• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như Thư Thanh đang đợi Lục Bách Trình.

Cô nói dường như bởi vì Khương Phi nhận ra cô ta vẫn ngó chừng mình.

Cô nhìn Thư Thanh, rồi lại quay sang nhìn Lục Bắc Trình, chua xót nói: “Người ta tới tìm anh kìa.”

Lục Bách Trinh thu lại nụ cười, ôm Khương Phi cùng đi tới.

Đi tới gần, Khương Phi mới nhìn rõ thấy khóe mắt đỏ bừng của Thư Thanh, chóp mũi cũng đỏ, yếu đuối nhu mì, Thư Thanh này đúng thật là bản lĩnh cao cường.

“Có chuyện gì?” Cô nghe Lục Bách Trình hỏi.

Cũng chỉ nhìn thấy Thư Thanh cắn môi dưới trả lời: “Em tới để nói xin lỗi.”

Khương Phi sờ sờ lỗ tai, lại nghe thấy cô ta nói: “Đến ngày hôm qua trở về em mới suy nghĩ thấu đáo chuyện đã xảy ra. Dì đã nói với em rồi, anh đã có người trong lòng, em không hề biết người đó lại là Phi Phi cho nên không muốn cam lòng buông tay, muốn tranh giành cho chính mình, thật sự chưa từng suy nghĩ mang lại rắc rối cho anh, càng không nghĩ tới phiền Phi Phi phải đi tới đây… Thật xin lỗi.”

Tiếng “Thật xin lỗi” kia là nói với Khương Phi.

Khương Phi vừa định bày tỏ thái độ, thì Lục Bách Trình ở bên cạnh đã u ám mở miệng: “Cô nói cô không biết?”

Thư Thanh ngẩn người, gật đầu, “...Dạ.”

“Thư Thanh, nói lời xin lỗi cần phải có thành ý.”

Lúc đầu phát hiện ra Thư Thanh có tâm tư khác đối với mình, Lục Bách Trình giải quyết dứt khoát, nói thẳng rằng mình đã có người trong lòng để cho cô ta không phải uổng phí thời gian nữa. Thư Thanh hỏi anh người đó là ai. Anh chỉ hỏi ngược lại một câu, chẳng lẽ cô không đoán được là ai sao?

Từ khi cô ta trở về nước, đầu tiên là dò hỏi anh tin tức của Khương Phi, rồi đến lúc Vạn Hi cố tình móc nối, sau khi bị anh từ chối, cùng với Khương Phi tới trấn An Thủy, lúc đó không phải cô ta không hề liên lạc với anh. Cô ta hỏi anh tại sao lại thất hẹn, anh bình thản nói mình đang ở cạnh Phi Phi. Cô ta im lặng một lúc lâu rồi cũng chỉ nói một câu: “Đi chơi vui vẻ.”

Từ sau chuyện đó cô ta lặng lẽ rời đi rồi trở lại, nhưng lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà trở thành con rối dưới tay Vạn Hi.

Lúc mới quen, Lục Bách Trình cũng biết Thư Thanh là một người thông minh. Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Thư Thanh là người có tham vọng, ham sĩ diện, bình thường sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh lúng túng, lúc làm việc thường sẽ giữ cho mình một đường lui. Cho nên anh không muốn vạch trần sự tính toán của cô ta, không cần và cũng không thèm để ý. Nhưng lần này thì khác.

Khương Phi là giới hạn cuối cùng của anh. “Lục Bách Trình?”

Thấy anh một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho mình, Thư Thanh không khỏi lùi lại, vẻ mặt kia của cô ta, Khương Phi nhìn thấy cũng không nỡ.

Nhìn lại Lục Bách Trình, vẫn là dáng điệu mặt lạnh như băng ấy.

Cô hoảng hồn một lúc, lúc Lục Bách Trình đối với người khác hóa ra lại giống như thế này.

Chỉ cần anh tức giận thì anh cũng sẽ không nể nang gì nữa.

Giống như có một lần hồi cấp hai, có người nói xấu cô sau lưng. Người kia vừa hay lại là đồng đội đá bóng của anh, một kẻ keo kiệt thích ba hoa, mọi người ai cũng quen rồi, anh cũng thế, nhưng mà ngày hôm đó anh không nói nhiều lời lập tức đem hắn ta ra đánh một trận, ai khuyên bảo cũng không được.

Cô cũng không biết chuyện này, chuyện quá khứ lâu rồi mới nghe người ta kể lại. Cô không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ mắng người của Lục Bách Trình, chỉ có thể nói sau này anh đừng làm vậy nữa, người ta chỉ có bản lĩnh nói vài câu chót lưỡi đầu môi, cũng không làm tổn thương gì cô.

Anh lại cố chấp một cách hiếm có, nói một câu: “Em đừng xen vào.” Sau đó không nói gì nữa.

Thấy hai người căng thẳng, Khương Phi kéo tay Lục Bách Trình, “Anh vào trước đi, để em nói với cô ấy vài câu.”

“Đứng ngoài này em không thấy lạnh à?” Lục Bách Trình liếc nhìn cô ta một cái, “Muốn gì thì đi vào rồi nói.”

Thư Thanh thấy vậy, sắc mặt tái đi một chút.

Khương Phi cùng với Thư Thanh tìm một chỗ ở tiệm cà phê dưới lầu một khách sạn, Lục Bách Trình không đi theo, cố tình tìm một chỗ ở quầy bar chờ bọn họ nói chuyện xong.

“Cô thích Lục Bách Trình bao lâu rồi?” Khương Phi nhìn ngắm bóng dáng Lúc Bách Trình, mở miệng nói đúng tim đen.

Nhắc mới nhớ, giữa cô và Lục Bách Trình cho dù có loằng ngoằng như thế nào, đối với người khác lại luôn thẳng thắn tới mức đáng sợ.

Thư Thanh nâng ly nước, khuôn mặt đã lấy lại chút huyết sắc, cô ta mím môi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, “So với cô thì sớm hơn.”

Khương Phi nhướng mi, xem ra Lục Bách Trình thật sự không hàm oan cô ta.

“Cô đã biết chuyện giữa tôi và anh ấy từ sớm.” Cô nói. Thư Thanh không chối.

“Tôi nói thật, tôi không hiểu sao cô lại phải làm như vậy? Điều kiện của cô rõ ràng là rất tốt.”

“Câu trả lời của vấn đề này không phải là cô biết rõ nhất hay sao?” Khương Phi im lặng.

“Hiện tại cô nói như vậy là bởi vì cô đã có được anh ấy mà thôi. Mà lúc này tôi ngồi ở đây cũng là bởi vì cô tới sớm hơn tôi, giành được anh ấy.” Không có Lục Bách Trình ở đây, Thư Thanh vẻ mặt bình thản, “Nói một cách khó nghe, nếu như Lục Bách Trình dễ dàng có được như vậy thì tôi đã xem thường anh ấy.”

Khương Phi nhếch mép, cô có câu hỏi muốn hỏi trước nên nói xen vào, “Có phải là cô cảm thấy chính mình thật vĩ đại hay không?”

Thư Thanh cau mày nhìn cô.

“Tôi không rảnh ở đây cùng cô nói chuyện đạo lý, chỉ muốn đính chính một chuyện, đó chính là tôi tới đây tìm Lục Bách Trình không phải bởi vì cô.

Không hề, thật sự không phải vì cô.” Khương Phi đứng lên, tiếp tục nói: “Sẽ có lúc tôi đến tìm cô nói chuyện riêng, chỉ hy vọng lúc ấy cô đừng quá mất mặt mà thôi.”

Khương Phi vừa đứng lên thì Lục Bách Trình cũng đi vòng sang đây xem cô, cô liếc mắt với anh, lúc đi ngang qua Thư Thanh còn nói thêm một câu.

“Cô không thấy rằng vừa rồi ở bên ngoài cô thật sự rất mất thể diện sao?” Thư Thanh bỗng nhiên cứng đờ.

Khương Phi không đứng lại nữa, đi tới nắm lấy cánh tay của Lục Bách Trình, ánh mắt liếc nhìn vị trí vừa nãy.

Thư Thanh vẫn còn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK