Dịch: Khởi Linh
***
Linh hồn của Chu Nhung như phiêu bồng trong cõi hư vô, đôi mắt lạnh lùng quan sát cơ thể đang đứng dưới đất của mình.
Cổ tay áo không sạch sẽ chỉnh tề, đường may quần không thẳng tắp, theo góc nhìn, cơ mặt trên hai má căng cứng, mọi hành động chính xác đến từng milimet, không khác gì buổi lễ tuân thủ đón nhận toàn bộ nghi thức huấn luyện của năm đó.
──Phải thực hiện đến trình độ có thể lên thẳng Thiên An Môn(1) biểu diễn kéo cờ bất kì lúc nào, y chợt nhớ đến nụ cười tiêu chuẩn thế này trong kí ức.
“Mở ra cho tôi xem,” Ông cụ mở miệng nói.
Chu Nhung cúi chào, tiến đến mở cái vali. Hơi lạnh lập tức tỏa ra, dần dần để lộ hai ống kháng thể màu đỏ sẫm đặt cố định trong giá ống nghiệm.
Ông cụ gật gật đầu, không nhìn thấu tâm trạng: “Vì cái này mà không biết năm nay phía quân đội đã hi sinh bao người.”
Chu Nhung nói: “Khi chúng tôi tiến vào Sở nghiên cứu của quân khu dưới lòng đất đã phát tín hiệu vệ tinh, thông báo chúng tôi sẽ cố gắng tìm được tài liệu và đi đến Nam Hải, vì sao quân đội còn……….”
“Sau khi nhận được thông tin, quân đội vẫn luôn tìm kiếm các cậu.” Ông cụ cảm khái thở dài: “Nhưng các sóng tần số thông tin liên lạc từ Hồ Bắc, Hồ Nam đến ven biển Quảng Đông đều đã bị cắt đứt hoàn toàn, trong vùng đất khô cằn bao la ngàn dặm, quân đội sẽ tìm được dấu tích của các cậu hay sao? Hai căn cứ tị nạn ở Quảng Tây và Vân Nam, toàn phải dựa vào tính mạng của quân nhân mới xây dựng được đấy.”
Chu Nhung im lặng, nhắm hai mắt mình lại.
“Không tìm được các cậu, phía quân đội sẽ không biết liệu tài liệu nghiên cứu đã được lấy ra khỏi quân khu B hay chưa, cho nên không dám dùng tên lửa oanh tạc.” Sau phút ngập ngừng, ông cụ nói tiếp: “Theo tính toán của bộ tổng tham mưu căn cứ, khả năng các cậu thâm nhập thành công quân khu B, lấy được tài liệu chạy về Nam Hải nhỏ hơn 1%.”
Sự thực đúng là như vậy.
Nếu như không gặp Tư Nam, năm người lính đặc chủng còn lại này, hành trình nguy hiểm xa xôi ngàn dặm từ thành phố B xuống phía Nam cũng đủ làm bọn họ không mười thì cũng tám lần mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng mặt khác, nếu không gặp được bọn họ, dù có ba đầu sáu tay, Tư Nam cũng rất khó sống sót tới ngày hôm nay.
Buổi gặp gỡ trong chiều cuối thu tại thành phố T ấy, một sự trùng hợp ngẫu nhiên có tỉ lệ một phần mười triệu, đủ để thay đổi rất nhiều sự việc đã định sẵn cùng số phận của nhiều người.
“Tuy nhiên các cậu thực sự đã sáng tạo ra kì tích, lúc điều cậu xuống làm bộ đội đặc chủng, tôi cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.”
Chu Nhung muốn mở miệng nói lời khiêm tốn, song toàn những câu khuôn mẫu, ông cụ ngắt lời y:
“Lão Trịnh đã nói chuyện khôi phục chức vụ cho cậu hay chưa?”
Đến rồi.
Chu Nhung suy nghĩ một lát, nói: “Vâng, trung tướng Trịnh đã nói cho tôi biết 118 đã bị xóa sổ.”
