• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Tề Mộ mở to mắt, còn chớp lại chớp.

Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một luồng khí nóng chạy đến đỉnh đầu, biến anh thành siêu nước đun, trong đầu ùng ục ùng ục, đã sôi sùng sục.

Ma xui quỷ khiến, môi anh động một cái, giống như bị điên muốn dùng lực hôn cậu.

Cũng may Tề Mộ đã chống người, lúc cánh môi hai người tách ra, Doãn Tu Trúc giống như từ thiên đường rơi vào nhân gian, không phân rõ kim tịch hay hà tịch.

"Nghiệp chướng mà!" Bác gái sắp tức điên mất, một đống cục diện rối rắm này, còn có cách nào nhìn sao! Hai thằng quỷ cướp này, là muốn phá cả siêu thị sao!

Động tĩnh lớn như vậy, Bàng Lương và Giang Mạn Mạn cũng đều nghe thấy, hai người cùng nhau nhìn sang, tự nhiên phát hiện Tề Mộ và Doãn Tu Trúc.

Tiểu tình nhân ngược lại không nhìn thấy hai bọn họ hun nhau, hai người bọn họ hoàn toàn bị kẹo trên đất dọa đến, Tề Mộ chỉ có thể cho bọn họ một nụ cười lúng túng mà không thất lễ.

Cậu vẫn ngồi trên đùi Doãn Tu Trúc đấy, Tề Mộ vội vàng đứng dậy, duỗi tay kéo Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc không động đậy, ngơ ngác. Xung quanh anh toàn là kẹo đủ mọi màu sắc, người lại trắng nõn tuấn tú, ngồi ở trong đống kẹo giống như người trong đồng thoại, tựa như ảo mộng.

Tề Mộ nghĩ mình vừa mới làm chuyện hoang đường, hoảng hốt cực kỳ — Xong rồi xong rồi, Tiểu Trúc Tử có phải tức giận hay không?

Đây con mẹ nó coi như là nụ hôn đầu đi? Cứ như vậy bị cậu cướp đi? Khó hiểu, thình lình, hoang đường tột độ như vậy bị cậu cướp đi?

Chuyện này đặt trên người cậu, cậu cũng tức giận, anh em tốt thì sao? Anh em tốt cũng không thể tùy tùy tiện tiện cướp đi nụ hôn đầu của người ta.

Cái này cả đời chỉ một lần, không còn thì chỉ có thể chờ kiếp sau thôi!

Trong lòng Tề Mộ sợ, lại không tiện trước mặt nhiều người như vậy nói xin lỗi, chỉ có thể lắp bắp nói: "Ngã, ngã đau không?"

Doãn Tu Trúc chợt ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen khóa chặt cậu.

Tề Mộ chỉ cho rằng anh tức giận, có chút khó chịu: "Là tớ không tốt, ngạc nhiên đứng không vững, cậu......"

"Ôi trời ạ!" Bác gái gào khóc, "Sao lại gặp phải đám tiểu tử chúng mày chứ, làm sao giờ hả? Công việc của tôi đây không có cách nào làm nữa rồi!"

Có tạp âm như vậy, lời xin lỗi của Tề Mộ cũng không nói ra miệng nữa, cậu vội vàng nói với bác gái, "Xin lỗi, chuyện này cháu sẽ bồi thường."

Bác gái không tin: "Bồi cái gì mà thường hả, đám quỷ sứ chúng mày......"

Tề Mộ cắt đứt bà: "Bác yên tâm, kẹo này cháu mua hết."

Bác gái sửng sốt: "Gì?"

Tề Mộ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Bác giúp cháu tính toán chút, tất cả kẹo bị cháu đụng đổ cháu mua hết, giá hàng này nếu có tổn hại, cháu cũng dựa theo giá bồi thường."

Lúc này quản lý phụ trách khu kẹo tới, chợt nhìn thấy trận địa này cũng da đầu tê dại, cho dù nghe Tề Mộ nói như vậy, hắn cũng có chút không chắc chắn......

"Chỗ kẹo này giá trị không ít tiền đâu."

Tề Mộ tự nhận có lỗi, cũng trước giờ là người dám gánh chịu: "Không sao, cháu mua hết." Mặc dù lễ vạn thánh đã qua, nhưng có thể cầm đến trường chia ăn.

Có lời như vậy của cậu, nhân viên siêu thị liền nhanh chóng, bọn họ đều là làm công, gây ra chuyện như vậy nếu không ai chịu trách nhiệm, bọn họ cũng rất khó giữ chức.

Bàng Lương bình thường quan hệ gần với Tề Mộ, Giang Mạn Mạn cũng đều biết, hai người không để ý chút xấu hổ này, vội vàng tiến lên giúp đỡ, cùng nhau thu dọn giá hàng lộn xộn và kẹo rơi lả tả.

Trong lòng Tề Mộ trống rỗng, thật sự không dám nhìn Doãn Tu Trúc, dứt khoát mượn cơ hội cùng nhau bận việc, dù gì cũng phải thu dọn xong.

Ước lượng xong tính toán tiền, Tề Mộ trực tiếp quẹt thẻ trả tiền, không chút do dự.

Các nhân viên của siêu thị thở phào, biết Tề Mộ không phải nói mạnh miệng.

Bác gái lúc trước cũng ý thức được mình hiểu lầm cậu, nhỏ giọng nói với cậu: "Là bác không tốt, còn tưởng hai cháu là muốn cầm trộm kẹo, cho nên mới la các cháu."

Tề Mộ vốn không so đo mấy cái này, thấy bà còn tới nói xin lỗi với mình, liền nói: "Không sao, vốn cũng là cháu thậm thà thậm thụt."

Bác gái tò mò hỏi: "Hai cháu ở đó rình mò gì thế?"

Tề Mộ cười khổ nhỏ giọng nói: "Tiểu tình nhân kia là bạn học của cháu, cháu bắt gặp hai bạn ấy hẹn hò, muốn lén theo vào."

Bác gái hiểu: "Là vậy à......"

"Cơ mà." Tề Mộ tội nghiệp nói, "Giá nhìn lén cũng không nhỏ!"

Mấy câu nói của cậu chọc bác gái vui vẻ, lúc gần đi còn nhét cho cậu một hộp socola làm quà tặng.

Nói là đến mua thức ăn cho mèo, kết quả xách 4 túi kẹo lớn, cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Bàng Lương vẻ mặt lúng túng nói, "Khéo quá nhở."

Tề Mộ trêu ghẹo hai người bọn họ: "Không khéo, nếu không phải bởi vì các cậu, tớ cũng không cần mua nhiều kẹo như vậy."

Bàng Lương quen với cậu, biết cậu nói giỡn, cười mắng: "Ai bảo các cậu không có lòng tốt?"

Tề Mộ nói: "Tớ đâu không có lòng tốt, hai cậu nếu hôn môi quang minh chính đại, tớ còn cần núp nhìn lén hả."

Một câu nói toạc của cậu nói khiến ba người tại chỗ đỏ mặt, khóe mắt Tề Mộ liếc tới Doãn Tu Trúc, tim lộp bộp một cái, tiên sư...... Cái miệng thối này của cậu nên vá lại!

Cũng may Bàng Lương và Giang Mạn Mạn xấu hổ hơn chút, hoàn toàn không phát hiện khác thường của hai bọn họ.

Tề Mộ còn chưa biết nói xin lỗi với Doãn Tu Trúc thế nào, dứt khoát kéo Bàng Lương và Giang Mạn Mạn cùng đi uống.

Bên ngoài chính là quán cafe, bởi vì đồ quá nhiều, bốn người làm bàn dài, bên cạnh mỗi người một túi kẹo.

Tề Mộ nói: "Hai các cậu mỗi người xách 1 túi về."

Giang Mạn Mạn ngượng ngùng nói: "Tớ......"

Tề Mộ nói: "Ủy ban tuyên truyền đừng hẹp hòi vậy mà, giúp bọn tớ chia sẻ chút, nặng lắm."

Giang Mạn Mạn nhìn nhìn Bàng Lương, Bàng Lương nói: "Không sao, coi như cậu ấy bồi thường chúng ta." Cuộc hẹn tốt đẹp biến thành dạng gì rồi!

Giang Mạn Mạn xấu hổ cười cười.

Đều là bạn học, dăm ba câu đã bắt đầu chém gió.

Giang Mạn Mạn trước kia mặc dù không nói chuyện nhiều với Tề Mộ, nhưng biết cậu không phải hung dữ như tin đồn, người rất tốt, hơn nữa luôn rất chăm sóc Doãn Tu Trúc, người lớp hai bọn họ thay đổi cái nhìn với cậu không ít.

Buôn dưa một lát, Tề Mộ bát quái vài bí mật nhỏ của hai bọn họ.

Bàng Lương cười hì hì, có chút xấu hổ lại đắc ý nói: "Hai bọn tớ lưỡng tình tương duyệt, thì ở cùng nhau chứ sao."

Tề Mộ khoa trương nói: "Sao không ai lưỡng tình tương duyệt với tớ?"

Tay quấy cafe của Doãn Tu Trúc ngừng lại.

Tề Mộ vẫn không dám nhìn anh, chỉ có thể ở chỗ 2 bạn học vui vẻ.

Giang Mạn Mạn bị cậu chọc cười không ngừng, cũng không câu nệ như ban đầu nữa, cô nàng nói: "Các cậu rất được hoan nghênh."

Tề Mộ nhạy cảm mà bắt được trọng điểm: "Bọn tớ?"

Doãn Tu Trúc một mực không lên tiếng, Giang Mạn Mạn đối với anh vẫn câu nệ, chỉ nhỏ giọng nói: "Doãn Tu Trúc nhân khí rất cao."

Tề Mộ hết sức cảm thấy hứng thú: "Sao thế? Nữ sinh các cậu còn bí mật thảo luận hả?"

"Đương nhiên......" Giang Mạn Mạn nói, "Rất nhiều nữ sinh đều thầm mến cậu ấy."

Tề Mộ vẻ mặt được mở ra thế giới mới: "Tớ sao không biết?"

Bàng Lương cười ha ha: "Cậu cũng không phải nữ sinh, biết mới có quỷ đấy!"

"Nhưng cũng không thấy có nữ sinh tìm cậu ấy chơi mà." Tề Mộ cả ngày ở cùng với Doãn Tu Trúc, cứ thế không phát hiện cô gái nào chủ động đến gần anh.

Giang Mạn Mạn nhỏ giọng nói: "Mọi người đều không dám tới gần cậu ấy......"

Tề Mộ ngẩn người, bỗng nhiên động não: "Có phải bởi vì tớ không?"

Mạch não này của cậu, ba người tại chỗ cũng không đuổi kịp.

Tề Mộ bổ sung nói: "Tiếng tăm của tớ không ra sao, mấy cô gái thích Doãn Tu Trúc có phải bởi vì tớ cho nên không dám tới gần cậu ấy hay không?"

Giang Mạn Mạn phì tiếng cười: "Hóa ra cậu cũng biết mình tiếng tăm không tốt."

Tề Mộ thoải mái nói: "Đàn ông, dám làm dám chịu."

Giang Mạn Mạn lắc đầu nói: "Không phải vì cậu đâu, là Doãn Tu Trúc khiến người ta cảm giác không dễ đến gần lắm."

Cái này cũng đúng...... Tề Mộ nhìn nhìn Doãn Tu Trúc trầm mặc bên cạnh, trong lòng maomao: Cậu ấy lúc mặt lạnh, cậu cũng có chút sợ cậu ấy. Ài, mình sao lại hồ đồ mà cướp mất nụ hôn đầu của cậu ấy chứ! Giờ sao đây, như thế nào mới có thể dỗ được người!

Doãn Tu Trúc vẫn không lên tiếng, Giang Mạn Mạn cũng không tiện nói về anh tiếp, tán gẫu với Tề Mộ.

Tề Mộ đầy hứng thú hỏi: "Lớp hai có người thích tớ không?"

Giang Mạn Mạn cười lắc đầu: "Không nói với cậu."

"Nói chút đi mà," Tề Mộ nói, "Tớ vẫn chưa được ai tỏ tình đây."

Giang Mạn Mạn kinh ngạc nói: "Chưa từng có sao?"

Tề Mộ bất đắc dĩ nói: "Chưa từng có." Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy Doãn Tu Trúc hình như nhìn cậu một cái, nhưng chờ lúc cậu nhìn sang, Doãn Tu Trúc lại đang quấy cafe.

Bàng Lương chen lời: "Chỉ mấy công tích vĩ đại kia của cậu, các nữ sinh dám trêu chọc cậu?"

Tề Mộ thở dài nói: "Tớ lại không đánh con gái."

Giang Mạn Mạn còn rất tò mò, thấy Tề Mộ dễ nói chuyện như vậy, hơi hỏi một câu, Tề Mộ đối với cái này lại không muốn nói nhiều, hời hợt nói: "Học trưởng sao nào, đưa tới cửa tìm đánh, tớ chỉ có thể đánh cậu ta thỏa mãn."

Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng kết quả quá dọa người, Giang Mạn Mạn cũng không dám hỏi nhiều.

Bốn người uống xong cafe, thời gian cũng không còn sớm, từng người tản đi.

Từ đầu đến cuối Doãn Tu Trúc cũng chỉ nói một câu, còn là nói với nhân viên phục vụ — Gọi ly cafe.

Hai người gọi xe, cùng nhau ngồi phía sau, kẹo đã được đặt ở cốp. Sau khi xe khởi động, Tề Mộ ngó ngó anh, lại ngó ngó anh, rốt cục cố kiềm không được, dịch tới, kề sát anh, nhỏ giọng nói: "Đừng giận nữa, là tớ không tốt."

Doãn Tu Trúc bởi vì cậu tới gần mà cứng còng sau lưng, thậm chí không nghe hiểu lời của cậu.

Tề Mộ lấy lòng nói: "Tớ không phải cố ý, cậu nếu trong lòng không thoải mái, thì đánh tớ một trận?"

Doãn Tu Trúc rốt cục hoàn hồn, anh hỏi ngược lại: "Huh?"

Tề Mộ: "......" Muốn chết rồi, Tiểu Trúc Tử thật sự tức giận rồi, muốn đánh cậu trút giận!

Trời ạ đất ạ, cậu không phải cố ý! Nhưng nụ hôn đầu này, thật sự không trả lại được!

Tim Tề Mộ vắt ngang, nói: "Chờ về nhà nhé, ở trên xe ảnh hưởng không tốt."

Lời này Doãn Tu Trúc ngược lại nghe rõ ràng, anh có chút nghi ngờ, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.

Tề Mộ sợ chọc anh phiền, lại cách anh xa chút, trong lòng cậu rối tít mù, thấp thỏm bất an: Đánh một trận có thể nguôi giận cũng được mà, chỉ sợ thằng nhãi này khó chịu!

Sau khi về đến nhà, vừa xuống xe, Doãn Tu Trúc lại không đầu không não hỏi một câu: "Cậu chưa từng được ai tỏ tình?"

Tề Mộ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cậu từng được tỏ tình?"

Doãn Tu Trúc lắc đầu.

Tề Mộ cũng lắc đầu: "Chưa đâu, cho tới giờ chưa từng gặp được."

Doãn Tu Trúc ngừng chút: "Nếu có người tỏ tình với cậu, cậu sẽ thế nào?"

"Thế nào?" Tề Mộ không tập trung nói, "Sẽ cự tuyệt thôi."

Tim Doãn Tu Trúc trầm xuống.

Tề Mộ nói: "Tớ không thích cô ấy, đương nhiên phải cự tuyệt."

"Cậu có thíc......" Doãn Tu Trúc suýt nữa hỏi ra "Cậu có người mình thích chưa", nhưng lại bởi vì Tề Mộ đẩy cửa nhà ra, đành phải vào nhà trước.

Ai ngờ vừa vào nhà, Tề Mộ thở dài một hơi, dùng tư thái tráng sĩ đoạn oản (*) cởi áo khoác xuống, nhắm hai mắt nói: "Đến đi!"

((*) tráng sĩ đoạn oản (tráng sĩ tự chặt cổ tay): là thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lan toàn thân. Là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự)

Doãn Tu Trúc: "......"

Tề Mộ mặt đối mặt với anh, chỉ mặc T-shirt đơn bạc, nhắm chặt mắt, đôi môi thanh tú nhạt màu dưới sống mũi run rẩy.

Đến đi.

Giống như đang đòi hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK