*Nguyên văn là: “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri” 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) bắt nguồn từ thời Tam Quốc dùng để chỉ dã tâm của ai đó đã hiển lộ rõ ràng.
Đã gần hai năm họ không gặp nhau, nói không cảm thấy ngại ngùng là giả. Khương Phi cho rằng khi tiến vào Lục Bách Trình nhất định sẽ khách sáo với cô, ít nhất cũng phải trải qua quá trình anh hỏi thăm cô hai năm qua đã sống như thế nào.
Nhưng không ngờ anh lại đi một con đường khác thường như vậy, mới vào cửa đã hỏi: "Em không phải sống một mình sao?"
Khương Phi nghẹn lời:"... Đúng vậy, còn có trợ lý của em nữa. Cậu ấy đi ra ngoài hát karaoke, lát nữa sẽ trở lại."
Lục Bách Trình đã hiểu rõ nên chủ động giúp cô cầm lấy túi xách, không khỏi nói: "Vậy thì đi tới bên cạnh anh."
Biết anh đến tìm mình, cô không khỏi mong chờ, sau khi Khương Phi trở về, cô thậm chí còn không cởi áo khoác ra, chỉ tô lại son môi rồi cũng không mang theo bất kì thứ gì mà ra ngoài. Nhưng khi Lục Bách Trình bước đến cửa đợi cô, cô vẫn còn do dự: "Lục Bách Trình, anh có ý gì?"
Lục Bách Trình mím chặt môi, trạng thái này kéo dài trong khoảng năm giây.
Cuối cùng anh nói: "Anh rất nhớ em, Phi Phi."
Chỉ trong chốc lát Khương Phi chờ anh lên tiếng mà môi cô đã trở nên khô khốc.
Lục Bách Trình không giống những người khác. Nếu người khác đột nhiên nói như vậy sau hai năm chia tay với mình, Khương Phi nhất định sẽ chửi ầm lên với anh ta, rằng anh muốn dụ tôi à. Nhưng nếu là Lục Bách Trình, anh nói rằng anh rất nhớ cô thì anh đang thực sự rất nhớ cô, cũng nhớ cô nhiều đến mức đã không thể chịu nổi nữa.
Nói ra thì có vẻ như quá tự luyến, nhưng Khương Phi biết, anh đang muốn làm hòa với cô.
Từ nhỏ Lục Bách Trình đã như một chiếc hũ nút, khi ghen tuông anh cũng thích tìm cách khác người nên thường xuyên vì rối rắm trong đầu mà sinh ra hờn dỗi, vị chua tràn ra thì cách xa trong vòng trăm dặm cũng có thể ngửi được. Có thể là anh sẽ đạt được những gì mình muốn, nhưng ham muốn hưởng thụ vật chất của anh rất ít, hiếm khi có những thứ nào khiến anh yêu thích, mà dù có gặp được thì cũng chưa chắc gì anh đã muốn bày tỏ ra.
Ngay cả lúc trước khi anh và cô ở bên nhau, anh vẫn keo kiệt chưa một lần nào thổ lộ cả, mặc dù hành động thực tế của anh cũng không phải là ít.
Tính cách của anh, vẫn luôn là làm nhiều hơn nói.
Dù tính tình của anh là vậy, nhưng cũng có khi anh say rượu mơ hồ sẽ gọi cô là vợ yêu Phi Phi.
Thật ra Khương Phi rất sợ làm chuyện gì mà không có kết quả, nếu không thì lúc trước cô cũng sẽ không chia tay với anh. Nếu như lần đầu tiên chia tay chỉ là một cuộc chiến nhỏ, thì lần chia tay thứ hai có thể nói là đã rút đi tất cả xương máu của cô.
Ai nói sau chia tay còn có thể làm bạn thì đó đều là lời dối trá.
Cô quá chán ghét việc trở thành người xa lạ với Lục Bách Trình.
Khương Phi hít sâu một hơi, cố gắng giảm bớt vị chua nơi chóp mũi nhưng không ngăn được nên cô vội vàng cúi đầu: "Vậy đi thôi."
Lục Bách Trình đi cách cô nửa bước, dường như cô nghe thấy tiếng anh thở dài, cô nghiêng tai lại, vừa đúng lúc anh cúi xuống nắm lấy tay cô.
Đáy lòng của Khương Phi cũng mềm mại theo, lại nghe thấy anh ra vẻ thoải mái hỏi: "Mascara của em không thấm nước sao?"
Cô nín khóc mỉm cười, cả giận nói: " Anh im miệng đi."
Lục Bách Trình sống trong một căn phòng xa hoa tráng lệ hướng ra biển, trên bàn cà phê bày ra những món tráng miệng tinh xảo. Khương Phi cầm bánh Macaron đi dạo một vòng, sau đó quay đầu lại hỏi anh đến đây là có dự án cần bàn bạc hay để đi nghỉ phép.
Anh không trả lời mà hỏi cô có muốn đi tắm không.
Cô vừa mới lắc đầu, anh đã đè cô lên ghế sô pha, môi hôn say đắm. Chuyện kế tiếp diễn ra theo lẽ tự nhiên.
