• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Bách Trình bảo Khương Phi suy nghĩ thật kĩ, cô thật sự nằm trên giường thao thức đến nửa đêm, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Chỉ nhớ rằng vì bị ngã ở mông nên cô không đắp bất cứ thứ gì, khi thức dậy vào buổi sáng tư thế cũng không thay đổi, nhưng lại có thêm một tấm chăn

trên người cô.

Lục Bách Trình hẳn là đã đi làm.

Khương Phi di chuyển không tiện, mông cô bị ngã rất đau, ngày hôm sau thường là ngày đau nhất. Cô cắn răng trợn mắt mà rời khỏi giường, đi vào phòng ăn thì nhìn thấy hai quả trứng lòng đào được chiên vô cùng tỉ mỉ, còn trang trí bằng vài hạt tiêu đen.

Lục Bách Trình là người chiên món trứng yêu thích của cô giỏi nhất, phần rìa của lòng trắng trứng hơi cháy, lòng đỏ chưa chín hẳn, nếu dùng nĩa đâm vào sẽ chảy ra.

Khương Phi lúng túng ngồi xuống, món trứng lòng đào có hơi nguội, cô ăn từ từ, nhớ lại chủ đề ngày hôm qua.

Lục Bách Trình nói cô đang mong anh mắc sai lầm.

Cô cảm thấy lời này là quá độc đoán, trong lòng rất muốn bác bỏ nó. Nhưng khi lời bác bỏ đến bên môi thì cô lại phát hiện ra mình không còn gì để nói.

Bởi vì cô thật sự có tồn tại ý nghĩ muốn bắt được nhược điểm của anh.

Cũng như lúc trước trong tiềm thức, cô nghĩ rằng anh sẽ thích nghi với cuộc sống độc thân nhanh như Lương Tiếu, lựa chọn từ bỏ cái cũ đón nhận cái mới. Lúc phát hiện trong hoàn cảnh mà mình không biết, khoảng thời gian anh quen biết Thư Thanh, trong lòng cô đã dâng lên ý nghĩ đầu tiên là: Quả nhiên.

Kiểu suy nghĩ này là tự dưng gây sự quá lố vì những chuyện không đâu, cô chôn sâu đến mức khiến đa phần người bình thường đều không thể phát hiện ra, nhưng Lục Bách Trình lại có thể nhìn ra được.

Khương Phi nhớ lại thời cấp ba mình đã từng cãi nhau đến xấu hổ với một bạn học nữ. Nguyên nhân là do cô phát hiện bạn trai của bạn nữ này đang chơi điện tử với bạn nữ lớp khác, cô quay đầu lại lập tức nói cho bạn học nữ này, bạn nữ khi nghe xong chuyện đó thì rất tức giận, nhưng hôm sau vẫn yêu đương ngọt ngào như cũ với tên đàn ông đểu kia như chưa có chuyện gì xảy ra, ngược lại dần dần xa lánh cô.

Vì vậy kể từ lúc đó cô đã bắt đầu thờ ơ lạnh nhạt, cô biết rằng bạn nữ đó sau này nhất định sẽ nhận lấy trái đắng.

Lục Bách Trình cũng biết việc này. Sau đó khi biết bạn nữ kia bị cắm sừng, Lục Bách Trình còn nói rằng anh thấy hình như cô rất vui sướng khi người ta gặp hoạ.

Cô thẳng thắn thừa nhận: "Em đúng là vui sướng khi người ta gặp hoạ".

Bởi vì chỉ bằng cách như vậy, mới có thể chứng minh rằng những gì cô nói là đúng.

Khương Phi cảm thấy mình là người rất tệ.

Có thể những người xung quanh thường làm cô thất vọng, cô cũng hiểu rõ được thói hư tật xấu của đàn ông, nên luôn cảm thấy trong một số hoàn cảnh nhất định Lục Bách Trình sẽ làm điều gì đó có lỗi với mình, chỉ là tạm thời cô không biết điều đó mà thôi.

Trên thực tế, Khương Phi không thích gán cho một người đàn ông vương miện với nhãn dán là: "Người đàn ông tốt".

Nhãn dán này giống như một lời nguyền, ai dán chính là người phá vỡ lời nguyền.

Nhưng cô không thể không nói rằng: Lục Bách Trình đúng là một người đàn ông tốt.

Kết luận như vậy không khỏi khiến cô hoảng sợ. Một mặt cô tự mãn vì người như vậy là trúc mã của cô, đem lòng yêu thầm và ở bên cô rất nhiều năm, mặt khác cô lại hết lần này tới lần khác lo lắng Lục Bách Trình sẽ phụ lòng cô, theo như mong đợi mà làm ra chuyện có lỗi với cô.

Thư Thanh chỉ là một cái cớ.

Khương Phi thừa nhận rằng suy nghĩ của mình là bất thường, cô nghĩ về Lục Bách Trình quá mức mâu thuẫn.

Cho đến giờ, cô vẫn mang tâm lý rằng sớm muộn gì hai người cũng chia tay.

Không phải làm hòa sau chia tay là vĩnh hằng, gương vỡ lại lành thì vết nứt vẫn còn đó, cô đã từng nói qua trước nay chính mình chưa từng tin vào cái gọi là cùng trời cuối đất.

Không kết hôn giống như một rào cản sẽ từ từ kéo lên cao. Tuổi trẻ chân dài Lục Bách Trình có thể dễ dàng bước đến bên cạnh cô, anh nói rằng mình không quan tâm đến hôn nhân. Chờ khi thứ gọi là "đến tuổi" kéo đến, áp lực từ mọi phía sẽ theo đó mà đến, hàng rào cũng sẽ càng ngày càng kéo lên cao. Lục Bách Trình lại không thể vượt qua rào cản này được, nếu khi đó anh còn yêu cô có lẽ sẽ hỏi cô

, rằng có nguyện ý vì anh đem tường rào này dỡ xuống hay không…

Nhưng vừa lúc rào cản này lại là thứ mang đến cho Khương Phi cảm giác an toàn tuyệt đối, cô không thể nhân nhượng.

Mà hiện tại Vạn Hi đã mang Thư Thanh lên sân khấu.

Vậy Lục Bách Trình, người từng nói rằng anh không quan tâm đến hôn nhân, còn có thể ở bên cạnh cô bao lâu nữa?

Khương Phi ăn xong trứng lòng đào cũng không nghĩ ra được đáp án.

*

Buổi trưa, Lục Bách Trình gửi tin nhắn cho Khương Phi, anh báo rằng khoảng hai giờ chiều sẽ có dì đến nấu cơm.

Anh gọi dịch vụ giao đồ ăn cho Khương Phi, Khương Phi không có cảm giác thèm ăn, sau khi ăn qua loa vài miếng cô hỏi anh có thể gọi video được không.

Hai mươi phút sau Lục Bách Trình mới gọi video cho cô. "Anh nhìn trán em này."

Khương Phi vén mái tóc layer lên, vết bầm hôm qua bị đụng trúng vẫn còn ứ máu, "Bây giờ em giống như bị anh bạo hành vậy."

Lục Bách Trình nói cô lại gần hơn một chút: "Có phải do em không bôi thuốc hay không."

"Em không muốn bôi, đau lắm."

Lục Bách Trình nói: "Để vết thương như vậy thì sẽ không mau lành được đâu."

"Anh về bôi cho em." "Vâng."

Giọng điệu Lục Bách Trình không mặn không nhạt, nghe không ra cảm xúc, dường như anh còn có ý muốn cô phải ngẫm nghĩ thật kĩ.

Người này có đôi khi dễ nói chuyện, đôi khi lại cáu kỉnh ngang ngược. Khương Phi bẹp miệng hỏi: "Đêm nay anh còn ngủ ở phòng khách không?"

"Em có muốn anh ngủ cùng không?"

"Chẳng lẽ em biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?"

Lục Bách Trình cười, "Vậy hôm nay anh sẽ trở lại ngủ cùng em." Dỗ dành Lục Bách Trình xong, trong lòng Khương Phi buông lỏng.

Ngày tháng trôi qua, cô không muốn lãng phí thời gian cho chiến tranh lạnh.

Không lâu sau khi tắt video, dì mà Lục Bách Trình thuê tới đã đến trước cửa.

Khương Phi không nghĩ nhiều, khập khiễng đi ra mở cửa, chỉ thấy khuôn mặt xa lạ ở cửa kinh ngạc nhìn cô, mặc dù nhanh chóng trở lại bình thường nhưng cô vẫn thoáng thấy vẻ thương hại trên gương mặt của dì.

Cô không biết tại sao, quay đầu lại thì thấy trán mình xanh tím, còn thêm dáng người hơi khom xuống trên tấm gương bên hành lang, cô chợt nhận ra sự đồng cảm của dì đến từ đâu.

Dì sẽ không nghĩ rằng cô bị bạo hành gia đình, phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK