• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên nếm trải chuyện này, Khương Phi cũng dè dặt, từng có một lần cô không dám nhìn thẳng vào vật khổng lồ giữa hai chân Lục Bách Trình.

Dù là lúc hai người còn đang mò mẫm thăm dò thì cô vẫn luôn được Lục Bách Trình hướng dẫn, Khương Phi cho rằng Lục Bách Trình da mặt dày nên đối với chuyện này mới bình tĩnh như vậy, còn cô da mặt mỏng, không muốn nhìn nên mới luôn yêu cầu tắt đèn.

Đến một khoảng thời gian sau, cô có kinh nguyệt, hai người không làm được, nửa đêm nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng tắm nên cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy được hình ảnh Lục Bách Trình vừa tắm rửa xong đang khoả thân đi ra tìm quần áo.

Cảnh tượng đó, thật xấu hổ làm sao.

Đặc biệt là vật kia còn không xem đây là vấn đề quá lớn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, lại cứng lên.

Về phần tại sao là "lại", Khương Phi không đi vào chi tiết. "... Có muốn em giúp anh không?"

Đêm đó, Khương Phi lần đầu tiên quan sát được vật đó ở cự ly gần. Từ đó một đi không trở lại.

"Anh dịch màn hình xuống, em muốn xem có phải anh đã cởi quần luôn rồi không."

Lục Bách Trình dừng lại một lát, nhưng không từ chối.

Anh dịch màn hình xuống phía dưới, Khương Phi nhìn thấy anh vẫn đang mặc quần chỉnh tề, nhưng đũng quần rõ ràng là đã phồng lên, vẻ mặt cô đắc ý nói: "Anh trai, khả năng tập trung của anh hơi kém đúng không."

Ngọn núi nhỏ trên màn hình vì tiếng "Anh trai" của cô mà như được nâng lên cao hơn một chút. Trên thực tế, Lục Bách Trình không lớn hơn Khương Phi bao nhiêu, trước nay hai người vẫn luôn gọi trực tiếp tên của nhau, rất ít khi chơi trò anh trai em gái. Nguyên nhân cũng chính là bởi vì lấy của hiếm thành quý, vài câu "Anh trai" của Khương Phi luôn có thể mang đến cho Lục Bách Trình khoái cảm khác thường.

Giọng anh phát ra từ microphone: "Cởi váy ra."

Khương Phi chậc một tiếng, lẩm bẩm nói: “Anh này…ngày mai em về rồi cơ mà.” Nhưng thân thể của cô lại di chuyển nhanh hơn, mới nói một nửa đã chủ động vén váy ngủ lên, ném sang một bên.

Vì đi ngủ nên cô không mặc áo ngực, bộ ngực đầy đặn trắng nõn, bên dưới là chiếc quần lót mỏng gần như trong suốt màu xanh lam.

Yết hầu Lục Bách Trình cuộn trào, nhanh chóng giải thoát trói buộc dưới thân, cự vật lộ ra, anh dùng tay vòng qua rồi khàn giọng nói: "Em cởi xuống phía dưới nữa."

"Đợi chút."

Khương Phi đặt gối ra sau lưng, nằm xuống, sau đó cô đem ngón tay chạm vào bên trong quần lót. Trong lúc cô nhìn lướt qua điện thoại, Lục Bách Trình di chuyển cự vật đầy sức sống của mình, lên xuống vài lần đã thấy cự vật trong lòng bàn tay anh phồng lên thành một vòng tròn.

Cô liếm môi, đưa một đầu ngón tay cắm vào trong vách thịt, ngón tay còn lại ở cách mép quần lót, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của hoa huy*t ướt át.

"Cởi ra, anh muốn xem."

Lục Bách Trình càng nói thì tay anh càng lên xuống nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Anh đang muốn tìm cái gì đó để cố định điện thoại lại, màn hình mới vừa rung rinh, Khương Phi đã ngăn anh lại: "Anh đừng nhúc nhích, cứ cầm như thế này."

Côn th*t thô dài, đầu nấm to lớn hướng về phía màn hình mà đong đưa. Khương Phi nhìn đến nỗi cả người khô nóng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, khi cô rút ngón tay ra khỏi huy*t nhỏ mang theo cả sợi chỉ bạc sền sệt... Cuối cùng, cô cũng cởi quần lót ra.

Hoa huy*t đã ướt đẫm, hai mảnh thịt trai mở ra, khi cắm ngón tay vào sẽ xuất hiện màu đỏ trắng.

Cô không biết được dáng vẻ hiện tại của mình hấp dẫn người khác như thế nào.

Lục Bách Trình tưởng tượng cô đang ở ngay dưới thân anh, hoa huy*t khít khao kẹp chặt đến nỗi làm anh cảm thấy đau đớn, động tác càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn không quên bảo cô đưa điện thoại lại gần hơn.

Ba ngón tay gập lại đút vào hoa huy*t, ra ra vào vào, tiếng nước chảy ào ạt, Khương Phi sắp lên đỉnh, cô nắm lấy hoa châu nhanh chóng cọ xát, cố gắng phân tâm để vươn tay cầm điện thoại nhưng không đủ sức, còn chưa chạm góc màn hình đã vô tình làm đổ điện thoại.

Lục Bách Trình thấy màn hình hoàn toàn tối đen, nhưng tiếng rên rỉ của người phụ nữ lại không ngừng vang lên, hơi thở càng lúc càng dồn dập như dòng nước siết chặt lấy cổ anh khiến gân xanh trên cổ nổi lên, anh biết cô sắp đến, một cơn khoái cảm mãnh liệt truyền xuống dưới thân, thật lâu sau khi tinh d*ch bắn ra anh mới thở dài một hơi.

"Lục Bách Trình..."

Giọng của Khương Phi nhẹ nhàng vang lên, cô lật điện thoại lại, sau cơn khoái cảm khuôn mặt cô đỏ bừng dính sát vào màn hình, vừa khéo trông thấy được tia nước trắng đục bắn tung tóe cả đùi và bụng.

Cô liếm môi rồi chán nản ngã sang một bên: "Tự mình chơi không vui."

Lục Bách Trình cầm giấy lau tinh d*ch trên người rồi nói: "Anh thấy em chơi rất hăng say mà."

"Không còn cách nào, trò này không phải bị anh huấn luyện mà ra sao?"

Lần họ “chat s*x” nhiều nhất là năm anh ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi. Lúc đầu, cô rất khó đạt được cực khoái, luôn thiếu một bước để lên đỉnh. Sau đó thì chính Lục Bách Trình đã mua đạo cụ cho cô, cô tự tìm được thú vui cực lạc, dù sau này không có đạo cụ nhưng cô vẫn có thể tự mình làm đến cao trào.

“Mấy giờ em bay?” Lục Bách Trình hỏi."

"Anh tới đón em à?"

"Anh bảo Trương Duệ đi đón em."

Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Lục Bách Trình: "Mẹ anh về rồi, ngày mai cùng nhau đi ăn bữa cơm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK