***
Phòng tắm rơi vào im lặng, sự nghẹt thở khôn xiết từ từ tỏa ra theo hơi nước.
Tư Nam ngồi trong bồn tắm lớn, nước ấm mấp mé đến thắt lưng, bởi vì vùng bụng vô cùng bằng phẳng nên để lộ nửa đoạn V-cut cực mỏng, nửa người trên khẽ uốn cong. Mái tóc ướt nhẹp dính vào đuôi mắt và thái dương, đôi mắt hơi híp híp, liếc xéo nhìn Chu Nhung từ trên xuống dưới, đuôi lông mày nhếch thành đường cong sắc bén.
Chu Nhung nhận ra thái độ này, nó có thể được hiểu thành hai ý:
Dưới tình trạng khỏa thân, Omega ôm nỗi thẹn thùng xoắn xuýt thầm kín;
Hoặc là dấu hiệu cơ thể căng cứng của chiến sĩ chuẩn bị tấn công.
Căn cứ vào độ hiểu biết trạng thái bình thường của y về Tư Nam, chắc là cái thứ hai rồi.
Chu Nhung thành thật nói: “Anh nói anh chỉ tắm hộ em thôi, em có tin không?”
Sau một lúc dài trầm mặc, Tư Nam chậm rãi nói: “Tôi sẽ lễ phép tin một chút.”
“…………”
“Thế bây giờ anh muốn cùng tắm, hay là…….?”
Đương nhiên rồi!
Tiếng gào thét y như cái bánh trôi nóng hổi lăn qua lộn lại trong miệng Chu Nhung, sau đó thì đành đau khổ nuốt về. Chu Nhung lùi ra ngoài cửa, nho nhã lễ phép nói: “Không, em tắm xong rồi hẵng gọi anh.” Nói xong bèn nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.
Cạch.
Tư Nam duy trì tư thế căng cứng kia, từ từ trở về bồn tắm, phát ra tiếng nước ào ào.
Cơ thể ngâm trong nước nóng, thấm ướt, làm từng bắp thịt đau xót lạnh lẽo mềm xuống, cơn tê dại xâm nhập vào trong dây thần kinh và xương tủy, khiến cả người hắn nhũn ra, mà cái cảm giác cực kỳ vi diệu sinh ra trong chớp mắt khi thức tỉnh ấy………hắn chưa từng trải qua kể từ khi chào đời, vậy nhưng bản năng láng máng biết đó là thứ cảm giác gì.
Chẳng qua, hắn còn chưa kịp soi xét kĩ, Chu Nhung đã đẩy cửa bước vào, cắt ngang dòng suy tư của hắn, pheromone của Alpha phả vào mặt thoáng chốc thay đổi tất cả.
Lúc Chu Nhung mở miệng, nghe thấy giọng nói của anh ta, Tư Nam thậm chí có thể cảm thấy bộ phận nào đó trong cơ thể đột nhiên được thả lỏng.
──Không khéo lắm.
Tư Nam nhắm hai mắt, ngả lưng vào lớp gạch men lạnh lẽo, tâm trí rất nhanh tổ chức lại những mảnh ký ức ngắn ngủi vụn vặt của mấy ngày nay, mượn sức mạnh của lí trí, đè nén cảm giác khác thường yếu mềm chảy trong cơ thể, chỉ có điều tuyệt không hiệu quả cho lắm.
Trong màn sương trắng lượn lờ, tại nơi sâu nhất trong cơ thể như có một ao nước nóng đang lăn tăn, có vẻ sắp tràn ra ngoài. Đương lúc hắn định nhớ lại đám ngu Law Mayer kia rốt cuộc đã đánh đập tra hỏi gì từ mình, kí ức trong đầu không ngừng lướt qua, nhưng mà không phải cơn đau đớn do điện giật, mà là cánh tay cường kiện mạnh mẽ của Chu Nhung, và một phần da thịt màu đồng hình tam giác lộ ra trong cổ áo sơ mi.
Khóe miệng Tư Nam giật giật, không dám ngồi trong bồn nước nóng nữa, ào một tiếng đứng lên, lau khô người qua loa.
