờ là bao độ thế?”
“Âm năm độ rồi anh,” Quách Vĩ Tường nói, “Nhiệt độ đêm nay đột ngột giảm xuống”
Tia ánh trăng cuối cùng không biết đã biến mất từ lúc nào. Trong đêm đen miên man bát ngát không sao không trăng, khu công nghiệp mất đi tấm lưới sắt bảo vệ, trở nên rộng lớn vô cùng.
Ở ngoài xa kia, bóng đêm tối om giơ năm ngón cũng không nhìn thấy cứ như một con quỷ đang lặng lẽ há cái miệng khổng lồ.
Người bảo vệ bị đánh mạnh vào sau gáy, lúc có người phát hiện thì đã ngất lịm máu chảy đầy đầu, ngã vào bụi cỏ đằng sau gara, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại. Chu Nhung thăm dò hơi thở với mạch đập của anh ta, chửi một câu nho nhỏ: “Đê mờ!”
Quách Vĩ Tường dùng thảm lông chùm lên người bảo vệ giữ ấm cho anh ta, nói: “Đinh Thực đã lái xe đuổi theo đám kia rồi, có lẽ cũng sắp…..”
“Không thể nào, không kịp đâu. Mà sao để bảo vệ giữ chìa khóa xe bus thế?”
“Ban đầu chìa khóa xe do bác sĩ Trịnh quản lý, ban nãy khi chú ấy thay quần áo sạch sẽ để đi đỡ đẻ, có tiện tay giao chìa khóa cho người khác cầm──Hai người chú ấy có quan hệ tốt, không ngờ khi đang vội vàng vừa hay cử anh ta đến trông coi đám Phùng Văn Thái….”
Chu Nhung biết hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, cao giọng ngắt lời Quách Vĩ Tường: “Xuân Thảo! Tổ chức tu sửa gấp lưới sắt, hỏi Tư Nam lấy thuốc nổ đen đến chôn trên đường quốc lộ, mau! Tư Nam đâu rồi?!”
Xuân Thảo ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Quách Vĩ Tường nói nhanh: “Em đi lái xe gọi Đinh Thực quay về!”
“Không,” Chu Nhung nói quả quyết.
Đột nhiên y như nghe thấy có tiếng gì đó, giơ tay ngăn Quách Vĩ Tường lại, chậm rãi tiến về phía trước.
Tại cuối cánh đồng hoang, phía Bắc của thành phố B, gió lạnh từ từ thổi đến khắp mọi nơi trong màn đêm vô bờ vô bến, cuốn theo tiếng than khóc bi ai của oan hồn từ cõi xa xăm.
Quách Vĩ Tường nhìn chăm chăm vào bóng lưng Chu Nhung, vừa thấp thỏm không yên vừa không dám lên tiếng, đương lúc chần chừ, chỉ nghe thấy y nhẹ nhàng phun hai chữ: “…..Bỏ mẹ.”
Tiếng động cơ vang từ xa đến gần, ở cuối đường quốc lộ đột nhiên có ánh đèn xe lóe sáng, kế đó giọng gào như xé rách ruột gan của Đinh Thực cuốn theo chiều gió mà đến: “Nhung ca! Bảo tất cả mọi người chạy mau──!”
“Có một đàn zombie khổng lồ đang đi về phía Nam, từ thành phố B qua bên này, chúng nó chỉ còn cách khoảng hai km, sắp sửa đến rồi!”
Người đứng tập trung trên khi đất trống đều thay đổi sắc mặt, âm thanh sợ hãi vang vọng khắp trời đêm!
“Im lặng! Không có gì hết! Không phải sợ!” Tiếng quát chói tai vang lên trong cơn rối loạn, nhoáng cái trấn an được tất cả mọi người, chỉ nghe y nói: “Trong bán kính năm trăm mét của nhà máy, tất cả mọi người đi chôn thuốc nổ đen cùng nitrocellulose, nhanh! Quách Vĩ Tường sắp xếp cho sản phụ với người bị thương lên xe, khuân vác di dời toàn bộ quân giới, mở cửa xe bọc thép ra!”
“Đinh Thực! Sẵn sàng giúp đỡ cho dân chúng di tản, lương thực không mang được thì khỏi cần nữa!”
Mọi người lên tiếng bằng cách hành động, mỗi một gương mặt đều hiện hữu sự sợ hãi và lo lắng, đứng giữa đám người Chu Nhung quay đầu lại, to tiếng quát với Quách Vĩ Tường đang quay đầu chạy như điên về phía gara: “Phải nhớ Anh Kiệt──!”
Tiếng quát của y át toàn bộ tiếng ồn ào ầm ĩ: “Đừng bỏ lại Anh Kiệt!”
Xoang mũi Quách Vĩ Tường đau xót, nói: “Vâng!”
Đinh Thực chạy đến nhanh như chảo chớp, đạp mạnh phanh xe dừng lại ở bên người Chu Nhung, thở hổn hển lắc lắc đầu: “Không đuổi kịp, căn bản không thể đuổi kịp, bọn chúng chạy lên phía Bắc, em thấy hình như hiện giờ đã đụng phải đàn zombie rồi.”
