Lúc Tề Mộ rời giường đã 11 rưỡi. Cậu ngủ tới vừa lòng thỏa ý, tỉnh lại cũng tinh thần phấn chấn.
Ban ngày tốt quá ban ngày tuyệt diệu, ban ngày yêu ma quỷ quái đều hóa thành tro!
Tề Mộ chuồn khỏi chăn phát hiện bên cạnh đã sớm không có ai, xem ra Doãn Tu Trúc đã sớm tỉnh.
Cậu chân trần đi rửa mặt, vừa vào phòng tắm đã cảm giác được một luồng khí nóng, là dư âm sau khi tắm xong lưu lại.
Cậu lẩm bẩm: "Doãn Tu Trúc thật đúng là thích sạch sẽ mà, tối qua tắm, buổi sáng lại tắm?" Cậu đâu biết Doãn Tu Trúc tối qua tắm không chỉ một lần, nếu không phải quá mệt, anh suýt nữa đứng dưới vòi hoa sen cả đêm.
Tề Mộ bóp kem đánh răng, mê hoặc mà cầm cốc bắt đầu súc miệng, dùng xong cậu mới nhận ra mình hình như dùng sai rồi.
Cái này là của Doãn Tu Trúc nhỉ? Cái bên cạnh không dính nước mới là của cậu. Ài, dùng cũng dùng rồi, vậy đi!
Cậu qua loa rửa mặt, đi ra ngoài sau đó rất tự giác mà bắt đầu xếp chăn, chồng lên chồng lên, Tề bá chủ ngày thường cẩu thả qua quýt chợt phát hiện — Chăn của Doãn Tu Trúc sao lại biến dạng?
Tối qua cậu nhớ là màu xám nhạt, sao lại biết thành màu trắng gạo? Tề Mộ dụi dụi mắt, rầu rĩ nói: "Là mình nhớ nhầm?" Không thể nào, cậu tối qua sợ giống như chó chết, coi cái chăn này làm bùa trừ tà, quấn phải gọi là gió thổi không lọt.
Đều tiếp xúc thân mật như vậy rồi, đâu còn sẽ nhận nhầm nó? Cái màu trắng gạo này tuyệt đối không phải cái chăn tối qua cùng vượt khó với cậu!
Cho nên...... Là Doãn Tu Trúc thừa dịp cậu ngủ sau đó đổi lại chăn? Sao vậy chứ? Tề Mộ suy nghĩ hồi lâu, phẩm ra đáp án: Là ngại cậu từng dùng sao?
Hóa ra Doãn Tu Trúc có bệnh sạch sẽ?
Cẩn thận suy nghĩ một chút hình như có vài dấu hiệu: Từ nhỏ Doãn Tu Trúc đã rất thích sạch sẽ, cách người cũng rất xa, khăn tay nhỏ của nhà trẻ giặt phải gọi là sạch bong, còn mỗi lần không quen nhìn khăn tay bẩn của Tề Mộ, giúp cậu giặt trắng tinh; hồi tiểu học càng là đứa nhỏ ngăn nắp nhất trong lớp, sách vở vĩnh viễn không gãy cạnh, xếp đặt muốn bao nhiêu chỉnh tề có bấy nhiêu chỉnh tề. Doãn Tu Trúc cũng giúp Tề Mộ thu dọn cặp sách, chỉ tiếc Tề bá chủ phóng đãng ngang ngạnh yêu tự do, một đêm đã làm cho trong cặp sách ngổn ngang thành đống rác......
Thình lình nhớ tới mấy chuyện vụn vặt này, khóe miệng Tề Mộ giương cao cao, cảm thấy Doãn Tu Trúc có bệnh sạch sẽ cũng chơi rất vui.
Tiếp theo cậu nhớ tới mình làm chuyện hoang đường, có chút chột dạ.
Doãn Tu Trúc không giỏi ăn nói, gặp phải chuyện không vui chỉ biết nhịn, cũng không mở miệng nói. Cậu luộm thuộm, có phải từng chọc đến cậu ấy hay không?