Quần áo sạch sẽ được Chu Nhung chuẩn bị ngăn nắp gấp thành hình miếng đậu phụ để ở trên giá, Tư Nam mặc áo sơ mi, tiện tay chà lau mặt gương một cái, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình, khóe mắt hình như còn lấp lánh ánh nước.
“……Xong rồi.”
Chu Nhung đang ở phòng bếp nấu cháo, nghe thế bèn ngẩng đầu lên.
Tư Nam chắp tay sau mông đứng ở cửa bếp, thân hình thẳng tắp, âm điệu vững vàng, nét mặt bình tĩnh chính trực rất giống MC trên chương trình thời sự, tuy nhiên không biết vì sao đuôi mắt hơi đo đỏ.
Mặc dù Tư Nam không còn là cái bánh cuộn ngủ say trong thảm lông, nhưng hắn thế này cũng rất tuấn tú đẹp trai, có một vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn khiến lòng người trông ngóng. Trong chớp mắt đó, Chu Nhung có hơi xấu hổ vì bản thân không nhận ra người ta, ho khụ một tiếng, thả cái muôi xuống cười nói: “Thế anh cũng đi tắm một cái. Em trông cháo nhé, đừng ninh khét đấy, trên giá có muối với đường đó.”
Tư Nam im lặng không nói.
Chu Nhung bước ra khỏi phòng bếp, lúc đi qua cửa sượt qua người hắn, trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy ánh mắt Tư Nam thần tốc liếc nhìn vào trong cổ áo của mình.
Chu Nhung: “……………..?”
Đang thả thính khát khao vì anh đây hoàn mỹ, hay chỉ tại mình nhìn nhầm?
Chu Nhung vừa đẩy cửa buồng tắm vừa không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bước chân Tư Nam ưu mĩ bình tĩnh, lập tức đi đến cái bếp, múc một muôi cháo thịt, vô cùng chuyên chú thổi hơi, giữa khói trắng bốc lên chỉ có thể trông rõ cái cằm tuấn mĩ của hắn.
Chắc là nhìn nhầm rồi, Chu Nhung tiếc nuối nghĩ, đóng cửa phòng tắm lại.
Chu Nhung nghẹn sắp bùng nổ chống lên cửa, trong đầu toàn là hình ảnh 18+ khó tả nổi, trong phòng tắm còn hơi nước nóng trắng xóa và mùi pheromone thơm ngọt như đường, y tự ra tay giải quyết hai lần, dây thần kinh nóng đến mức không thể nín được kia rốt cuộc cũng đã hạ nhiệt.
Y chiến đấu tắm rửa bằng nước lạnh, hăng hái tinh thần bước ra khỏi cửa, vừa hay trông thấy Tư Nam đứng trước bếp ga, lén la lén lút đổ thêm cái gì đó vào trong nồi cháo.
“Sao thế?” Chu Nhung cao giọng hỏi, “Đã đặc lắm rồi! Đừng cho thêm thịt hộp nữa!”
Tư Nam lập tức xoay người, tay giấu sau lưng: “Được.” Sau đó liếm sạch khóe môi.
Chu Nhung không kịp cảnh giác, bị khóe môi hồng nhạt quyến rũ chết luôn.
Chu Nhung lục lọi trong xe, tìm được một túi bánh cookie to bằng đầu ngón tay, liền mở ra bón cho Tư Nam ăn, nhân cơ hội gần gũi quan sát hình dáng khóe môi trơn bóng của đồng chí Tư Tiểu Nam. Sau đó nấu hành tây khô với túi nước sốt hỗn hợp trong khẩu phần ăn của binh sĩ, đun chín thịt viên Italia, nhúng mẩu bánh mì khô vào đó để ăn.
Tư Nam không có việc gì làm, thảnh thơi lắc lư trong phòng bếp. Chu Nhung ném chìa khóa xe cho hắn, dặn dò: “Vào trong xe tìm đồ uống đi, xem thử có bia hay không.”
Tư Nam nghe lời mà đi, một lát sau cầm một túi đồ uống hòa tan, hai ngón tay vươn ra đung đưa trước mặt Chu Nhung.
Đồ uống hòa tan giàu protein đẳng trương.
“…………….Có còn hơn không.” Chu Nhung tự an ủi mình, sau đó đánh giá Tư Nam từ trên xuống dưới: “Sao chỉ có một túi, em không muốn à?”
Tư Nam lắc đầu.
“Hôm nay là ngày lành, phải chúc mừng mới được, cầm chút đồ uống đi.”
Tư Nam nói: “Không, tiết kiệm cho anh.”
Hai người nhìn nhau rất lâu, ánh mắt Chu Nhung quan tâm, Tư Nam mặt rất vô tội, trong phòng bếp chỉ có tiếng cháo ninh ùng ục ùng ục.
Lát sau, Chu Nhung cuối cùng thở một hơi, giơ tay lau sạch bột phấn màu trắng bên mép Tư Nam:
“Sữa bột là của em hết, không cần ăn vụng, cầm vào mà pha. Ngoan.”
Tư Nam: “…………Ờm.”
***
Tư Nam lượn tới lượn lui, thỉnh thoảng sờ vào miếng bánh mì, hoặc được Chu Nhung bón một miếng thịt vụn, tới giờ cơm tối thì hắn gần như đã no nê.
Chu Nhung bố trí một cái bàn ăn trên cửa số lầu hai, kéo rèm ra, để lộ bầu trời đầy sao, trên mặt bàn đặt hai cái nồi nóng hôi hổi: thịt hộp xay trộn với rau cải sấy khô nấu cùng gạo tạo thành cháo, cùng với vụn bánh mì chấm sốt hành tây.
Mỗi người một đôi bát đũa, Chu Nhung uống bột protein giàu dinh dưỡng, còn Tư Nam uống sữa bò pha nước ấm.
Hai người cùng chạm cốc, Chu Nhung hắng hắng giọng, trịnh trọng nói: “Hôm nay là ngày rất đáng để kỉ niệm. Tiểu đội 118 chạy trốn mém chết sau bốn tháng lưu lạc khắp nơi, cuối cùng cả nhà đã được đoàn tụ, cùng chào đón thời khắc năm cũ qua đi năm mới tiến đến── Chúc mừng năm mới.”
Tư Nam mặt mày lạnh lùng vỗ tay, Chu Nhung uống cạn một hơi:
“Cốc thứ nhất, tổ chức chúc đồng chí Tư Tiểu Nam năm mới khỏe mạnh trưởng thành, bình bình an an, vạn sự như ý.”
Tư Nam phối hợp theo: “Nhung ca cũng thế.”
Chu Nhung sờ sờ đầu hắn, tặng tiền lì xì── Một túi nho khô bé tẹo.
“Cốc thứ hai, chúc trung đội số sáu đang vắng mặt vào giờ phút này, các đồng chí Xuân Thảo, đồng chí Nhan Hào, đồng chí Đinh Thực và đồng chí Quách Vĩ Tường, đã an toàn đến căn cứ Nam Hải, thành công hoàn thành nhiệm vụ liên lạc được với trung ương; cũng chúc tất cả mười bảy đồng đội đang ở trên trời đều mạnh khỏe, đầu thai suôn sẻ…….. à không, vẫn phải đợi sau khi hết thảm họa rồi mới đầu thai nhé.”
Chu Nhung lại uống một ngụm, đọc từng cái tên đã hy sinh theo thứ tự, cuối cùng là Trương Anh Kiệt.
Sau khi chúc xong, y trầm mặc một lát, Tư Nam yên lặng nhìn y.
“Chén thứ ba, chúc cho chính phủ nhanh chóng nghiên cứu thuốc kháng virus, loài người sớm ngày thoát khỏi thảm họa, xây dựng quê hương, trả lại hòa bình và bình yên.”
Chu Nhung nâng cốc với trời sao lấp lánh, đổ một ngụm cuối xuống dưới đất:
“Trên trời dưới đất, ngàn vạn linh hồn, xin hãy chứng kiến đôi tay của người phàm chúng tôi, hy vọng kéo dài sự sinh tồn cho con người.”
Đêm nay không có trăng, mà chỉ có ngàn sao lấp lánh, nhuốm cho non sông phản chiếu ra thứ ánh sáng mờ nhạt.
Chu Nhung quay sang Tư Nam, mỉm cười nói: “Ăn thôi, đợi thêm nữa sẽ nguội đấy, thử nếm tay nghề của Nhung ca đi.”