“Có biết số lượng không?”
Giọng của Đinh Thực hơi run run: “Thời tiết đột ngột giảm nhiệt độ làm tập thể zombie xuôi về phía Nam, số lượng thì khó mà đếm hết, chắc khoảng ngàn vạn con.”
Chu Nhung hành động dứt khoát: “Đến nhà kho lấy súng phun lửa với ba quả pháo sáng ra đây, rồi chạy đến chốt đầu của con đường, khi đàn zombie đầu tiên tiến vào phạm vi một phẩy năm km thì bắn một quả, đến một km bắn quả thứ hai, khi nào chỉ còn năm trăm mét bắn nốt quả thứ ba, sau đó lập tức quay về chi viện giúp đỡ cho toàn bộ mọi người, tất cả tập hợp dưới lầu của kí túc xá nhà máy. Xuân Thảo!”
Xuân Thảo chỉ huy đám đàn ông đi chôn thuốc nổ ở ven đường quốc lộ, bận bịu đến nỗi trán vã đầy mồ hôi: “Dạ, có em!”
“Khi trông thấy quả pháo sáng thứ hai được bắn lên phải bảo mọi người tức tốc rút về, thiếu người nào bắt em đi đền người ấy!”
“Dạ!”
Chu Nhung đứng trên khu đất trống, một bàn tay gắt gao ấn chặt mi tâm, một lát sau đột nhớ đến một chuyện: “Tư Nam đâu?”
“Tư Nam!” Y ngẩng đầu hét to.
Tầm mắt y lướt nhanh qua đám đông đang hối hả chạy ngược xuôi, lại không thấy bóng dáng quen thuộc mà yên lặng kia, trong lòng nhất thời trĩu nặng: Giận rồi sao?
Không được, giờ tuyệt đối không phải là lúc giận dỗi, Tư Nam cũng không phải kiểu người đó….
“Cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chu Nhung ngoảnh phắt đầu nhìn, cả người Tư Nam đang mặc đồng phục chống bạo động, cổ đeo chìa khóa phòng thí nghiệm thuốc nổ, tay cầm hai bình thủy tinh, đang nhíu mày đứng sau lưng y.
“Anh biết cậu chưa chạy mà,” Trong lòng Chu Nhung thầm thoải mái, giơ tay véo một cái vào mặt hắn: “Bé yêu dấu của anh Nhung đây có khác…”
Tư Nam nghiêng đầu tránh né, tức giận nói: “Chắc anh muốn uống nitroglycerin chứ gì?”
Chu Nhung sờ mó hắn đến quen tay rồi, vừa định trả lời một câu chỉ cần cậu dám bón thì anh dám uống, tiếng pháo sáng bất thình lình bắn viu một cái trên bầu trời, lóe lên thứ ánh sáng chói lòa.
Đàn zombie đã tiến tới phạm vi 1,5 km.
Đám người đang vận chuyển thuốc nổ gần như co giò chạy như điên trở về, Chu Nhung không cà kê nữa, đích thân lấy ‘Phi Hỏa Lưu Tinh’ của Tư Nam, chôn một nửa nitroglycerin có sức công phá mạnh xuống mặt đường đàn zombie bắt buộc phải qua, sau đó gào to bảo mọi người đi giục Quách Vĩ Tường.
Viu──
Quả pháo sáng thứ hai bay lên bầu trời!
Giọng hét điếc cả lỗ tai của Xuân Thảo vang lên trong đêm đen ở đằng xa: “Toàn quân rút lui──! Mau mau mau lên!”
Số người sống điên cuồng chạy về, Chu Nhung lại dỡ súng trường tấn công trên vai xuống, để ở phía trước, đi ngược với dòng người.
“Đội trưởng Chu!” Lúc này, một giọng nữ the thé đột nhiên vang lên trong đám người hỗn loạn: “Đội trưởng Chu, không ổn rồi!”
Chu Nhung hiện tại vừa nghe đến ba chữ không ổn rồi bèn theo phản xạ có điều kiện run rẩy, quay đầu nhìn chỉ thấy Ngô Hinh Nghiên đang loạng chà loạng choạng, điên khùng chạy từ kí túc xá nhà máy đến đây, cô chạy nhanh tới nỗi tóc tai rối bời, mặt mày đỏ bừng: “Đội trưởng Chu, Chu, bác sĩ Trịnh, bác sĩ Trịnh nhắn tôi nói với anh………”
“Hiện tại không được di chuyển sản phụ.” Cô nghiêng ngả đứng lại, thở hổn hà hổn hển, nói một cách đầy tuyệt vọng:
“Cô ấy không thể đi được, cô ấy bị khó sinh.”
Đàn zombie khổng lồ đã đến, phó bản nhà máy sắp đánh xong! ;3
Bé yêu dấu nhà anh Nhung dỗi rồi ~