Tề Mộ vừa nghĩ dáng vẻ Doãn Tu Trúc tủi thân lại không dám nói, tim liền níu lại, ảo não thần kinh thô của mình.
Cậu đá dép xuống lầu, nghe thấy phòng bếp có động tĩnh, cũng không quan tâm Doãn Tu Trúc đang làm gì, trước đi lên thỉnh tội: "Tớ ngủ mơ màng, vừa nãy dùng cốc đánh răng của cậu, cậu đừng giận nhé."
Doãn Tu Trúc đang đánh trứng gà, nghe thấy lời của cậu, tay run lên, bát rơi xuống đất.
Tề Mộ vừa nhìn, tim càng trống rỗng: Trời ạ, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng vậy sao? Chỉ là dùng cốc đánh răng đã kích động tới cầm bát không vững?
Cũng may bát rất chắc chắn, không vỡ, nhưng dịch trứng bắn trên đất, trên sàn nhà sáng bóng một mảnh đống hỗn độn.
Doãn Tu Trúc hoàn hồn, vội vàng khom lưng thu dọn.
Tề Mộ trước anh một bước nói: "Tớ làm tớ làm, cậu nhanh đi thay giày." Trên dép anh dính đầy dịch trứng, bệnh sạch sẽ này của anh, không chừng rất khó chịu.
Doãn Tu Trúc sao có thể để cho cậu đụng vào mấy đồ bẩn này, một cái cầm lấy tay cậu nói: "Cậu đi ra ngoài, tớ làm."
"Tớ có thể." Tề Mộ nói, "Cậu đừng khách khí với tớ, có gì không vui phải nói ra. Cái đầu này của tớ nghĩ ít chuyện, nếu chọc cậu phiền, cậu......
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người: "Sao lại nói vậy?" Anh sao có thể sẽ phiền cậu?
Tề Mộ lúng túng nói: "Cậu thích sạch sẽ, tớ cả ngày lôi thôi lếch thếch......"
"Cậu không lôi thôi." Doãn Tu Trúc phát hiện mình không nghe được có người nói Tề Mộ không tốt, cho dù là bản thân Tề Mộ cũng không được, anh nói, "Cậu rất tốt."
Vừa nói anh đoạt lấy khăn lau trong tay Tề Mộ, động tác lưu loát thu dọn sạch sẽ sàn nhà.
Tề Mộ ở một bên, nói: "Cậu nếu không chê tớ, tại sao chỉ là nghe thấy cốc đánh răng bị dùng đã đổ trứng gà......"
Doãn Tu Trúc: "......" Chân tướng là đầy trong đầu anh đều là gián tiếp hôn môi.
Trong lòng Tề Mộ vẫn là có chút khó chịu như vậy, một là nghĩ tới nhiều năm như vậy Doãn Tu Trúc khả năng một mực chịu đựng sự lôi thôi của mình; thứ 2 cũng cáu mình thần kinh thô, nhiều năm như vậy cũng không phát hiện; thứ 3 còn lo Doãn Tu Trúc chịu ủy khuất cũng không nói, chỉ biết nhịn.
Tề Mộ lại nhỏ tiếng nói: "Tớ thấy cậu ngay cả chăn cũng thay, là chê tớ trước đó đắp sao?"
Doãn Tu Trúc càng thêm không có cách nào giải thích, anh tối qua cách cậu gần như vậy, trong mắt là cậu, chóp mũi là cậu, xúc tu có thể đụng cũng là cậu...... Cho nên thậm chí trong mơ cũng toàn là cậu.
Những giấc mơ đó có thể nói sao? Những dục vọng xấu xa đó có thể thẳng thắn sao?
Chút dũng khí lúc đêm hôm khuya khoắt tích góp từng tí một, đã sớm bị ánh mặt trời nướng thành tro, đâu còn có thể nói ra nửa chữ.
"Không phải." Doãn Tu Trúc thở khẽ nói: "Cái chăn tối qua đối với tớ có chút nóng, cho nên mới thay lại."
Tề Mộ không tin: "Đều sắp vào đông rồi, chăn đó dày chỗ nào?"
Tầm mắt Doãn Tu Trúc tránh né nói: "Cậu cả đêm cứ ôm chặt tớ."
Tề Mộ ngẩn ngơ.
Doãn Tu Trúc lơ đãng mà liếm môi khô khốc: "Cậu khả năng mơ ác mộng đi, cứ ôm chặt tớ không buông, chỉ đắp cái chăn đó thì nhiệt độ vừa vặn, bị cậu ôm thì......"
Anh không cần nói hết, Tề Mộ cũng hiểu, cậu cười khan nói: "Ha, ha ha, là tư thế ngủ của tớ không tốt." Mất mặt chết người rồi!
Doãn Tu Trúc lại nói: "Vừa nãy tớ cũng không phải bởi vì cậu dùng cốc đánh răng của tớ mới đổ bát."
Tề Mộ gãi gãi tóc, hỏi: "Đó là sao thế?"
Doãn Tu Trúc rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tớ bình thường đều ở nhà một mình, an tĩnh quen, thình lình nghe thấy âm thanh, có chút không thích ứng."
Một câu nói khiến trái tim thẳng nam sắt cứng Tề bá chủ mềm thành nước, đúng rồi, bình thường đều chỉ có một mình, ngay cả người nói chuyện cũng không có, cậu lại là họng lớn, xa như vậy hô, Doãn Tu Trúc sẽ giật nảy mình cũng hết sức bình thường.
Vừa nghĩ như vậy, Tề Mộ rất đau lòng, vội vàng nói: "Sau này tớ chủ nhật không có chuyện gì sẽ tới với cậu!"
Doãn Tu Trúc loạn nhịp, nghe nói như thế tâm tình anh hết sức phức tạp: Tình huống như tối hôm qua nhiều thêm mấy lần, anh......
Cũng may Tề Mộ lại bồi thêm một câu: "Cậu yên tâm đi, chỉ cần không xem phim kinh dị tớ không đi chen với cậu, tớ tự ngủ, nhất định có thể ngủ ngon."
Doãn Tu Trúc nghe, lại rất mất mát.
Thoải mái là không thể nào, trong thời gian rất lâu cũng không thể sẽ thoải mái. Chỉ sẽ càng thêm khó chịu.
Nhưng muốn Tề Mộ tới đây, Doãn Tu Trúc lên tinh thần nói: "Một lời đã định."
Tề Mộ đụng nắm tay với anh: "Một lời đã định!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Mèo đen nhỏ lúc này vẫn mắt lơ mơ buồn ngủ đi bộ tới đây, ngọt ngào mà vòng quanh chân Tề Mộ, meoww một tiếng.
Tề Mộ tóm nó lên, xoa đầu nó: "Lại đói?"
Quỷ Quỷ ủn lòng bàn tay cậu, trình độ làm nũng đỉnh nhất.
Tề Mộ cười nói: "Chờ nhe, tao bảo anh Doãn của mày nấu thịt ức gà cho mày."
Mèo con phối hợp "Meow ~" một tiếng.
Tề Mộ dùng cánh tay kẹp mèo đen nhỏ, tay nâng móng vuốt nhỏ của nó, bắt chước giọng nó hô: "Doãn ca ca."
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một luồng điện từ lòng bàn chân chạy thẳng tới đỉnh đầu, anh suýt nữa bị tiếng "Ca ca" này gọi thất lễ.
Tề Mộ vì kéo gần khoảng cách một người một mèo này, diễn rất dụng tâm: "Doãn ca ca, em muốn ăn chịt ~"
Doãn Tu Trúc: "......"
"Nè?" Tề Mộ kinh ngạc nói, "Cậu đi đâu thế?"
Doãn Tu Trúc cũng không quay đầu lại nói: "Phòng rửa tay."
Tề Mộ mông lung nói, cúi đầu nhìn Quỷ Quỷ: "Anh của mày hình như không thích mày lắm."
Quỷ Quỷ làm nũng với cậu: "Meoww ~"
Tề Mộ chọt trán nó: "Đừng cứ làm nũng với tao nhe, cũng làm nũng với Doãn Tu Trúc đi, tao còn trông cậy vào mày ở bên cậu ấy nhiều."
Quỷ Quỷ nghe hiểu cái quỷ ý, chỉ biết: "Meoww ~"
Tề Mộ còn không biết xấu hổ mắng nó: "Tiểu ngốc."
Doãn Tu Trúc đi toilet có chút lâu, lúc trở lại hình như trên người còn dính chút hơi nước.
Bất quá Tề Mộ đã chơi cùng với mèo con rồi, một người một mèo ở trong ghế sofa lăn qua lăn lại, đâu còn phát hiện ra những thứ này.
Doãn Tu Trúc thả lỏng, tiếp tục đi làm bữa trưa "Lắm tai lắm nạn" này.
Tề Mộ ở nhà anh thật sự là ngọt ngào lại thống khổ, bất quá anh cam tâm tình nguyện, chỉ hi vọng thời gian trôi qua chậm chút, lại chậm chút. Có thể kéo dài cuối tuần thành cả đời, chính là cầu cũng không được.
Lúc Quỷ Quỷ sung sướng mà ăn thịt ức gà, Tề Mộ cũng đã ngồi lên bàn ăn.
"Cừ quá!" Tề Mộ không chút nào che giấu sự kinh ngạc của mình, "Cậu làm siêu thế, Đại Kiều nhà tớ cũng chỉ trình độ này thôi!"
Bày trên bàn ăn cao quý 3 món 1 canh. Đều là món ăn gia đình, nhưng làm cực kỳ tinh xảo, độ lửa vừa đúng, sắc hương đều đủ, chỉ thiếu nếm thử mùi vị.
Doãn Tu Trúc xới cơm cho cậu, gạo thơm hạt dài được nấu rõ ràng từng hạt, giống như trân châu nhỏ xếp trong bát sứ, nhìn cũng khiến người thích.
Tề Mộ nhận lấy nói: "Cậu quá cừ luôn!"
Trong lòng Doãn Tu Trúc thỏa mãn, trong mắt cũng toàn là ôn nhu: "Nếm thử mùi vị."
Tề Mộ sau khi ăn vài miếng, giơ ngón cái lên: "Ngon!"
Doãn Tu Trúc ngồi đối diện cậu: "Có thể ăn là được."
"Đâu chỉ có thể ăn?" Tề Mộ thật sự bội phục, "Tớ ngay cả muối với đường cũng không phân rõ, cậu vậy mà có thể nấu thức ăn đầy bàn." Chịu phục, thật sự phục!
Doãn Tu Trúc nói: "Cậu không cần làm những thứ này." Anh sẽ không để cho Tề Mộ động vào mấy việc vặt khói dầu này.
Tề Mộ hiểu sai, cậu nói: "Kỳ thực cậu cũng có thể tìm dì tới hỗ trợ."
Doãn Tu Trúc cười, giải thích: "Tớ không thích người ngoài, như này thanh tĩnh."
Tề Mộ cũng biết anh hồi bé từng bị bảo mẫu ngược đãi, sợ đâm chọt vào chuyện thương tâm của anh, dời đề tài: "Cái này ngon quá!"
Doãn Tu Trúc đổi vị trí món ăn: "Thích thì ăn nhiều chút."
Tề Mộ ăn đến là hài lòng, lúc đặt bát đũa xuống nói: "Tay nghề này của cậu á, sau này ai gả cho cậu thật là kiếm được đại phát."