Ông cụ gật đầu không nói, Chu Nhung nhìn ông, nói thành khẩn: “Thủ trưởng, tôi hi vọng ủy viên chính trị có thể nghĩ đến chuyện xây dựng lại 118. Lính không còn thì vẫn có thể kêu gọi, chỉ cần đội trưởng tôi đây vẫn sống, biên chế của trung đội số sáu sẽ tồn tại, 118 cũng sẽ còn. Thời gian 118 thành lập tuy chưa lâu, nhưng đã lập được rất nhiều chiến công vang dội……..”
Ông cụ để mặc y nói, nét mặt trông không rõ đang khen ngợi hay phản đối, mãi đến khi Chu Nhung nói xong, mới thình lình hỏi một câu:
“Hai năm trước bộ ngoại giao đến 118 chọn người, cậu biết rồi đúng không?”
Chu Nhung ngớ ra, “Có biết ạ.”
“Sao không đăng ký thế?”
Chu Nhung suy tư rất lâu, mới nói: “Tôi cảm thấy, dưới tình hình hiện tại, tôi làm một thiếu tá bình thường trong bộ đội đặc chủng, có khi sẽ có thể làm được nhiều chuyện cho tổ quốc hơn ạ.”
Tư Nam đã nói đúng một điểm, Chu Nhung có tính cách gặp người nói tiếng người gặp ma nói tiếng ma, y luôn tìm được từ ngữ thích hợp nhất để diễn tả suy nghĩ không làm người khác quá hài lòng về mình.
Đôi mắt vẩn đục của ông cụ chợt lóe ra ý cười, hiển nhiên có cảm tưởng giống với Tư Nam, nói: “Không, thượng tá. Tôi đã nghe vụ huyết thanh kháng thể trị hết virus của cậu rồi, tôi nghĩ trước khi vắc xin được điều chế, ở lại tổng bộ quân đội sẽ làm cậu phát huy được hiệu quả tốt hơn.”
Chu Nhung: “Vâng đúng vậy, nhưng……..”
“Chiến công mà đại đội 118 lập được vào thời kì đầu khi virus bùng phát thực sự rất khó xóa nhòa, song bên bộ đội vì toàn quân bị giết nên xóa bỏ biên chế thì vẫn có rất nhiều, 118 chỉ là một trong số đó, họ và những anh em đồng chí sẽ mãi mãi ghi vào trang lịch sử quân đội nước cộng hòa.”
Chu Nhung vẫn muốn nói thêm, ông cụ như mẫn cảm nhận ra suy nghĩ của y: “Tỉ lệ hi sinh trên tiền tuyến quá cao, thượng tá. Một quốc gia, nếu trong nhà không có lấy một người đàn ông, thì còn bàn về đất nước được sao?”
Câu này thực sự khiến Chu Nhung nháy mắt không còn gì để nói, cứng đờ tại chỗ.
Bấy giờ một người trông giống cán bộ vội vã đi vào, cúi người thì thầm vài câu bên tai ông cụ. Ông cụ giơ tay tỏ ỷ mình đã biết, lập tức vỗ cạnh bàn tới chỗ Chu Nhung: “Được rồi, cậu quay về đi!”
Chu Nhung khó hiểu, ông cụ khẽ thở dài một hơi.
“Cậu vẫn chưa biết phải không? Lão Quách mất rồi, mất trên đường di chuyển từ quân khu B. Cậu đi thăm cháu trai ông ấy đi, di vật mới được đưa đến chỗ thằng bé đấy.”
Khi quân khu B thất thủ, phía ủy viên chính trị có tổ chức một cuộc rút lui có quy mô lớn, thứ trưởng Quách tự nguyện ở lại trấn thủ chỉ huy, kết quả không bắt kịp chuyến máy bay trực thăng cuối cùng.
Chu Nhung gật đầu cảm ơn sau đó đi theo vệ binh dẫn đường, phía cuối hàn lang là một cái căn tin nhỏ, vẫn chưa tới giờ cơm tối, hiện giờ trống vắng không một bóng người, chỉ có Xuân Thảo với Đinh Thực bất an đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong.
“Nhung ca………”
Chu Nhung giơ ngón trỏ để ở trên môi, ra hiệu cho hai người đừng lên tiếng, sau đó đi vào.
