Dịch: Khởi Linh
***
Trần Nhã Tịnh nói được làm được, tới ngày thứ ba thì có tin tức báo về.
Đội tuần tra kiếm được một chiếc thuyền cảnh sát vứt bỏ trên bờ biển, đã kéo tới cảng dọn dẹp rửa sạch xong xuôi, chỉ chờ vận chuyển vật tư, nước ngọt cùng thiết bị, ắt sẽ có thể rời biến ngay lập tức.
Huyết thanh đỏ nhạt trong ống nghiệm được hút tới đáy, Ninh Du rút kim tiêm ra, Trần Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu.
Trong văn phòng im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, Vạn Bưu để đàn em cầm súng đảm nhiệm canh gác chung quanh, không rõ bao lâu sau, đột nhiên sắc mặt Trần Nhã Tịnh thay đổi, hình như cực kì đau đớn, tóm chặt tay vịn xe lăn.
“………..A………..”
“Nhã Tịnh!”
“Tiểu thư Trần!”
“A…………..” Trần Nhã Tịnh thở dốc kịch liệt, cơ thể không ngừng run rẩy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Thảm lông trên đùi cô ta trượt xuống, bắp thịt trên đôi chân lỏng lẻo vì bị liệt vậy mà bắt đầu dần dần căng phồng, mấy giây sau, cô ta đè chặt tay vịn, thoáng đứng dậy!
Vạn Bưu mừng rỡ thất thanh: “Có hiệu quả rồi?!”
Ninh Du quyết đoán nói: “Chậm đã!”
Chỉ thấy sau khi Trần Nhã Tịnh rời khỏi xe lăn đi được vài mét, sắc mặt xanh đỏ đan xen, hai cánh tay bắt đầu phát run. Giây tiếp theo, trong ánh mắt vô cùng lo lắng của mọi người, cô ta chợt mất hết sức, nặng nề ngồi xuống xe lăn lần thứ hai!
Rầm một tiếng, đám tay chân tranh nhau định xông lên đỡ, lại bị Ninh Du giơ tay ngăn cản.
Đau đớn cực độ khiến cả mặt Trần Nhã Tịnh co giật, vết sẹo bên má trái méo mó, mồ hôi lạnh từ hai má trắng nhợt rơi xuống hết giọt này đến giọt khác, thoạt nhìn có chút xấu xí và đáng sợ. Nhưng chung quanh không một ai để ý, trái lại mặt người nào người nấy đều cứng ngắc, Vạn Bưu nặng trĩu nhắm chặt hai mắt mình.
Vài phút sau, cơn đau như sóng thủy triều ùn ùn kéo đến cuối cùng từ từ rút lui, Trần Nhã Tịnh run run thở ra một hơi, mệt mỏi dựa vào xe lăn.
“……….Lại thất bại nữa rồi.” Ninh Du khàn khàn nói, thả ống tiêm rỗng xuống.
Vạn Bưu khó dấu được thất vọng: “Vì sao lại thế, tiến sĩ Ninh, chẳng phải ngài nói nghiên cứu vắc xin đã có bước tiến triển đột phá, sắp sửa thành công rồi sao?!”
Ninh Du muốn giải thích, có điều bị Trần Nhã Tịnh ngăn cản:
“Đừng thế, Vạn Bưu…….” Cô ta mệt mỏi nói: “Đây không phải lỗi của Ninh Du.”
Cô ta nắm chặt tay vịn, ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn từng khuôn mặt chăm chú của mỗi người trong phòng, đa cảm bật cười: “Từ giây phút đồng ý tiêm virus, chúng ta đã biết có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đến nay vẫn ngồi ở tại đây, đã là kết quả cực tốt rồi, không phải sao? Ít nhất chúng ta vẫn có hi vọng thành công.”
“Không, Nhã Tịnh.” Ninh Du dọn hộp y tế, đứng dậy, chậm rãi nói: “Hệ thống miễn dịch của cô không thể chịu được thí nghiệm với cải tạo nào nữa, chỉ cần thêm một lần thất bại, sẽ thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Cô có thể chết bất cứ lúc nào vì chứng rối loạn hệ miễn dịch hoặc nặng hơn……….”