Doãn Tu Trúc cũng vừa đặt bát đũa xuống, anh sửng sốt chút, vặn lông mày nói: "Tớ sẽ không kết hôn."
Tề Mộ hỏi: "Tại sao?"
Doãn Tu Trúc: "......" Anh chỉ muốn ở cùng với Tề Mộ.
Anh không lên tiếng, Tề Mộ cũng không truy hỏi, lại thở dài mãi nói: "Tớ cũng không muốn kết hôn."
Doãn Tu Trúc chợt ngẩng đầu: "Tại sao?"
Tề Mộ nhìn anh một cái, cười nói: "Tớ hồi bé tưởng cậu là con gái, còn nghĩ lớn lên cưới cậu đấy."
Tin Doãn Tu Trúc run lên, hỏi cậu: "Nếu tớ là nữ......"
Tề Mộ khoát khoát tay: "Giỡn đó, cậu chính là cậu, Doãn Tu Trúc, là nam sinh, không phải con gái!" Cậu luôn ghét bỏ đôi mắt mình giống cô nương, cho nên rất hiểu nhận lầm giới tính rất tổn thương tự ái, vì vậy luôn kiêng kị, hôm nay không cẩn thận nhắc tới, cũng nhanh chóng chuyển hướng đề tài.
Doãn Tu Trúc mím môi, không nói gì.
Tề Mộ sửa miệng nói: "Kỳ thực tớ không muốn kết hôn là bởi vì Đại Kiều nhà tớ tốt quá, nhưng trên đời này chỉ có một Đại Kiều, đã bị đồng chí Đại Sơn lừa mất, tớ đi đâu tìm thêm người nữa? Cho nên sẽ không kết hôn!"
Doãn Tu Trúc phụ họa nói: "Dì Kiều rất tốt." Nếu như mẹ anh là ác ma, Kiều Cẩn chính là thiên sứ, có thể mang đến cho con ánh sáng và ấm áp.
Tề Mộ luôn tại lúc nên nhạy cảm thì không nhạy cảm, lúc không nên nhạy cảm lại nhạy cảm tới làm cho người ta ấm lòng.
Cậu biết Doãn Tu Trúc tại sao không muốn kết hôn, nếu như nói người phụ nữ đầu tiên mà nam sinh hướng tới là mẹ, vậy người phụ nữ kia mang đến cho Doãn Tu Trúc cũng chỉ có ác mộng.
Một người mẹ như vậy, mấy dì bảo mẫu như vậy, anh làm sao có thể sinh ra trông chờ đối với hôn nhân.
"Được rồi." Tề Mộ nói, "Sau này cậu nhất định sẽ gặp được người còn tốt hơn Đại Kiều nhà tớ."
Doãn Tu Trúc ngẩng mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: "Cậu là người tốt nhất tớ gặp được."
Tề Mộ: "Nhưng tớ là giai mà." Vừa nói cậu lại vui hết sức, "Nếu mẹ tớ sinh tớ là con gái, tớ đã có thể làm Kiều muội của cậu."
Lời vô tâm của cậu, khiến trái tim Doãn Tu Trúc giống như máy phát điện chuyển động điên cuồng, tạo ra dòng điện giật cả người anh mềm yếu.
"Tề Mộ......"
Tề Mộ lại cười lớn ha ha: "Cũng không đúng, tớ họ Tề, không phải họ Kiều."
Doãn Tu Trúc thật muốn cầm tay cậu, ôm cậu, kề lỗ tai cậu nói với cậu — Anh đời này chỉ muốn cậu, mặc kệ cậu như thế nào.
Nhưng mà, không thể nói.
Tề Mộ cảm thấy đề tài này qua rồi, đứng lên nói: "Tớ đi thu dọn bát đũa."
Doãn Tu Trúc nói: "Cậu đi xem Quỷ Quỷ ăn xong chưa, ăn xong thì thuận tiện cầm bát của nó tới."
