***
Đám binh sĩ đã được Thang Hạo dặn dò, bèn coi như không nhìn thấy, ôm súng im lặng đứng cách đó không xa.
Law Mayer ung dung nhìn Tư Nam một lát, đột nhiên bật cười nói: “Tôi hiểu cậu quá ít.”
Tư Nam lặng thinh.
“Tuy chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ……không, phải nói là cùng trưởng thành trên cùng một căn nhà, nhưng trước khi lên đại học tôi luôn cố ý không đếm xỉa đến sự tồn tại của cậu, nên sau này muốn nhớ lại dáng dấp thời thiếu niên của cậu trông như thế nào thì đã chẳng có chút ấn tượng rõ nét gì rồi.” Trông Law Mayer như có vẻ thấy thú vị, nói: “Tôi chưa bao giờ biết hóa ra cậu là người cố chấp một lòng một dạ trên mặt tình cảm đến vậy.”
Tư Nam hỏi: “Kì quặc lắm à?”
Law Mayer nói: “Không kì quặc, chỉ có điều rất giống người mẹ đã mất của cậu thôi. Sức mạnh của huyết mạch thật mạnh mẽ.”
Máy bay chậm rãi chuyển động trên đường băng, phát ra tiếng ầm ầm to lớn. Law Mayer đứng đối diện với Tư Nam, giữa cả hai chỉ cách nhau có một bước, gió trên biển Nam Hải lướt qua dòng hải lưu và tàu sân bay, hét lên rồi trốn mất giữa hai người.
“Tôi phải đi rồi.” Law Mayer hỏi, “Mình cậu tự đến đây, chắc không phải cố khoe khoang tính cố chấp dài lâu trong tình cảm của cậu đấy chứ?”
Tư Nam lãnh đạm nói: “Mẹ tôi đã được an táng ở đâu?”
Law Mayer có chút kinh ngạc, nhanh chóng bật cười: “Tôi còn tưởng cậu không bao giờ quan tâm đến vấn đề này chứ, dù sao thì cậu chẳng thèm đi viếng lễ tang của mẹ mình cơ mà.”
Tư Nam khoanh tay đứng im, không có trả lời.
Law Mayer hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi sẽ chôn bà ta ở chỗ nào?”
“…………..”
“Vì mẹ cậu, khi xưa tôi rất ghét Omega. Loại sinh vật này rất giống…….nói thế nào nhỉ, giọng hát của nàng tiên cá trên đại dương, hoa lệ, nhẹ nhàng, đầy cám dỗ chết người, thừa biết đi theo nó sẽ chỉ có đường chết, nhưng nó vẫn quyến rũ được vô số Alpha có tâm trí tỉnh táo với ý chí kiên định, khiến họ như thằng ngu xông đến hết người này đến người khác, cam tâm tình nguyện trở thành người lệ thuộc cho sinh vật yếu đuối nhu nhược này.”
Tư Nam hỏi: “Anh đang nói đến ba ruột mình à?”
Law Mayer mặc kệ ý chế nhạo trong lời của hắn:
“Vì thế khi hơn mười tuổi, tôi từng đã quyết định sau khi trưởng thành sẽ tìm một Beta làm bạn đời tương lai, để không lặp lại bi kịch đáng buồn cười như người ba của tôi.”
“Nhưng dựa theo kế hoạch lợi dụng kháng thể thứ hai nhằm sàng lọc giống loài hạng ưu của anh, gene của Beta e là sẽ bị tuyệt chủng nhỉ!” Tư Nam bình tĩnh nói.
“Quyết định này về sau đã được thay đổi khi tôi thấy cậu tại căn cứ White Eagle.” Law Mayer nhún vai, nói: “Có điều dù không thay đổi cũng vậy cả thôi, cậu cảm thấy điều này sẽ ảnh hưởng đến hướng đề xuất chính trị của tôi sao?”
Tư Nam lắc đầu mỉm cười.
“Cho nên sau cái chết của mẹ cậu,” Law Mayer nói tiếp, “Ba tôi đau lòng muốn chết, thậm chí còn sốc không gượng dậy nổi. Ông đưa mẹ cậu vào trong khu mộ của dòng họ, hy vọng trăm năm sau có thể cùng hợp táng với bà ấy…………..”
Tư Nam nói: “Nhưng mà tôi không nhìn thấy bia mộ của mẹ trong khu mộ dòng họ các anh.”
“Đúng thế,” Law Mayer nói: “Đó là vì sau khi ba mất, tôi đã chuyển mẹ cậu đi, rồi dời mộ của mẹ tôi đến.”
Nếu câu tiếp theo của Law Mayer là ‘tôi đã hỏa táng bà ta’ hoặc ‘ném cho chó ăn’, thì hôm nay Tư Nam chắc chắn sẽ không để anh ta còn nguyên vẹn chân tay để lên máy bay. Thế nhưng anh ta không nói câu này, mà nhìn Tư Nam rồi khẽ mỉm cười: “Cậu đoán coi tôi đã dời đến chỗ nào?”
“……………” Tư Nam híp đôi mắt.
“Này!” Phi công chạy từ sân bay gần đó đến, giơ tay chỉ vào đồng hồ thúc giục:”Đã đến giờ rồi! Ê──!”
Binh sĩ phía sau bất an, nhúc nhích.
“Khẩn trương thế làm gì.” Law Mayer thoải mái nói, “Tôi cho rằng tình cảm giữa hai mẹ con cậu nhạt lắm chứ.”
Tư Nam không để bụng, nói từng chữ một: “Anh đã chuyển mẹ tôi đến chỗ nào?”
Law Mayer nhướn mày không đáp, cuối cùng Tư Nam hung hãn xách cổ áo anh ta: “Anh……….”
“Nghĩa trang công cộng,” Law Mayer mỉm cười nói.
Ngón tay mạnh mẽ của Tư Nam buông lỏng một chút, Law Mayer nhìn chăm chú đôi con ngươi vì ánh đèn chiếu trong đêm nên đã nhạt đi hết sức, chuyển từ màu hổ phách thành màu mật ong, nói: “Cảm ơn tôi đi, đây coi như là chuyện tốt duy nhất── tôi thực hiện sau khi đã yêu em.”
Xoang mũi Tư Nam hừ ra tiếng chế giễu, buông anh ta rồi đi về phía sau.
“Này!” Law Mayer đột nhiên ngoảnh đầu, cao giọng nói: “Có muốn biết nơi chôn cất cuối cùng của ba em ở đâu không?”
Phi công bước nhanh chạy tới, tỏ ý bảo mình đã vội lắm rồi với đám binh sĩ, song Law Mayer cứ bất động tại chỗ. Trong khoảnh khắc Tư Nam đi qua sân bay trong màn đêm, quay lưng với mọi người, giọng nói trầm thấp chẳng có tình cảm vang lên trong cơn gió: “Tôi biết ông ở đâu, đã gặp rồi.”
Máy bay trực thăng từ từ cất cánh, bụi bặm theo cơn gió xoáy tỏa đi khắp bốn phía. Tư Nam dừng bước, trong đêm đen chỉ có ánh đèn đỏ nhấp nháy, Chu Nhung đang ngậm điếu thuốc ngồi cạnh hàng rào, chìa hai tay mỉm cười với hắn.
Tư Nam tiến đến ấn vào lòng bàn tay y, bốn ngón dính chặt vào nhau, lẳng lặng thở dài.
“Anh còn tưởng em đi giết anh ta cơ,” Chu Nhung mỉm cười nói, “Còn định đi ngăn em không nè.”
Tư Nam nói: “Nếu em muốn giết anh ta thật, anh ngăn cũng chả được đâu”
Lời này là thật, lúc Tư Nam điên khùng ngoài cách đánh gục hẳn, nếu không rất khó kiềm chế. Hắn nghĩ rồi giải thích thêm một câu: “Nhưng Law Mayer không lấy được kháng thể cuối cùng, sau khi về nước cũng sẽ chẳng được yên ổn, giết hay không giết cũng như nhau thôi.”
Chu Nhung kéo hai tay Tư Nam, lôi hắn ngồi giữa hai đùi mình, kề sát hỏi: “Hửm?”
“Trước khi virus mất khống chế, Sở nghiên cứu của căn cứ White Eagle đang chế tạo mẫu kháng thể có thể áp dụng với đại đa số mọi người, tuy nhiên không có hoàn thành kế hoạch, mà chỉ ướp lạnh vắc xin không thành này. Mấy gia tộc lớn có bề dày lịch sử và quyền lực bị Law Mayer thuyết phục đã quyết định nắm chặt kháng thể cuối cùng trong lòng bàn tay mình, đồng thời thúc đẩy phát triển kháng thể bậc hai chỉ có thể áp dụng với một vài cá thể có gene ưu tú.”
“Dùng thủ đoạn này, sẽ nhanh chóng mở rộng được quyền lực với đất đai, thậm chí vững mạnh tới nỗi có thể xây dựng nên một vương quốc độc tài bất khả xâm phạm trong cái thời tận thế.”