Quách Vĩ Tường ngồi bên bàn ăn, mặt quay vào xó tường, ngồi cô đơn một mình trong căn tin. Nhìn từ bóng lưng có thể thấy cậu ta đang vùi mặt vào lòng bàn tay, Chu Nhung đi qua bên cạnh cậu ta, đến một máy bán đồ tự động thả xu leng keng mua bia và thuốc lá ôm hết vào ngực mình, quay người thả rầm xuống bàn, kéo Quách Vĩ Tường đến cái ghế xếp trước mặt.
“Nào, đến đây,” Y mở một lon bia, không nói rõ ràng đã kéo tay trái Quách Vĩ Tường, nhét lon vào tay cậu ta: “Đây là tất cả số tiền hiện có trong người Nhung ca, hôm nay anh quên mình mời chú.”
Hai mắt Quách Vĩ Tường đã đỏ bừng, tay phải vừa định che mắt, liền bị Chu Nhung cưỡng chế nhét điếu thuốc lá Trung Hoa vào tay.
“Nhung ca………….”
“Ông cụ đi như thế nào?”
Nước mắt của Quách Vĩ Tường nhất thời trào ra, lát sau mới lắc đầu nghẹn ngào.
“Virus đột nhiên bùng phát từ Sở nghiên cứu, thời điểm rút lui hỗn loạn, ông ra lệnh cho người khác đi trước, còn ông thì cầm chìa với mật mã đi khóa cổng an ninh tại tầng ngầm thứ ba dưới lòng đất……..Ông đã gần tám mươi, vì vốn chẳng còn việc làm, nên ông mới xin thẩm quyền khẩn cấp tạm thời.”
Thứ trưởng Quách thực sự đã đến tuổi nghỉ hưu, những năm gần đây có rất nhiều sự vụ đều không cần ông đích thân nhúng tay vào. Nếu không phải tự ông kiên quyết đứng ra yêu cầu, nhiệm vụ đi sau cùng mang tính chất hi sinh này, sẽ không thể giao cho một ông cụ đã gần tám mươi tuổi.
“Em còn chưa kịp nói tạm biệt với ông.” Chóp mũi Quách Vĩ Tường đỏ ửng, nói: “Trước cái hôm em đi, xe quân đội có tạt ngang qua cửa nhà, anh từng hỏi em có muốn dừng xe một lát hay không, cho em năm phút đi vào nói tạm biệt với ông nội…..Nhưng em sợ ông lớn tuổi rồi sẽ cho rằng em được ưu tiên đặc cách, nên cắn răng nói không cần. Vì sao khi ấy em không vào cơ chứ? Sao em lại không vào một lần, em không có cả lần gặp cuối cùng với ông……….”
Chu Nhung tự hút một điếu, rũ mí mắt trong làn khói trắng.
Trong tay Quách Vĩ Tường có một cái hộp sắt màu xám, kích thước bằng với hộp giày thông thường, được buộc chặt bằng một dải lụa đỏ vàng. Chu Nhung biết đây là thứ gì──Hộp di vật, bên trong là những đồ đạc vụn vặt thứ trưởng Quách hay dùng khi còn sống.
Bút máy, vở viết tay, kính lão, cùng giấy chứng nhận ghi công nặng ít nhất nửa hộp và cả huân huy chương.
“Em là một thành viên 118,” Chu Nhung nói nhỏ, “Ông cụ vẫn hay khoe chuyện này với mọi người, ông sẽ yên nghỉ mà.”
Quách Vĩ Tường lại khóc lắc đầu, miệng nói lầm bầm Nhung ca anh không hiểu, anh không hiểu đâu.
“Ông vốn muốn em làm công việc khác, em không nên thi tuyển làm bộ đội đặc chủng…..Em muốn tự chứng minh bản thân mình, muốn phấn đấu một phen, muốn nói với ông em phải thực hiện lí tưởng của mình……nhưng thực ra ông chỉ muốn để đứa cháu trai duy nhất được bình yên ở bên cạnh mình, chứ không trông mong em có tài cán hay bản lĩnh gì……”
Giọng của Quách Vĩ Tường không cao, bởi vì khóc nấc nên thậm chí mang chút khàn khàn khó tả, nhưng dường như Chu Nhung lại bị một vật sắc nhọn đâm vào người, nhất thời không nói ra lời.
“Nếu em luôn ở bên ông, ông sẽ không chết.” Quách Vĩ Tường cầm điếu thuốc, bàn tay chống trên thái dương đỏ bừng, nói lẩm bẩm: “Nếu lúc ấy em cũng có tại đó, em nhất định sẽ không cho một ông lão tám mươi như ông đi khóa cửa, em nhất định…….”
Chu Nhung vỗ nhẹ cánh tay Quách Vĩ Tường, như thể muốn truyền sức mạnh, đè mạnh xuống: “Đừng nghĩ như thế. Chú lớn bằng nhường này rồi, còn có bản lĩnh gì chứ, cả ngày ngoài chuyện ở bên ông cụ nhà mình thì có làm được việc gì ra hồn đâu, thứ trưởng Quách có thể yên tâm ra đi được không?”
“Chú nói muốn theo đuổi lí tưởng của mình với ông, thực ra ông nội chú mừng lắm đó.” Chu Nhung nói tiếp, “Chú không hiểu rồi, Tường Tử. Lúc ông cụ ra đi chắc chắn rất yên tâm, ông biết chú có bản lĩnh, không cần dựa dẫm vào ai hết.”
Quách Vĩ Tường thở hổn hển, xoang mũi phát ra tiếng bén nhọn, cuối cùng biến thành tiêng khóc đau đớn nức nở.
Đinh Thực cực kì cẩn thận đi tới, Xuân Thảo cũng nhẹ chân nhẹ tay theo sau cậu ta. Bốn người ngồi quanh cái bàn ăn nho nhỏ, Đinh Thực vừa ngồi đã vỗ mạnh vào lưng Quách Vĩ Tường, không ngừng thầm thì an ủi, tiếng gào khóc của người sau rốt cuộc từ từ biến thành tiếng nghẹn ngào khàn khàn trầm thấp.
“Nhung ca,” Xuân Thảo khẽ hỏi: “Chuyện xóa bỏ…..đã xác nhận rồi sao?”
Chu Nhung phà ra một hơi trắng, trông như cười gượng, song trông không rõ lắm.
Xuân Thảo với Đinh Thực cùng liếc nhìn nhau, nom như rất không muốn tin, “Nhưng ……trung đội số sáu của chúng ta vẫn còn. Chẳng phải từng nói miễn sao vẫn còn đội trưởng, thì sẽ có biên chế sao? Sao nói xóa liền……”
Chu Nhung không trả lời.
Xuân Thảo còn định hỏi thêm, Đinh Thực đã đập nhẹ tay cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho Xuân Thảo cúi đầu nhìn thử mà xem.
──Chỉ thấy tay trái Chu Nhung kẹp điếu thuốc, tay phải lại cầm lon bia chưa bật. Có lẽ Chu Nhung không nhận ra sức tay của mình lớn tới nhường nào, cái lon bằng nhôm đã bị bóp méo mó, móng tay cắt một dấu sâu trên cái lon bóng nhẵn.
Trái tim Xuân Thảo đột ngột nhảy lên, không dám lên tiếng.
“Lí tưởng của mọi người là gì?” Lát sau, trong làn khói thuốc trắng xóa, Chu Nhung bỗng nói.
Xuân Thảo với Đinh Thực hai mặt nhìn nhau.
“Lí tưởng của anh là làm những việc đúng đắn.” Trông Chu Nhung như đang tự lầm bầm với mình, nói: “Không phải ngày ngày để ý cái quần mình mặc thẳng thớm, cổ áo phẳng phiu, hay đứng ăn ảnh trước ống kính, hoặc lo lắng liệu cấp dưới có làm bẽ mặt trước truyền thông nước ngoài hay không. Không phải cả ngày tự hỏi một cú liếc mắt của người khác có ý nghĩa gì, trong lời nói ẩn giấu mấy lớp nghĩa, người này có quan hệ dây mơ rễ má bao nhiêu với phe phái kia….Anh chỉ muốn làm những chuyện đứng đắn chân thật, giống như các chú giải phóng năm đó, sáng sớm tiện tay giúp cô nhi viện xúc ít tuyết.”
Y lau mặt, đổi tay vẩy tàn thuốc, đa cảm bật cười.
Quách Vĩ Tường quên mất chuyện khóc lóc từ bao giờ, nói nhỏ: “Nhung ca………”
Chu Nhung ừ, trả lời một nẻo: “Thế đó, được rồi, mọi người đều đang đi trên con đường thực hiện lí tưởng của mình.”
Y bật dậy trong ánh nhìn ngu ngơ mù mờ của mọi người, dùng hết sức thở mạnh một hơi, phảng phất như cuối cùng đã đánh xong một cuộc chiến gian nan, nhân lúc bom đạn ngừng nổ, vỗ nhẹ vai ba người đồng đội:
“Anh phải kiêu ngạo vì mọi người.”
Y lộ ra một nụ cười ngắn ngủi, quay người rời khỏi khu căn tin nhỏ.
Trong phòng bệnh đặc biệt, Tư Nam quả nhiên không chịu phối hợp, chỉ nhắm mắt dưỡng thần tựa vào đầu giường, không ai dám quấy rầy hắn. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân trở về của Chu Nhung, hắn mới ngồi thẳng dậy, thoáng thả lỏng thái độ, nhỏ nhẹ đến mức khó lòng nhận ra nổi.
Tàu sân bay vẫn có thể cung cấp đầy đủ vật tư, Chu Nhung mang đồ ăn cùng món chè trở về. Sắc trời và mặt biển nhanh chóng tối om, khi màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh, hai người ngồi cụng trán ăn cơm trên cái bàn nhỏ, hơi nóng của món chè trôi nước trái dưa thơm lừng tỏa ra tràn ngập dưới ánh đèn.
“Gà trống không sao rồi chứ?” Tư Nam không ngẩng đầu, hỏi.
“Không sao rồi.” Chu Nhung nói: “Đừng tìm chú ấy, cho chú ấy chút thời gian ở riêng đi.”
Tư Nam hơi đăm chiêu gật gật đầu.
Một lát sau, Chu Nhung nhìn thấy hắn mở hộp cà mèn vừa được mình đóng kín ở bên cạnh, bắt đầu ăn hai miếng đùi gà om cùng nửa bát chè, đột nhiên mới hiểu ra vì sao trước khi ăn cơm Tư Nam đòi giữ riêng cái hộp này── Không phải Tư Nam tiết kiệm giữ làm bữa sáng mai.
Mà hắn muốn cầm chút đồ, đi thăm Quách Vĩ Tường.
Chu Nhung cười phì ra tiếng, Tư Nam mặt không biểu cảm ói một cái xương gà ra: “Anh cười gì đó?”
“Không, không có gì.” Chu Nhung liên tục xua tay, nỗi muộn phiền u ám trong lòng đột nhiên tan đi hơn nửa.
Ăn cơm xong, y tá rốt cuộc mới dám đến lấy máu, Chu Nhung chú ý, nhìn lom lom ở kế bên, bất ngờ là lần này y tá không có lấy nhiều, đến 100CC liền ngừng lại. Y hỏi vì sao, thái độ của y tá hiền lành vô cùng: “Tiến sĩ Ninh của tổng cục chiến lược của Sở nghiên cứu nói mấy hôm trước mới rút 800CC máu, sợ lấy thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, phải chờ thêm một thời gian nữa mới tiếp tục………..”
Y tá mồm miệng lanh lẹ, nhất thời đỏ bừng mặt.
Tư Nam không hiểu nền tảng chính sách quốc gia cho lắm, hiếm có lúc chủ động hỏi: “Tiếp tục cái gì?”
Y tá luống cuống tay chân chạy mất tiêu.
Cửa phòng đóng cạch một tiếng, ánh đèn màu da cam rải khắp mọi nơi biến phòng bệnh thành một căn phòng ngủ nho nhỏ. Chu Nhung vội vã ra khỏi bồn tắm nước nóng, mái tóc đen sau khi được lau bằng khăn mặt thì rối tung dựng thẳng lên, bọt nước chảy dọc theo đường cơ bắp cường tráng sau lưng, cúi người chống tay lên mép gối, nhìn chăm chú Tư Nam đang nằm nghiêng trên giường.
Bữa tối nay Tư Nam ăn no cực kì ── Tuy rằng chỉ có mấy miếng gà om và bát chè trôi nước, nhưng có thể nhận ra hắn thích ý vô cùng.
Đây là bữa ăn tuyệt vời nhất mà y từng nhìn thấy, Chu Nhung nghĩ.
Không phải gặm lương khô cứng đét, không phải uống nước lạnh trong mùa đông rét buốt, không phải lo lắng giữa thời điểm hết sức đói khát, đang ăn như hổ như sói được một nửa, phải đột ngột cầm vũ khí chiến đấu với zombie.
Nhưng, tất cả đều không phải thứ tôi có thể cho em ấy, tôi chẳng có cái gì hết.
Chu Nhung nuốt một ngụm nước miếng, đầu lưỡi ngập tràn vị chua xót khó nói thành lời, Tư Nam khẽ nhúc nhích: “Sao thế?”
“……..Không có gì.” Chu Nhung nói nhỏ, hôn lên băng gạc tuyết trắng mềm mại trước mắt hắn.
Ngay sau đó sau gáy bị bàn tay Tư Nam đè chặt. Ầm một tiếng trời đất quay cuồng, lưng Chu Nhung đập mạnh xuống giường, chưa kịp phản ưng thì hai người đã đổi vị trí trên dưới cho nhau, đùi của Tư Nam để ngang ngồi trên cái eo rắn chắc của Chu Nhung, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của y, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc thì anh bị sao thế, muốn fuck à?”
Chu Nhung đe dọa húc háng lên trên: “Ai fuck ai?”
Tư Nam: “……………..”
Chu Nhung xấu xa nói: “Đồng chí Tư Tiểu Nam, tổ chức hy vọng em nhìn thẳng vào chênh lệch giữa phần cứng, có bao giờ em thấy người cầm khẩu súng lục kiểu 92 (2) đọ cùng súng chống tăng bazooka (3) chưa?”
“Là súng chống tăng đóng cọc thì có.” Tư Nam mỉm cười nói, trở tay sờ mó cầm cái thứ con cháu kia: “Dù sao thì kinh nghiệm của người dùng không tốt lắm, cắt đi thôi…….”
Chu Nhung cuống quýt kéo tay hắn lại, cưỡng ép nhét Tư Nam vào trong ổ chăn, cuốn tròn thành cái bánh ôm vào trong ngực.
Hai người em chọc anh một cái, anh gãi em một tẹo, ầm ĩ rất lâu, Chu Nhung không cứng nổi, dùng đùi kẹp Tư Nam không cho hắn giãy ra, tắt đèn cái rụp, ra lệnh: “Không đùa nữa, ngủ đi!”
Tư Nam: “Lỗ tai.”
Chu Nhung dùng ngón tay không ngừng vuốt ve gãi nhẹ vành tai Tư Nam, gãi cho hắn dễ chịu cực kì, tiếng hít thở từ từ trở nên sâu và an ổn dần.
Trong phòng bệnh tối đen không thấy năm ngón, chung quanh im ắng, hình như có tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát phía xa. Trong màn đêm, Chu Nhung cứ trợn tròn mắt, không biết bao lâu sau, mới tạm dừng hành vi này.
“Ngày mai tàu sẽ cập bến…………” Y gần như nói trong im lặng, không biết đang hỏi Tư Nam hay tự hỏi chính mình: “Sau này phải làm sao đây, hử?”
Chung quanh yên ắng một lát.
“Phối hợp nghiên cứu, chế tạo vắc xin, ra ngoài tiếp tục đánh zombie.” Đột nhiên, giọng nói rõ tỉnh của Tư Nam vang lên trong lòng y, giễu cợt trắng trợn: “Ngủ chưa đó tiểu thư Chu?”
Chu Nhung: “…………………………………….”
Khóe miệng Chu Nhung giần giật, Tư Nam thoải mái co cụm trong lòng y, mãi sau ra lệnh nói: “Lỗ tai.”
Chú thích:
(1) Thiên An Môn: Quảng trường Thiên An Môn (giản thể: 天安门广场, phồn thể: 天安門廣場, bính âm: Tiān’ānmén Guǎngchǎng) là một quảng trường rất lớn tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Nó được đặt tên theo Thiên An Môn, cổng thành ở phía bắc chia cách nó với Tử Cấm Thành. Nhiều người xem nơi đây là nơi tượng trưng trung tâm của Trung Quốc. Ở ngoài Trung Quốc, quảng trường này được nhiều người biết đến qua một cuộc biểu tình trong năm 1989.
(2) Súng lục kiểu 92
(3) Súng chống tăng Bazooka