Tề Mộ dễ dàng bị điều đi, chờ lúc đi quay lại, Doãn Tu Trúc đã bỏ bát đũa vào máy rửa bát, thu dọn gần xong rồi.
Tề Mộ ôm Quỷ Quỷ, hỏi Doãn Tu Trúc: "Chúng ta đi siêu thị đi? Mua ít đồ ăn cho mèo gì đó." Muốn nuôi thằng nhóc này lâu dài, khẳng định không thể chỉ ăn thịt ức gà.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng hỏi: "Cậu khi nào thì về nhà?"
Tề Mộ nói: "Buổi tối đi, chờ ba tớ từ công ty về thì tớ về."
Doãn Tu Trúc lại hỏi: "Vậy buổi tối vẫn ở chỗ tớ ăn?"
"Được đó." Tề Mộ nghĩ anh một mình ăn cơm cũng cô đơn quá, nói, "Nếu đồng chí Đại Sơn tới sớm, thì để ông ấy cũng nếm thử tài nghệ của cậu chút."
Doãn Tu Trúc cười cười: "Ừ."
Hai người bọn họ thay xong quần áo, cùng đi ra ngoài, tới siêu thị trung tâm thành phố.
Kỳ thực mua đồ cho mèo con vẫn là tới cửa hàng thú cưng tốt hơn, bất quá hai tiểu thiếu niên chưa từng nuôi thú cưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến, chỉ nhớ trong siêu thị có chuyên khu của thú cưng, nghĩ tới đó chọn đầy đủ.
Siêu thị ở trong một trung tâm thương mại, lại đúng lúc chủ nhật, người rất nhiều.
Tề Mộ phiền nhất đi dạo phố, bình thường bị Kiều Cẩn kéo ra ngoài, cũng là vào quán ngồi, Đại Kiều mặc cái gì cậu cũng gật đầu nói đẹp, có thể đến nỗi có thể nói là thẳng nam kiểu mẫu.
Kiều Cẩn ghét bỏ cậu: "Sinh con không bằng sinh chày gỗ."
Tề Chày Gỗ lấy lòng bà: "Mẹ đẹp như vậy, đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp mờ."
Kiều Cẩn nhéo má cậu: "Mồm mép trơn tru, sau này đừng mang mấy lời này đi lừa gạt con gái."
Tề Mộ nói mấy chuyện lý thú này cho Doãn Tu Trúc nghe, vừa nói còn vừa tức giận bất bình: "Cậu xem tớ giống đàn ông sẽ lừa con gái sao?"
Doãn Tu Trúc chân thành nói: "Không giống."
Tề Mộ nhớ tới chuyện lúc trước Hứa Tiểu Minh thổ tào cậu dụ người giúp cậu làm bài tập, cười hì hì nói: "Tớ cũng chỉ dụ cậu."
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ: "Dụ cậu làm bài tập cho tớ."
Doãn Tu Trúc vốn quyết định chừa cái tật xấu này của cậu, lúc này lại bị dao động không xong — Gió thổi bên tai, người nào đó đâu còn tìm được hướng Bắc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hai người bọn họ vào siêu thị, đi tới khu thú cưng, lúc đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Tề Mộ lại ngứa tâm khó nhịn: "Socola nè......"
Doãn Tu Trúc nói: "Trong nhà vẫn còn."
Tề Mộ vẻ mặt hám của: "Cái này còn ngại nhiều?"
Doãn Tu Trúc: "......"
Tề Mộ lại cứ đặt viên đường lên đầu tim anh: "Mấy cái cậu tặng tớ, tớ không nỡ ăn."
Doãn Tu Trúc ngay lúc đó nghĩ đại khái chính là dời hết đồ có liên quan tới socola về cho cậu.
Hai bọn họ tới khu kẹo, socola không mua được ngược lại lại phát hiện một người quen.
Tề Mộ mắt sắc, một cái đã nhìn thấy: "Đây không phải lớp phó thân thể lớp cậu sao?"