“Cô sẽ bị zombie hóa hoàn toàn.” Trong ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, gã rốt cuộc gian nan nói ra câu này.
Vạn Bưu quát to: “Tiến sĩ Ninh!”
Trần Nhã Tịnh nhẹ nhàng rũ mắt.
Ninh Du nói: “Tôi chắc chắn phương hướng nghiên cứu vắc xin là chính xác, tuy nhiên, trong lịch sử tiến hóa của linh trưởng chưa từng gặp phải một loại virus nguy hiểm và mạnh mẽ đến vậy, hệ thống miễn dịch yếu ớt của loài người thực sự không thể sản sinh kháng thể đủ mạnh, có thể chống chọi tương đương được. Tôi từng cho rằng huyết thanh trong tay Law Mayer có thể giúp tôi hoàn thiện thành công vắc xin, nhưng Law Mayer rõ ràng đã………..”
Gã giơ tay ấn chặt mi tâm, hình như định dùng cách này để cưỡng chế kiểm soát cảm xúc, lắc đầu không nói gì nữa.
“Đúng vậy, Ninh Du.” Trần Nhã Tịnh bình thản nói: “Có đôi khi khoảng cách giữa “sắp tiến tới thành công’ và ‘thực sự thành công’ là vô cùng xa xôi với mong manh, là cần mười mấy năm hoặc thậm chí đến vài thế hệ. Công nguyên, thế kỷ mười bốn đến thế kỷ mười tám, Cái chết đen (1) tàn phá toàn bộ lục địa Châu Âu, dịch Đậu mùa (2) giết chết Pha-ra-ông 3000 năm trước, không tìm được thuốc đặc hiệu chữa trị virus HIV, và cả dịch Ebola(3) khiến mọi người bó tay chịu chết…… Nếu có người nói virus zombie sẽ tiếp tục hoành hành trên Trái Đất trong trăm năm nữa, tôi cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.”
“Thế nhưng,” Cô ta nói, “Đây tuyệt không có nghĩa thế hệ chúng ta chỉ có thể ngồi đây, yên lặng chờ nó ngày ngày phát triển phá hủy Trái Đất, chúng ta vẫn phải tiếp tục đấu tranh đến chết với nó.”
Trong phòng im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở liên tục của mọi người.
Cánh cửa bị gõ cộc cộc hai tiếng.
“Vào đi.”
Một gã cảnh vệ nghiêng mình bước vào, vội vã chạy đến, nói khẽ: “Tiểu thư Trần, đội trưởng Chu chị mời đã tới, hiện đang chờ bên ngoài.”
Trần Nhã Tịnh và Ninh Du nhanh chóng liếc mắt trao đổi, hỏi cảnh vệ: “Cạnh anh ta còn cái người tên Tư Nam kia không?”
“Không ai theo hết.”
Vạn Bưu ra hiệu với cấp dưới, dẫn bọn họ lẳng lặng không tiếng động đi vào một cánh cửa khác của văn phòng──Đó là một phòng nghỉ đơn được ngăn cách.
Tới tận khi cửa phòng nghỉ được khép hờ, Trần Nhã Tịnh mới gật đầu với cảnh vệ: “Mời đội trưởng Chu vào đi.”
Cảnh vệ nhận lệnh mà đi.
Ninh Du cầm hộp y tế lùi về sau, đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của Trần Nhã Tịnh. Ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần của Chu Nhung, Ninh Du há miệng, giọng rất nhỏ và cực rõ ràng: “Một lần cuối.”
Trần Nhã Tịnh mỉm cười nói: “Nên nói rằng, ít nhất vẫn còn một cơ hội cuối cùng chứ.”
Chu Nhung đẩy cửa bước vào.
Ninh Du quay đi, tà áo blouse hất tung thành một đường cong, sượt qua vai Chu Nhung, nhưng không liếc lấy một lần, sải bước đi ra khỏi văn phòng.
“………….” Chu Nhung nhìn bóng lưng Ninh Du bước nhanh khuất xa trên hành lang, có vẻ hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc mắt đánh giá Trần Nhã Tịnh: “Tiểu thư Trần không khỏe sao?”
“Kiểm tra sức khỏe định kỳ mà thôi,” Trần Nhã Tịnh giơ tay ra hiệu: “Mời ngồi.”
Chu Nhung mặc chiếc jacket ngắn tay, quần bò, chân đi đôi bốt đế cao của quân đội, đeo găng tay bắn tỉa, gu ăn mặc nom cực kì tháo vát, thoạt nhìn khiến chiều cao của y có cảm giác áp bách. Trần Nhã Tịnh làm như đăm chiêu híp híp mắt, lúc sau cười nói: “Tôi tự dưng nhận ra, đội trưởng Chu chưa bao người ngồi đối diện với tôi nhé.”
“Vậy sao?”
“Có thể hỏi chút nguyên nhân không? Chẳng nhẽ anh cảm thấy tôi có chỗ bất thường, xuất phát từ bản năng chiến binh, lúc nào cũng sẵn sàng hành động hoặc rút lui?”
Lúc Trần Nhã Tịnh mở miệng hỏi câu này, giọng điệu cực bình tĩnh, thậm chí còn hơi chút tò mò. Chu Nhung từ trên cao đối diện với cô ta, khoe mắt liếc nhìn toàn bộ văn phòng, lát sau bật cười lắc lắc đầu:
“Không, thói quen thích đứng của quân nhân mà thôi.”
Trần Nhã Tịnh gật đầu tỏ vẻ mình chấp nhận câu giải thích này, thái độ cực kì tự nhiên: “Được, đội trưởng Chu.”
Cô ta ngập ngừng, nói tiếp: “Hôm nay tôi mời anh đến đây, là muốn thương lượng vấn đề vật tư rời bến tàu…..Tôi đã viết hết vào tờ danh sách này, hiện nó là viện trợ lớn nhất tôi có thể cung cấp trong phạm vi khả năng của mình, mời anh xem cho.”
Trần Nhã Tịnh mở kẹp văn kiện ra, hai ngón tay ghim một tờ giấy, đoạn nhẹ nhàng đẩy đến mặt bàn chỗ Chu Nhung.
***
Cùng lúc đó, trước căn tin.
Một đôi găng tay dính đầy dầu máy cầm trục bánh xe, cả người Tư Nam chui ra khỏi gầm xe, lau sạch mồ hôi.
Hắn chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen, để lộ đường cong cơ bắp trắng nõn; bởi vì tư thế nằm ngửa, hình dáng cơ bụng bằng phẳng chắc nịch hiện ra trong lớp áo ba lỗ bị che kín.
Nhan Hào hơi mất tự nhiên lia mắt đi chỗ khác: “Thế nào rồi?”
“Cờ lê.”
Nhan Hào lấy cờ lê từ trong hộp dụng cụ đưa qua, Tư Nam lại chui vào gầm xe lần nữa.
Đúng giữa trưa, mặt trời chói chang rực rỡ rắc trên khu đất, cát bụi cuốn lên trên sân thể dục phía xa, tốp năm tốp ba người mặc giáp y(4) mỏng đi qua đi lại, không khí đã loáng thoáng mang theo hơi ấm đầu xuân.
“Cậu cần giúp không?” Nhan Hào ngồi xổm trên đất, hỏi.
Tiếng của Tư Nam truyền ra từ gầm xe: “Không.”
“…….Tôi lấy chút nước cho cậu uống nhé?”
“Không.”
Nhan Hào mênh mang suy sụp, lúc sau xác định thêm lần nữa:
“Cậu không cần giúp thật à?”
Tư Nam ló đầu ra, nghiêm túc nói: “Thật không cần mà, tự tôi cũng có thể làm được.”
Tư Nam đang nằm, Nhan Hào thì ngồi xổm, hai người một trên một dưới nhìn nhau một lúc, Tư Nam cuối cùng hết nhịn nổi, hỏi:
“Sao cậu không đi giúp Xuân Thảo sữa cái xe bus kia ấy? Tự tôi làm được thật mà, hay lòng tự trọng của Alpha bọn cậu không thể trơ mắt nhìn một mình tôi sửa xe?”