Khương Phi cảm thấy bản thân mình rất không có nguyên tắc, sau khi giãy dụa một chút đã ôm lấy cổ anh hôn sâu.
Hai năm xa cách không làm cho họ quên được nhau, cả cơ thể họ cũng vậy.
Lục Bách Trình cọ xát những điểm mẫn cảm của Khương Phi một chút rồi tiến vào bên trong cơ thể cô, ánh mắt anh vô cùng thành kính, đến nỗi khiến cho Khương Phi chẳng dám nhìn thẳng.
Anh tựa như cố chấp mà nói: "Nhìn anh."
Nhưng Khương Phi vẫn làm một con rùa đen rụt đầu. Anh lập tức xoay cằm cô lại: "Nhìn anh, Phi Phi."
Khương Phi chịu đau nhìn chằm chằm vào anh, vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa giận dữ không thôi, cố ý chọc giận anh: "Lời nói đã thay đổi nhiều như vậy, anh có làm được không?"
Lục Bách Trình: "..."
Sự thật đã chứng minh, có thể nói đàn ông bất cứ điều gì nhưng chỉ riêng vấn đề này thì không thể tùy tiện đùa cợt được. Trong hai năm qua, bảo kiếm của Lục Bách Trình vẫn chưa hề rỉ sắt mà công năng còn vượt xa người bình thường, sau khi xong chuyện thì Khương Phi đã mệt đến nỗi không còn sức lực để giơ tay lên nữa.
Lục Bách Trình giúp cô lau người, sau đó bế cô đặt lên trên giường.
Sau khi Khương Phi tắm rửa xong thì hồi phục tinh thần hơn một chút, nhưng cô vẫn lựa chọn nhắm mắt giả chết, bộ dạng uể oải.
Lục Bách Trình ôm lấy bờ vai mịn màng rồi hôn lên lông mày của cô: "Anh có làm được không?"
"..." Khương Phi trợn trừng mắt, nói: "Anh không bỏ ra đúng không?"
Anh cười khúc khích, ý cười dần nhạt đi thì khuôn mặt lại mang vẻ nghiêm nghị.
"Phi Phi, chúng ta làm hoà đi."
Khương Phi im lặng, khô khan nuốt nước bọt nói: "Nếu không thì anh nghĩ tại sao em lại muốn đi cùng anh đến chỗ này."
"Ý anh là," Lục Bách Trình rũ mắt nói: "Không kết hôn cũng không thành vấn đề."
Khương Phi nghẹn ngào thở dốc: "Anh biết em không chỉ nói thôi là xong chuyện."
"Phi Phi, anh cũng không nói đùa với em."
Trái tim Khương Phi rung động, lúc cô ngẩng đầu lên thì chóp mũi quẹt qua cằm anh, râu đã mọc lún phún khiến cho mũi cô tê rần.
Nói ra cũng buồn cười, hai lần chia tay giữa cô và Lục Bách Trình đều không thể tránh khỏi có liên quan đến "Tiểu Thành*"
*Tiểu Thành phát âm tiếng trung là Xiǎo chéng, đồng âm từ cuối với Lục Bách Trình là Lùbǎichéng.
Có lẽ là do hiệu ứng cánh bướm. Cô nói ra lời đề nghị chia tay với Lục Bách Trình ở nơi đất khách là vì An Mộng Như đã phát hiện ra việc cô đang yêu, “Tiểu Thành” chẳng qua là lúc đó cô chỉ thuận miệng kiếm cớ thôi, nhưng sau này lại thành lý do dẫn đến sự chia tay của cô và Lục Bách Trình lúc tốt nghiệp.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cái ngày Lục Bách Trình cao giọng khiển trách cô, anh hỏi cô rõ ràng có thể thú nhận nhưng tại sao lại không nhân cơ hội nói cho An Mộng Như biết anh là ai.
Lúc học cấp ba cô không nói, có thể là vì An Mộng Như không cho phép cô yêu sớm.
Lúc học Đại học cô không nói, có thể là vì An Mộng Như không cho phép cô yêu đương.
Nhưng lần đó An Mộng Như đã dễ dàng hơn, cô vẫn không nói gì. Theo như cô là do không muốn mối quan hệ sau này giữa hai gia đình trở nên khó xử, đó chẳng phải có nghĩa là cô cảm thấy họ nhất định sẽ chia tay sao?
Khương Phi lắc đầu nói không phải, cô lập tức nói mình không nghĩ như vậy.
Nhưng thực tế là, lời phủ nhận của cô đầy nhạt nhoà, yếu ớt. Đó cũng chính là ngày cô thú nhận với Lục Bách Trình rằng mình đi theo chủ nghĩa không kết hôn.
Lục Bách Trình sững sờ, anh lớn lên cùng cô nên tất nhiên anh biết cô bài xích hôn nhân.
Nhưng anh chưa bao giờ để ý.
Bởi vì anh nghĩ rằng anh khác biệt.
Ít nhất đối với Khương Phi, anh không giống như những người khác. Anh hỏi Khương Phi: "Anh cũng không được?"
Thật lâu sau, Khương Phi mới nghẹn giọng nói: "Thật xin lỗi."