• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dĩ nhiên Khương Phi biết Lục Bách Trình đối xử với mình khác biệt.

Chỉ là cô không ngờ Lục Bách Trình đã có tâm tư với cô từ sớm như vậy. Cô còn tưởng rằng anh cũng giống như cô, vào cái lần mà anh đứng bên cạnh cửa sổ chuyện trò cùng, khi ấy cô bị bệnh, đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy giọng nói của anh thật là hòa nhã...

Không thể không nói rằng sau khi biết Lục Bách Trình đã từng thầm mến mình, trong lòng Khương Phi thấy thoải mái không thôi. Xế chiều ngày đó

gặp Chung Uẩn, ngay cả cô bạn cũng phải hỏi cô: "Cậu có chuyện vui gì à?"

Cô sờ lên mặt, "Chuyện vui ở đâu ra?" "Vậy cậu ngâm nga cái gì đó?"

"..." Khương Phi chẳng nói được lời nào, kể với Chung Uẩn có khi cô ấy còn thấy cô kỳ quái, đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cần gì phải để ý đến một chi tiết nhỏ xíu không khơi lên được gợn sóng nào như thế?

Cô đổi đề tài khác: "Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến tìm mình thế, chẳng phải nói dạo này không thể ra ngoài sao?"

"Chú ý giùm, là mẹ chồng mình nói không thể ra ngoài, còn là người phụ nữ của thời đại mới, mình không chỉ muốn ra ngoài mà còn muốn ăn chơi."

Kết hôn với La Dương, nói chung Chung Uẩn cũng hài lòng, chỉ trừ một chuyện --- mẹ chồng quá sức xét nét. Cái này không được ăn cái kia không được động, nhất là sau khi biết trong bụng có thể là bé trai, mẹ chồng cô ấy lại càng cẩn thận hơn, ngay cả cửa cũng không cho cô ấy đi ra.

Khương Phi cười, "Ngài vui vẻ là được ạ."

Chung Uẩn mấp máy môi, lấy điện thoại ra tìm tìm một hồi, đưa cho cô xem, "Phùng Thần sắp kết hôn rồi."

Khương Phi nhìn xong cau mày nói: "Sao mình lại không nhận được tin này."

"Ố ồ," Chung Uẩn cười, "Người ta thù dai, ai bảo lúc đó việc gì cậu cũng trên cô ta một bậc."

Phùng Thần là bạn chung trường thời Đại học của Khương Phi và Chung Uẩn, ngoại hình xinh đẹp, tính cách hướng ngoại, lúc đó rất được nam sinh ưa thích.

Nhưng kỳ quái là, không hợp với Khương Phi.

Một hôm nào đó Khương Phi nghe được có người bàn tán rằng cô nói láo, nói rằng cô căn bản không hề có bạn trai, lại còn cố tình bịa đặt ra một người bạn trai hoàn mỹ cho mình để thiết lập một nhân cách vạn người mê, vừa đáng ghét vừa dối trá.

Chung Uẩn hỏi thăm hộ Khương Phi, biết được chuyện này truyền ra từ chỗ của Phùng Thần, còn Khương Phi thì mông lung chả hiểu mô tê gì, không biết mình đắc tội Phùng Thần ở chỗ nào.

Mấy năm đó, An Mộng Như cũng chưa cuồng cuống với chuyện tìm đối tượng cho Khương Phi giống như bây giờ. Bà cho là chỉ cần còn ở trong trường học thì đều là đồ con nít, cái gì cũng đảm đương không nổi chứ nói gì đến hẹn hò yêu đương, vì vậy bà kéo dài truyền thống từ cấp ba lên Đại học, vẫn không cho phép Khương Phi tìm bạn trai.

Khương Phi lớn lên dưới ma trảo của An Mộng Như từ nhỏ, một lần phản nghịch duy nhất là sau khi lên Đại học, tới một thành phố khác, ỷ vào việc trời cao hoàng đế xa nên không giấu giếm quan hệ của mình và Lục Bách Trình nữa, bạn học xung quanh cơ bản đều biết cô có một người bạn trai học trường khác cùng thành phố này.