“Không,” Nhan Hào bất đắc dĩ nói: “Đội trưởng dặn dò tôi tuyệt không thể để cậu một mình, vì thế nhìn chằm chằm cậu là nhiệm vụ của tôi……..Cho dù tôi thấy đây là một kiểu tra tấn thần kinh.”
“?”
“Chỉ được nhìn mà không thể chạm,” Nhan Hào lẩm bẩm, “Còn không bằng đánh một trận thoải mái.”
Tư Nam giơ tay cầm cái tua vít, chui vào gầm xe nói: “Tôi không biết, nhưng ẩu đả, cạnh tranh, hành vi thích ngược và chịu ngược giữa hai tên Alpha chỉ biết mình như các cậu, đại khái là một kiểu tình thú đi, tôi không muốn hiểu thứ này lắm.”
Nhan Hào ngồi xổm trên đất đỡ trán, hơi uể oải: “Thì tại liên quan đến chuyện tuân theo mệnh lệnh cấp trên cấp dưới trong quân đội…………”
“Trong mắt dân thường chúng tôi,” Tư Nam phì cười: “Đây gọi là SM.”
Tư Nam gõ leng leng keng keng một lúc, rốt cuộc vặn xong cái đinh ốc cuối cùng, trượt ra chui vào buồng điều khiển, chân giẫm lên bộ ly hợp.
Xe bọc thép rồ ga, phát ra tiếng gầm rú nằng nặng.
“Ổn rồi,” Tư Nam cởi găng tay dính đầy dầu máy, vứt bừa xuống: “Đợi bảo người thay thanh cản trước, đèn xe cũng cần thay, sau đó sẽ bình thường ngay luôn.”
Nhan Hào khoanh tay tựa vào bên cửa xe, nét mặt u buồn của cu cậu làm người ta khó phân biệt cậu chàng đã nhận ra đời không như mơ hay đành tự chịu, lát sau rốt cuộc cố lấy dũng khí: “Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
Tư Nam: “Chưa yêu bao giờ.”
“……….” Nhan Hào bó tay toàn tập: “Không không, tôi muốn hỏi vì sao cuối cùng cậu lại chọn trúng đội trưởng…..có thật chỉ vì khi bị vây ở Trường Sa, người nhảy xuống máy bay trực thăng rồi tìm thấy cậu là đội trưởng, chứ không phải tôi?”
Cái tay Tư Nam rút chìa khóa xe chợt khựng lại.
Hương rừng nhiệt đới tươi tốt nồng đặc của thời thiếu niên, cuốn theo làn gió nhẹ của buổi chiều đầu xuân, từ từ phả vào mặt.
Có điều, đó là bí mật xen lẫn chua ngọt, tựa như mùi quả rừng chín đượm chầm chậm tỏa ra, dài lâu mà giấu sâu tồn tại ở trong lòng, không muốn chia sẻ cùng người khác.
“Không phải đâu,” Tư Nam cười rộ.
Nhan Hào đẩy cửa xe, thoáng thò người nhìn hắn, khuỷu tay Tư Nam để trên tay lái chống má: “Buổi chiều hôm tôi đi qua thành phố T, lúc cứu các cậu khỏi tòa nhà để xe ấy……….”
“Tôi điều khiển xe máy phi qua ngã tư, các cậu lái xe bọc thép đâm tới tiếp ứng, Chu Nhung đứng ở trên nóc xe tung dây móc, đỡ lấy tôi từ trong không trung, đồng thời lăn vào trong khoang xe.”
“──Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và các cậu, người nhìn thấy đầu tiên là Chu Nhung.” Tư Nam thản nhiên nói: “Có thể đã định sẵn từ khi ấy cả rồi.”
Bây giờ, Nhan Hào chỉ có cảm giác đời anh hư ảo, nhưng vẫn còn sót một tia không chịu thất bại: “Vậy nếu nếu lúc người tìm được cậu ở Trường Sa là tôi, nửa đường gặp phải tuyết lớn chặn đường, người bên cạnh cậu cũng là tôi……..”
“Ai biết được chứ?” Tư Nam vặn lại: “Sự thật thì người đó là Chu Nhung, mọi điều kiện giả định khách quan đều không tồn tại, đúng chứ?”
──Thực ra lời của hắn rất hợp lý, Nhan Hào cũng hiểu được ý này.
Chỉ mình Chu Nhung đủ khả năng và quyết đoán mở cửa cabin nhảy khỏi trực thăng, cũng chỉ Chu Nhung, có thể kín đáo đủ cẩn thận, trầm tĩnh, ngoan cường thâm nhập vào bụng zombie tìm kiếm hai ngày hai đêm, cuối cùng thành công cướp được Tư Nam thần trí không rõ mang đi.
Mỗi một mắt xích đều cần Chu Nhung hoàn thành, bởi vậy tất cả giả thiết và khả năng, trên thực tế đều không thể xảy đến, hoặc giả có cũng sẽ không gây ra kết quả cuối cùng.
Nhan Hào hơi thất vọng, thở dài một hơi.
Tư Nam ló người vỗ vai cậu ta, nhảy khỏi xe, vô cùng quan tâm hỏi: “Tôi đi mua chút nước cho cậu nhé?”
“Không, tôi phải đi với cậu.” Nhan Hào ôm chặt cửa bi ai nói: “Nhưng tôi cần ít thời gian chấp nhận sự thật cái đã………đợi tôi ba phút là được…………..”
“Bia?”
“Ừm. Đợi đã──”
Nhan Hào xoay người đòi theo, Tư Nam ngăn cậu ta: “Thôi khỏi, tôi còn muốn thay quần áo, chẳng nhẽ cậu cũng muốn đi theo?”
Nhan Hào: “…………..”
“Trong mắt dân thường chúng tôi,” Tư Nam làm bộ cực nghiêm trang nói: “Đây là hành vi quấy rối tình dục.”
Nhan Hào chỉ phải đứng nguyên tại chỗ, đợi thanh xuân không thể bỏ yên và tình đầu theo gió cuốn đi, Tư Nam bước vào căn tin, soát mặt ở quầy ăn vặt mua cốc bia, nhân lúc chờ đợi, vào toalet thay áo T- shirt.
Sau lưng áo ba lỗ toàn bụi đất bẩn thỉu, Tư Nam quăng nó bên bồn rửa, rửa ráy kĩ càng dầu máy đen xì dính đầy trên tay, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
──Là bác sĩ Trịnh.
Bác sĩ Trịnh đứng dưới tàng cây bên ngoài toalet căn tin, quan sát chung quanh, hình như muốn nói lại thôi, sau đó vẫy tay với Tư Nam.
Muốn nói gì ư?
Giờ này, cửa sau căn tin không có người, phụ cận yên yên tĩnh tĩnh, gần đó truyền đến tiếng trò chuyện của bác gái rửa rau trong phòng bếp.
Ở trước cửa căn tin, xe bọc thép đậu trên khu đất, Nhan Hào thất tình lòng đầy chua xót đứng đực ở đó, dùng sức tháo dỡ thanh chắn trước đã biến dạng.
Tư Nam vặn vòi nước đang chảy rào rào, tiện tay chùi vào quần mình một cái, đi đến chỗ bác sĩ Trịnh.
Chú thích:
(1) Cái chết đen: “Cái chết đen” là mỹ từ dành tặng căn bệnh dịch hạch, vốn có xuất thân từ Trung Quốc, nơi cũng từng bùng phát thành dịch những năm đầu thập niên 1330.
Những con chuột đã theo chân tàu buôn mang mầm bệnh tới hải cảng Sicily và bùng phát trên toàn lục địa già, phủ một “màn u ám” lên “đêm trường Trung cổ” châu Âu.
Trong điều kiện y tế còn chưa thực sự phát triển, người bệnh có các biểu hiện sốt, nhức đầu, buồn nôn, phát ban đau đớn tới chết.
Mô tả về sức phá hủy của nó, người ta ví von rằng “trong 13 năm liền, nó ngự trị trên toàn châu Âu như một ông hoàng, lấy đi sinh mạng của 75 triệu người vô tội”.
(2) Dịch đậu mùa: Đậu mùa là một căn bệnh truyền nhiễm của riêng loài người, gây bởi hai dạng virus Variola major và Variola minor. Đậu mùa có tên gọi tiếng Latinh là Variola hay Variola vera, trong đó từ varius có nguồn gốc nghĩa là “có nốt”, hoặc varus, nghĩa là “mụn nhọt”. Tiếng Anh danh từ “smallpox”, được sử dụng đầu tiên vào thế kỷ 15 để phân biệt với biến dạng “great pox” (bệnh giang mai).
Đậu mùa gây bệnh trong các mạch máu nhỏ ở da, miệng và cổ họng. Ở vùng da, bệnh gây ra những vết ban nổi sần đỏ đặc trưng, sau đó da bị phồng giộp những vết sần chứa nước. Virus V major độc hại hơn, gây tử vong trong số 30-35% bệnh nhân. V minor gây dạng bệnh nhẹ hơn, giết khoảng 1% bệnh nhân. Biến chứng lâu dài của việc nhiễm V major là các sẹo đặc trưng, thường là ở mặt, ở 65-85% số nạn nhân. Nạn nhân cũng có thể bị mù vì giác mạc bị sẹo. Phái nam còn có thể bị hiếm muộn. Dị hình ở các chi do chứng viêm khớp và viêm khớp xương mãn tính là biến chứng ít gặp hơn, xuất hiện ở khoảng 2-5% các trường hợp nhiễm bệnh..
(Một em bé bị bệnh đậu mùa ở Banglades)
(3) Dịch Ebola:Một dịch bệnh virus Ebola (DVE) đang diễn ra ở Tây Phi. Sự bùng nổ là do virus ebola Zaire, còn được gọi đơn giản là virus Ebola (EBOV). Đó là sự bùng phát nghiêm trọng nhất của Bệnh virus Ebola tính theo số lượng các ca nhiễm và số người tử vong kể từ khi phát hiện ra các virus trong năm 1976.Dịch bệnh bắt đầu tại Guinée trong tháng 12 năm 2013 nhưng đã không được phát hiện cho đến tháng 3 năm 2014, sau đó nó lây lan sang Liberia, Sierra Leone, Nigeria và các nước khác.
Tính đến ngày 23 tháng 10 năm 2014, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) thông báo tổng cộng 10.141 trường hợp nghi ngờ và 4.922 trường hợp tử vong.](5.672 ca nhiễm và 2.983 trường hợp tử vong được phòng thí nghiệm xác nhận).Ngày 8 tháng 8, bệnh dịch được WHO chính thức ban bố là “trường hợp khẩn cấp y tế công cộng cần được quốc tế quan tâm”. Đây là một định chế chỉ được sử dụng hai lần trước đó (đối với Đại dịch cúm 2009 và sự hồi sinh của bệnh bại liệt năm 2014) và thúc đẩy các biện pháp về phòng chống dịch bệnh, giám sát, kiểm soát, và phản ứng, bởi 194 quốc gia ký kết.
Các tổ chức viện trợ và các tổ chức quốc tế, trong đó có Cộng đồng Kinh tế Tây Phi (ECOWAS), Trung tâm Kiểm soát và Phòng Bệnh Hoa Kỳ (CDC), và Ủy ban châu Âu đã đóng góp kinh phí và huy động nhân viên để giúp đối phó với sự bùng phát dịch bệnh; các tổ chức từ thiện trong đó có Tổ chức Bác sĩ không biên giới, Hội Chữ thập đỏ,và Quỹ Samari (Samaritan Purse) cũng đang làm việc trong khu vực. Khi dịch đã sắp kết thúc vào tháng 12 năm 2015, Liên Hiệp Quốc đã thông báo rằng 22.000 trẻ em đã bị mồ côi, bị mất một hoặc cả hai cha mẹ do Ebola.