Tư Nam gật gật đầu, giơ tay cầm mẩu bánh mì nhúng thịt vụn.
Khẩu vị của Chu Nhung vẫn tương đối theo hơi hướm người bản địa, cầm bát cháo thịt thơm lừng mình đã ninh nhừ suốt mấy tiếng. Kết quả múc một muôi xong, bèn phát hiện nồi cháo vậy mà rất loãng, soi kĩ càng lại, nhận ra chút thịt với rau đều chưa chín kĩ, hiển nhiên là vừa được cho vào cách đây không lâu.
“Tư──Tiểu──Nam!” Chu Nhung đột nhiên giở mặt, uy nghiêm nói: “Em ăn vụng hết bao nhiêu rồi? Nói!”
Tư Nam: “……………”
“Ăn vụng còn biết đổ thêm vào, em rất thông minh có phải không? Có bản lĩnh thì đừng cho thêm thịt hộp, em đổ thêm gạo đi! Nồi cháo ninh đặc quánh, em nghĩ anh không nhận ra sao?!”
Tư Nam thấy chuyện đã bại lộ, trầm tư một lát, bèn quăng cái muôi, lấy lùi làm tiến xách túi nho khô ra: “Lì xì bự đâu?”
“……………”
“Năm mới mà không có lì xì bự? Lừa ai hả? Ăn mấy muôi cháo của anh thì có làm sao, không phải anh nấu cho tôi ăn à?”
Chu Nhung á khẩu cạn lời vì lời ngụy biện này, mà câu tiếp theo đã khiến y nộp luôn cọng rơm cuối cùng, giơ vũ khí đầu hàng ngay lập tức:
“Chẳng nhẽ để cho Nhan Hào ăn chắc?”
“………..” Chu Nhung thật lòng thật dạ nói: “Đồng chí Tiểu Tư, anh nghĩ Nhan Hào mà nghe được câu này của em chắc ói máu ra mất……..Em ngàn vạn lần đừng nói thế trước mặt chú ấy.”
Tư Nam ăn thịt viên Italia, nhếch môi với y, đáy mắt tràn ngập ý vui sướng với thỏa mãn.
Đêm giao thừa, gió Bắc thổi qua núi rừng mênh mông, phương xa là một vùng tối đen dày đặc như mực, đàn zombie gào thét đi lại trong thung lũng, những vì sao yên lặng lóe sáng trông xuống Trái Đất.
Tại vùng đất bé nhỏ này, được ăn đồ ấm nóng, có quần áo sạch sẽ, cảm nhận sự an toàn tin cậy mạnh mẽ; Tư Nam ngồi khoanh chân dựa trên ghế tựa, cả người khoan khoái sau khi tắm xong nước nóng, lúc nào cũng muốn duỗi eo vươn người.
Những phẫn nộ, oán hận, đau khổ, hy vọng với hối hận giống một cây kim đâm thật sâu vào trái tim diễn ra trước mặt Law Mayer của mấy ngày trước, dường như đã trở thành kí ức của kiếp trước, trong chớp mắt khi Chu Nhung xuất hiện như thần binh giáng thế, tất cả đều tan thành mây khói.
Tư Nam đẩy đẩy mép bàn, như một bé mèo bị rút xương, sức nặng nửa người trên đều tựa lên vai Chu Nhung.
Giọng nói của Chu Nhung có chút khàn khàn: “Tiểu đồng chí, hành vi của em đang được tính là quấy rối tình dục đấy, anh đi kiện em nhé.”
Tư Nam lười biếng nói: “Kiện đi, tôi đang quấy rối tình dục chú Alpha giải phóng quân, nhanh gọi cảnh sát tới bắt tôi đi.”
Tư thế này khiến cả hai gần như dính sát vào nhau, đồ ăn trong miệng Chu Nhung nháy mắt mất hết mùi vị, chóp mũi chỉ còn mùi pheromone của Omega tuôn ra tràn ngập, phảng phất như một cái móc câu vô hình mà mềm nhũn, đang cào cào tại nơi mẫn cảm nhất tại đáy lòng y.
“Tư Nam,” Chu Nhung nuốt miếng cháo, gian nan nói.
“Ừm.”
“Thuốc ức chế……của em…….” Y có vẻ hơi khó mở miệng, nói: “Hình như……mất tác dụng rồi.”
Tư Nam vừa uống sữa vừa thờ ơ nói: “Sao có thể, cuối tháng chín mới tiêm, nửa năm sau mới hết tác dụng.”
Chu Nhung lòng thầm nói mùi của em nồng đặc thế này, chẳng nhẽ do bị thương nhiều quá nên thuốc ức chế trong máu bị thay sạch rồi hả?
“Mà anh tìm được tôi thế nào vậy?” Tư Nam vô ý cọ cọ vào cơ nhị đầu rắn chắc của Chu Nhung, thuận miệng hỏi.
Chu Nhung bị mùi pheromone câu dẫn làm tâm thần không yên, nói qua quýt tự thuật mình nhảy khỏi máy bay trực thăng, không ngủ không nghỉ liên tục tìm kiếm trong suốt bốn mươi tám tiếng trong thành phố đầy rẫy zombie, còn chạy lên cao ốc đốt lửa dùng khói làm tín hiệu, sau đó thì gặp tên Alpha cao hơn hai mét tên Abal kia, một mực theo đến cứ điểm lâm thời của bọn họ.
Tư Nam giọng buồn rười rượi nói: “Người của bộ đội White Eagle nước A kia, Law Mayer là thủ lĩnh của họ. Bọn họ ở trong một căn cứ bí mật tại Florida, chuyên môn tiến hành các nghiên cứu sinh hóa, có lẽ có quan hệ trực tiếp với chuyện virus zombie bùng nổ.”
“Thế vì sao họ muốn bắt em?”
“……….Không rõ lắm.”
Chu Nhung cúi đầu, đúng lúc Tư Nam ngẩng lên, khóe môi hai người suýt nữa chạm phải nhau.
Con tim Chu Nhung thoáng cái đập thịch một tiếng không thành thật, nhưng Tư Nam lại mờ mịt không phát hiện ra: “Đầu tôi bị tổn thương. Bọn họ từng tiêm thuốc quá liều cho tôi, dẫn tới khi tôi muốn nhớ thì hơi khó khăn………”
Chu Nhung há mồm, đột nhiên nhận ra cảm giác bất thường của mình đến từ đâu!
── Ánh mắt Tư Nam, vẫn luôn rơi trên khóe môi của y!
Bởi vì khoảng cách quá gần, trái lại làm không nhìn rõ lắm, nhưng Chu Nhung dám chắc chắn, ánh nhìn chăm chú của Tư Nam có chút mơ mơ màng màng, không thể nói là hoàn toàn vô hồn, nhưng cũng không tuyệt đối tỉnh táo; để miêu tả thì, hình như là phản ứng theo bản năng.
“Hình như bọn họ hỏi tôi cái hộp gì đó,” Tư Nam lẩm bẩm như nói mớ: “Cái gì mà khăn quàng cổ……..”
Chu Nhung thấp giọng nhắc nhở: “Tư Tiểu Nam?”
Tư Nam nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, giật mình ngả về sau: “Sao thế?”
──Bầu không khí ái muội tới cực điểm nhoáng cái biến mất.
“Vừa nãy tôi nói cái gì à?” Tư Nam không biết bản thân vẫn nhìn chằm chằm khóe miệng người ta, nghiêm túc nói: “Nếu có thể nhớ lại, tôi nhất định nói cho anh biết. Tôi bây giờ…..đầu tôi hơi rối loạn, không nhớ được rất nhiều manh mối, lượng thuốc bọn họ tiêm cho tôi có lẽ phải vài ngày mới hết tác dụng.”
Chu Nhung có chút tiếc nuối, giơ tay day day thái dương Tư Nam, cười nói: “Không nhớ được thì đừng nhớ, cứ từ từ thôi. Nhung ca tin em mà.”
Tư Nam được bàn tay dày rộng ấm nóng của y day nhẹ, thế mà có chút khác lạ, phản xạ có điều kiện ngửa đầu, như một động vật họ nhà mèo đang đuổi theo cầu vuốt ve thoải mái.
Chỉ có điều, đó chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tư Nam hình như đột nhiên nhận ra hành vi bất thường của mình, cứng đờ cả người, tóm cái thìa nhét một miếng cháo thịt vào miệng.
Chu Nhung: “……………”
“Ngon thật đấy,” Tư Nam bình tĩnh nói, mỗi âm tiết đều có sự cứng ngắc giấu đầu hở đuôi.
“…………..” Chu Nhung lo âu dặn dò: “Cẩn thận kẻo nghẹn.”
***
Kế hoạch ban đầu của Chu Nhung là, dù sao Tư Nam vẫn chưa tỉnh táo lại còn dính người, buổi tối ôm em ấy cùng ngủ một giường là được. Có điều, người tính không bằng trời tính, tắm được một nửa thì Tư Nam đã tỉnh, chuyện buổi tối đi ngủ này bèn trở nên cực kì xấu hổ.
“Em vẫn chưa khôi phục, em ngủ giường đi.” Chu Nhung hì hà hì hục kéo sô pha từ phòng bên cạnh vào, vỗ vỗ tay nói: “Anh ngủ sô pha là ổn rồi, hai ta chung phòng, nửa đêm ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra còn dễ cảnh báo.”
Tư Nam nằm nghiêng trên giường, nhếch một bên mí mắt, nhìn Chu Nhung vội trong vội ngoài, dường như bóng dáng thon dài rắn chắc kia có một sức hút, khiến hắn dù đang buồn ngủ cũng không di chuyển tầm mắt.
Mùi hương không được ức chết của Alpha tràn đầy xoang mũi, hắn bắt đầu cảm thấy thứ mùi này rất dễ chịu, giống như tầng mây mềm mại ấm áp và dày dặn ôm lấy cơ thể, làm cả người thoải mái đến nhũn ra.
Tư Nam nằm bò trên gối, nhắm hai mí mắt lại.
Hình ảnh cuối cùng trước khi đi ngủ là Chu Nhung nằm trên chiếc sô pha đối diện, mắt sáng ngời trong bóng đêm, nhìn về phía giường bên này. Có vẻ như y muốn làm gì đó, nhưng lật người rồi không làm cái gì hết.
Không làm gì nữa sao?
……….Hình như rõ ràng thiếu mất một nụ hôn chúc ngủ ngon đã thành quy luật trong suốt mấy ngày nay.
Tư Nam thở ra một hơi, ý thức dần rơi vào giấc ngủ sâu.
“Ngủ ngon, Tư Tiểu Nam,” Chu Nhung khẽ nói nhỏ trong bóng tối, “Chúc mừng năm mới.”
Nửa đêm.
Chu Nhung nhanh chóng mở to mắt khi tiếng động đầu tiên vang lên, thần kinh căng cứng, soạt cái tỉnh dậy.
Nhờ ánh sáng hắt từ ngoài cửa sổ vào phòng, chỉ thấy Tư Nam còn buồn ngủ cầm theo cái gối, lắc lắc lư lư bước đến, chen lên cái sô pha, ý bảo Chu Nhung nhanh lui vào bên trong, sau đó ngả đầu nằm ngủ.
Chu Nhung kinh ngạc không thôi, dùng khuỷu tay chống nửa người nhìn chòng chọc một lúc, thử nói: “Tư Nam?………..Tư Tiểu Nam?”
Nhu thuật của Tư Nam chắc chắn đã luyện tới cảnh giới siêu phàm, trong không gian nhỏ hẹp như này, mà vẫn có thể quay lưng về phía Chu Nhung, cuộn tròn người lại, ôm gối ngủ say vô cùng, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
“………..Em muốn được ôm ấp vậy sao, đồng chí Tư Tiểu Nam?”
Trong phòng ngủ im ắng, không ai trả lời y.
Đáy lòng Chu Nhung nóng lên, không khỏi bật cười, bế ngang người Tư Nam, hai người cùng bọc trong thảm lông ngủ say trên giường.
Tư Nam mông lung cảm thấy huyệt thái dương hơi âm ấm, đó là nụ hôn chúc ngủ ngon còn thiếu tối nay của hai người ── Hắn mơ màng thì thầm vài câu, cũng không rõ muốn nói cái gì, dụi đầu vào hõm cổ rắn chắc để trần của Chu Nhung, thoải mái ngủ say.