Cậu và Bàng Lương quan hệ không tệ, nhìn thấy là muốn đi lên chào hỏi, Doãn Tu Trúc kéo tay cậu một cái, ngăn cậu lại.
Tề Mộ lúc này mới phát hiện bên cạnh Bàng Lương còn có người, là một cô gái thanh tú mặc áo lông trắng.
Tề Mộ chớp chớp mắt, ly kỳ nói: "Cái đó...... Hình như là uỷ viên tuyên truyền lớp các cậu Giang Mạn Mạn nhỉ."
Cậu người không ở lớp hai, hồn lại ở lớp hai, nhớ rõ ràng hết người lớp bọn họ, cậu kéo thấp Doãn Tu Trúc, ghé lỗ tai anh nói: "Hai bọn họ có phải đang yêu đương hay không?"
Cả lỗ tai Doãn Tu Trúc đều tê rần, đầu còn nghe rõ cậu đang nói gì.
Tề Mộ cười hì hì nói: "Không nhìn ra đấy, đồng chí Tiểu Bàng rất bản lĩnh!"
Bàng Lương và Giang Mạn Mạn đây biết khúc rẽ bên cạnh có người quen, hai người bọn họ ở trong trường lén lút sợ người biết, thật vất vả Chủ nhật ra ngoài hẹn hò, tự nhiên là tình nồng ý mật, trong mắt lại không người bên cạnh.
Cũng không biết Bàng Lương nói câu gì, Giang Mạn Mạn xấu hổ mà cúi đầu, má hơi đỏ. Thằng nhãi Bàng Lương này thật sự bản lĩnh, thế nhưng cúi đầu hôn con gái nhà người ta.
Tề Mộ dùng sức nắm lấy cánh tay Doãn Tu Trúc, hít vào nói: "Hai bọn họ hôn môi!"
Doãn Tu Trúc căn bản không nhìn thấy người bên cạnh, cũng không quan tâm người khác như thế nào, anh chỉ biết cả người Tề Mộ đều tiến vào ngực anh.
Tề Mộ còn đang lẩm bẩm: "Tớ vẫn chưa hôn ai đâu, hôn môi là mùi vị gì nhở?"
Cổ họng Doãn Tu Trúc khô tới giống như một luồng lửa, không nói ra lời.
Tề Mộ muốn nhìn trộm lại sợ bị phát hiện, dáng vẻ ngó dáo dác rất giống trộm vặt.
Vừa khéo chính là phía sau thật sự có người coi cậu là trộm, bác gái phụ trách trông coi khu đồ ăn vặt phiền nhất loại tiểu tử thối này, tưởng là trộm viên kẹo sẽ không ai thấy được?
"Lén lút làm gì đó!" Bác gái gào lên một tiếng, rất giống Võ Tòng đánh hổ, Tề tiểu lão hổ vốn làm "trộm" chột dạ, bị tiếng thét này của bà, giật nảy mình.
Chỗ cậu trốn là một kệ bày kẹo, hai giá hàng trung tâm bắc lâm thời lên mặt bàn, trốn người vẫn ổn, lực chống đỡ lại không đủ.
Tề Mộ bị dọa dựa về phía sau, cái kệ bày kia đâu chịu được cậu, giống như quân bài domino, rơi rào rào trên đất.
Từng viên kẹo, giống như trân châu nhỏ, Tề Mộ bản năng muốn chạy, đáng tiếc chân giẫm lên giống như đi giày trượt băng, trơn trượt cực kỳ. Thân thể cậu lắc lư, dưới hoảng loạn túm lấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc sợ cậu té nhào, vội vàng ôm lấy cậu, hai người đều ở trong đống kẹo đâu đứng được vững?
Sau khi nhất tề ngã xuống, Doãn Tu Trúc kê dưới người cậu.
Thật đúng lúc, Tề Mộ bẹp một cái, hôn trên miệng Doãn Tu Trúc.