“……………” Chu Nhung lặng im gật đầu: “Cho nên em chủ động liên lạc với thứ trưởng Quách, đòi điều kiện phải hoàn thành vắc xin, rồi đi trộm mẫu kháng thể cuối cùng?”
Tư Nam nói: “Cũng dạng thế. Nhưng thực ra cũng………không tính là trộm, bởi nó vốn là của em.”
Chu Nhung gần như đoán được tất cả mọi chuyện, song không cắt ngang, chỉ yên lặng nhìn hắn.
“Mặc dù những quốc gia có sức mạnh đều đang thí nghiệm virus, thế nhưng virus Pandora thật sự được hình thành trong tay mẹ của em, vì thế mà sau này bà vô cùng hối hận, kết hôn với ba của Law Mayer…….xong, mẹ em vẫn luôn nghiên cứu vắc xin, tuy nhiên không ai biết bà đã hoàn thành cụ thể đến bước nào.” Tư Nam hít sâu một hơi lạnh băng như nước trong đêm đen, nói: “Bà đã có bước tiến vượt bậc trên môn chuyên ngành này, cũng có thể vì cái chết của ba em đã tạo động lực và linh cảm cho bà.”
Chu Nhung im lặng không nói nghe hắn kể, Tư Nam tự giễu nói: “Dù là khoa học hay nghệ thuật, nỗi đau của cái chết luôn là một trong những nguồn linh cảm bất tận.”
“Sau đó thì sao?” Chu Nhung dịu giọng hỏi.
“Sau khi tự vẫn, bà có để lại một lá thứ cho em, chỉ là em chưa bao giờ đọc. Em còn không tham dự lễ tang của mẹ……….”
Tư Nam im lặng rất lâu, Chu Nhung cho rằng hắn sẽ không bộc bạch nữa, ai biết lát sau hắn dĩ nhiên bình tĩnh thừa nhận: “Em không dám đi.”
“………….Vì sao?”
Có lẽ trong cuộc đời mình, Tư Nam cũng chưa nói nhiều thế với ai bao giờ, thời gian hắn suy nghĩ rất lâu, như thể đang cố gắng tổ chức ngôn ngữ bật mí quá khứ giấu kín khó hiểu, không muốn để người khác biết, cuối cùng hắn nói: “Có vài năm, em luôn hận mẹ.”
“Em hận bà vì sao phải dày vò di thể ba em, vì sao phải nghiên cứu virus Pandora, vì sao muốn dùng em làm đối tượng thí nghiệm tiến hành hàng loạt thí nghiệm kháng thể.” Hắn ngừng một lát, nói: “Sau này có lẽ vì nghiên cứu vắc xin gặp vấn đề, tình trạng tinh thần của bà dần trở nên bất thường, luôn sinh ra ảo tưởng rằng ba em chưa chết, thậm chí còn tiếp tục nghiên cứu virus Pandora………”
Tư Nam nhắm mắt mình lại, trong đầu dần hiện lên mọi điều đau đớn không dám nhớ về đó, biệt thự xám xịt xinh đẹp, cùng đỉnh nóc dường như luôn có sương đen, mờ mờ hiện ra cơn xoáy màu máu của bầu trời.
“Em đã phá tan ảo tưởng của bà.” Tư Nam mở to mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ kể tiếp, “Bà không thể chấp nhận, để lại một lá thư rồi tự sát.”
Tới đây, Chu Nhung đã hiểu rõ trong bốn chữ ’em không dám đi’ này chan chứa biết bao tình cảm phức tạp khó miêu tả bằng ngôn từ.
“Khi nào thì em mở lá di thư kia ra?” Y nói nhỏ.
“Mấy năm sau ý nhỉ,” Tư Nam nói, “Em không nhớ rõ cụ thể ngày nào rồi. Đọc lá thư đó em mới biết hóa ra vắc xin nghiên cứu đã tiến tới bước phát triển quan trọng nhất, song lúc em đi hỏi Law Mayer, anh ta nói kế hoạch này đã bị tạm dừng………..”
“Nên là em đã nghĩ, nếu virus Pandora được bắt đầu từ mẹ em, vậy em cũng có trách nhiệm công khai lan truyền vắc xin với bên ngoài.”
Hắn nói xong, bèn cười cười.
Đó chỉ là một nụ cười cực kì nhẹ và mệt mỏi, nếu không nhìn kĩ, thực sự sẽ rất khó nhận ra.
Nhưng từ nét cười đó, Chu Nhung đã thấy bóng dáng thả người nhảy xuống từ độ cao ba nghìn feet, ngã xuống vách núi rồi tỉnh dậy vì bị zombie cào xé ăn thịt, cùng khi bị thương rất nặng gần kề cái chết, bước từng bước tập tễnh từ khe núi xuống, kiên cường dùng chút hơi tàn kêu cứu.
Chu Nhung ngồi đó giữ chặt một tay Tư Nam, hai người úp tay vào nhau, Chu Nhung dùng bắp đùi rắn chắc kẹp hắn ngồi trong lòng mình, thì thầm hỏi: “Khi em liên hệ với thứ trưởng Quách, sao đã tin 118 thế?”
Tư Nam ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm sâu thẳm trên hải đảo, lát sau hắn cười nói: “Mặc dù khi ấy em đã quên mất anh, nhưng mà……..sau khi mẹ qua đời, ngoài anh thì em còn có thể tin được ai nữa đây.”
Chu Nhung chìa tay ghì chặt sau gáy Tư Nam, để khuôn mặt hắn dựa vào người mình, trao một nụ hôn quấn quít triền miên lên bờ môi lạnh giá mềm mại của hắn.
Tại một nơi khác của sân bay, ánh đèn chiếu xa xuyên qua bóng đêm mênh mông, khiến bóng hình hai người quấn quýt theo gió tán ra xa. Rất lâu sau, Chu Nhung bế ngang người Tư Nam, để tay hắn khoác trên cổ mình, đi vào khu túc xá phía bên kia hòn đảo.
“Anh cười gì thế?” Tư Nam hỏi thầm thì.
Chu Nhung nói: “Anh nhớ đến vụ Law Mayer nói em trong căn tin………..”
“Dùng một cái thìa đâm chết mọi người?”
Chu Nhung cúi đầu, gò má Tư Nam kề sát bên gáy y, từ góc nhìn của mình, y chỉ có thể trông thấy khóe môi cong cong của Tư Nam: “Là thật đó.”
“Nhưng không giống tính cách của em.”
Tư Nam hỏi vặn: “Anh biết tính em ra sao à?”
Chu Nhung suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Có thể đỗ lại trên con đường có zombie bao vây, chủ động giúp đỡ một tốp người xa lạ bị nhốt trong bãi đỗ xe, cũng gần như thấu rõ tính cách rồi nhỉ!”
Ý cười trên khóe môi Tư Nam càng lan rộng: “Ừm, em cũng cảm thấy chuyện này có thể giành công cả đời…………….này!”
Chu Nhung cười tươi vỗ mạnh một cái vào mông Tư Nam.
Chu Nhung không hỏi, giống như để mặc nó. Hai người đi dọc theo con đường quốc lộ dài, vượt qua khu bến cảng, hai bên đường là cánh đồng cỏ khô xơ xác, liên tục nhấp nhô trong màn đêm, đèn đường phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt; bờ môi Tư Nam dính chặt trên hõm gáy ấm nóng mềm mịn của Chu Nhung, không rõ đang nghĩ điều gì, rất lâu sau đột nhiên nói nhỏ: “Bởi vì ăn phải thứ gì đó bị bỏ thuốc.”
“Hửm?”
“Khi em đi lấy nước về xong, có ngồi ăn một miếng, bèn phát hiện ra vị nó là lạ. Cho dù thuốc do ai ngồi đó bỏ, em cũng đã cho bọn họ cơ hội bỏ đi, không muốn đi thì chắc chắn là đồng bọn rồi.”
Chu Nhung “A──” gật gù: “Rất có logic.”
“Căn cứ White Eagle không phải là nơi tốt lành.” Tư Nam nói, “Nêu phải có người chết, em chỉ muốn chắc chắn người đó không phải là em.”
Chu Nhung lặp lại lần nữa: “Rất có logic.” Giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Không khí trên hải đảo trong lành, sao sáng như ngọc, tiếng rì rào của thủy triều dội đến từ phía xa. Hai người quay lưng với biển cả, hướng đến khu kí túc sắp tắt hết ánh đèn, bóng lưng chậm rãi hòa vào làn gió thu phương nam ấm áp của tổ quốc.
“Đợi sau khi tai họa qua đi, chúng mình sẽ đi đào ba em ra rồi hỏa táng nhé.”
“Hỏa táng thành tro thì để ở đâu?”
Chu Nhung nói: “Hợp táng cùng mẹ em! Hợp táng cả ba mẹ của anh vợ hờ luôn, ba mẹ anh cũng hợp táng. Ai cũng có đôi cặp, không ai hơn ai nhé!”
Tư Nam cười to, gần như chúi vào trong ngực Chu Nhung, nói bằng lòng: “Được!”