Chỉ là không mấy ai từng gặp.

"Bọn họ chưa gặp thì cho là cậu nói láo, đây là lý lẽ gì vậy?"

Chung Uẩn coi như là người bạn ở Đại học duy nhất của Khương Phi từng gặp Lục Bách Trình. Cô ấy thề rằng không lấy lại được công đạo cho Khương Phi thì không chịu.

Khương Phi biết Chung Uẩn ngoài việc muốn ra mặt giúp cô ra, còn một lý do nữa là vì Lục Bách Trình. Nhưng nếu nói rằng Lục Bách Trình đã mua chuộc được Chung Uẩn dựa vào một bữa lẩu, chẳng bằng bảo anh dựa vào khuôn mặt rất khó để khiến người ta chán ghét được thì hơn.

Cô ngăn Chung Uẩn lại: "Không cần đâu, chẳng phải đến tết sẽ có chương trình đón chào sinh viên mới sao? Lúc đó Lục Bách Trình sẽ tới xem."

Chung Uẩn nghe xong bật ngón tay cái lên với cô: "Cao tay, thật sự rất cao tay."

Bởi vì cô ấy tin rằng Lục Bách Trình xuất hiện sẽ làm cho tất cả những người đang lắm mồm sáng mắt lên và im miệng.

Sự thật chứng minh niềm tin của Chung Uẩn không phải là không có căn cứ. Buổi ra mắt của Lục Bách Trình vào ngày tết đó không tính là quá khoa trương, nhưng cũng đủ vả mặt Phùng Thần vốn luôn không vừa mắt cô rõ đau. Đau quá, cho nên bữa cơm sau khi kết thúc chương trình đón chào sinh viên mới, Phùng Thần không tham dự.

Ngày đó Chung Uẩn bị khuôn mặt vừa xanh vừa đen của Phùng Thần làm cho cười đau bụng, còn Khương Phi lại chẳng vui vẻ lắm.

Bởi vì Lục Bách Trình thấy lớp trang điểm khi lên sân khấu của cô vừa đậm vừa xấu xí.

Lục Bách Trình thuê một phòng khách sạn bốn sao ở gần trường cô, chuyện đầu tiên khi bước vào cửa là bảo cô đi tẩy trang. Nhưng cô nào có chịu, quyết cắm rễ trước cửa nhà tắm để anh hôn cô, không hôn cho cô hài lòng thì cô sẽ không đi tẩy trang.

Kết quả là Lục Bách Trình hôn cô sưng cả miệng, đến khóe miệng anh cũng dính đầy son môi chất lượng kém.

Cô hung hăng quẹt quẹt lên mặt anh, "Bây giờ anh còn xấu xí hơn em."

Mà anh thì chỉ tỉ mỉ thưởng thức nụ hôn nóng bỏng vừa rồi một phen, hỏi: "Son môi không có độc chứ?"

Khương Phi là một người thù dai, rất nhiều việc nhỏ xíu mà Lục Bách Trình làm cô tức nghẹn họng cô đều ghi nhớ rõ ràng. Nhưng cô cũng là một người luôn nhớ kỹ, một chút xíu động tâm cũng làm cô trăn trở suy nghĩ rất lâu.

Đêm hôm đó Lục Bách Trình phấn chấn khác thường, sau khi đè ép cô còn ôm cô thật chặt rồi vuốt ve, khi triền miên còn gọi cô là bé cưng. Cô buồn nôn muốn chết, đuổi anh cút đi. Anh không cút còn trầm giọng đáp lại: "Nếu như bé cưng chỉ xinh đẹp cho một mình anh ngắm thôi thì thật tốt biết mấy."

Những lời này Khương Phi vẫn nhớ mãi cho đến tận bây giờ.

Tuy rằng phản ứng lúc đó của cô là mình đẹp cho mình tự ngắm nhìn, liên quan gì người khác. Nhưng thân thể luôn thành thật hơn so với lời nói, từ đó về sau hễ hẹn hò với anh, cô luôn ăn mặc trang điểm tinh xảo kỹ càng.

Phụ nữ làm đẹp vì chính mình, Lục Bách Trình hại cô cũng không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK