• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Con ngươi Doãn Tu Trúc lóe sáng: "Không có......"

"Vậy cậu tại sao không tin tớ?"

"Tớ......" Doãn Tu Trúc không phải không tin cậu, mà là không tin chính mình — Anh đâu ra tư cách nhận được những thứ này?

Âm thanh Tề Mộ đề thấp, khổ sở nói: "Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng đối với tớ mà nói, chuyện qua lại rất thuần túy, cậu thích tớ, tớ thích cậu, đây mới là điều kiện tiên quyết của qua lại, những thứ khác đều không đủ để tớ nói ra câu đó."

— Bọn mình qua lại đi.

Doãn Tu Trúc lại lần nữa nhớ tới câu này, quanh thân như cũ nổi lên cảm giác run rẩy, thậm chí còn mạnh hơn trước, bởi vì chân rơi xuống đất, càng chân thật.

"Không được gạt tớ." Doãn Tu Trúc dùng sức nắm tay cậu, rốt cục nhìn thẳng vào cậu, "Tề Mộ, không được gạt tớ."

Thần hồn anh lơ lửng toàn bộ trở lại, tập trung trong con ngươi đen nhánh, thả ra ánh sáng được ăn cả ngã về không.

Mắt Tề Mộ không chớp nhìn lại anh: "Tớ thích cậu, nếu như là gạt cậu, vậy thì để tớ......"

Doãn Tu Trúc kéo cậu qua, dùng sức hôn lên môi cậu.

Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt, cái đầu rất tốt trong nháy mắt biết thành đống keo dán.

Lúc hôn Tề Mộ, Doãn Tu Trúc có bất an trong nháy mắt, anh sợ mình bị đẩy ra, nhưng không có......

Tề Mộ thậm chí cách anh càng gần......

Đột nhiên, trong lòng có ngọn lửa phun trào, Doãn Tu Trúc không có kết cấu gì mà hôn người mà mình khát vọng đến xương tủy, khắc đến linh hồn.

Nếu như đây là mơ, nếu như đây là một trò khôi hài, vậy anh nguyện ngủ mãi không tỉnh.

Lúc hai người tách ra, Tề Mộ sắp nhịn chết rồi, cậu thở hổn hển ngụm lớn, cho rằng mình sẽ chết vì hôn môi.

Doãn Tu Trúc nhìn gò má phiếm hồng của cậu, lại muốn hôn cậu.

Tề Mộ thở dốc hỏi: "Bữa sáng của tớ có phải làm ít hay không?"

Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng.

Tề Mộ nói: "Luôn cảm giác cậu muốn ăn tớ."

Doãn Tu Trúc sửng sốt, mắt lộ ra nụ cười đã lâu, anh đứng dậy hỏi cậu: "Ăn no chưa?"

Tề Mộ: "......" Đâu no được, nhưng mình hành hạ cả sáng, nấu cơm còn không đủ ăn cũng quá mất mặt.

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi nấu bát mì cho cậu."

Tề Mộ nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng không đói lắm, chủ yếu nhìn cậu."

Doãn Tu Trúc cũng cảm giác được đói bụng, anh hôm qua đã không ăn gì, lúc trước vẻ mặt hoảng hốt cũng không thấy đói, lúc này trở lại nhân gian, mới cảm giác được trong dạ dày trống rỗng.

Còn hai mảnh bánh mì buổi sáng...... Con gái ăn cũng phải đói.

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ cũng muốn ăn thêm chút, cậu chờ lát, xong ngay."

Tề Mộ gật đầu lia lịa: "Được!"

Doãn Tu Trúc vào phòng bếp, Tề Mộ chân sau theo tới, Doãn Tu Trúc nói với cậu: "Đi ra ngoài chờ là được, sau khi mở lửa không khí ngột ngạt."

Tề Mộ rất ngượng ngùng: "Tớ đến học chút mà."

Doãn Tu Trúc nói: "Cậu không cần làm những thứ này."

Tề Mộ không đồng ý: "Vậy không được, sau này cậu khẳng định đúng giờ đi làm, chẳng lẽ còn phải dậy sớm nấu cơm?"

Doãn Tu Trúc sửng sốt.

Tề bá chủ hùng phong năm đó không giảm, nghĩ phải gọi là một vòng quanh: "Tớ dù sao cũng ở nhà vẽ tranh, dậy sớm nấu cơm cũng không có gì, cùng lắm thì chờ cậu đi lại ngủ bù."

Tay cầm dao của Doãn Tu Trúc run lên một cái.

Tề Mộ lại nói: "Không chỉ bữa sáng, tớ còn phải học thêm chút, nấu cơm tối gì đó, như vậy cậu về nhà là có thể ăn cơm......"

"Tề Mộ," Âm thanh Doãn Tu Trúc khẽ run, "Cậu nói thêm nữa là tớ không cắt được cà chua đâu."

Tề Mộ hơi lạ, ghé tới nói: "Sao thế? Cà chua có gì......" Cậu nhìn thấy tay Doãn Tu Trúc không ngừng run, hiểu ra......

Doãn Tu Trúc thở khẽ, cố gắng để cho cái tay gây thất vọng ổn định chút: "Tớ luôn cảm giác mình đang nằm mơ."

Tề Mộ bất đắc dĩ lại đau lòng: "Đâu có giấc mơ nào nhàm chán như vậy?"

Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: "Tớ chưa từng mơ giấc mơ nào đẹp như vậy."

Nói xong anh quay đầu, trong đôi con ngươi màu trầm toàn là ái ý lưu luyến, nồng giống như sốt socola hòa tan.

Tề Mộ biết anh nói đều là thật, đau lòng vô cùng: "...... Giấc mơ của cậu cũng quá không có tiền đồ!"

Doãn Tu Trúc chẳng ừ chẳng hữ, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cậu ra ngoài đi, tớ nấu bát mì." Tề Mộ ở đây, anh hoàn toàn không tĩnh tâm được."

Tề Mộ thật sự sợ anh cắt phải đầu ngón tay, liền nói: "Được rồi, tớ ra ngoài chờ cậu."

Doãn Tu Trúc gật gật đầu, lúc Tề Mộ gần đi lại nói: "Đại Kiều nói vào phòng bếp thì không thể rỗng miệng đi ra, sau này sẽ không có cơm ăn."

Ý cười khóe miệng Doãn Tu Trúc sâu hơn, anh đặt dao thái xuống, nói: "Chờ chút."

Bên cạnh chính là tủ lạnh, sau khi mở ra có một ngăn nhỏ, bên trong đặt socola. Trước đây thật lâu, lúc Tề Mộ cả ngày ở Doãn gia, cũng thường xuyên đến phòng bếp xem Doãn Tu Trúc nấu cơm, mà mỗi lần đi, cậu đều dùng vào phòng bếp không thể rỗng miệng làm lý do đòi socola.

Doãn Tu Trúc sợ cậu ăn nhiều không tốt cho răng, lại mê tín, luôn sợ "Không có cơm ăn" sẽ ứng nghiệm, cho nên mỗi lần đều thỏa hiệp, bẻ cho cậu một miếng socola.

Tề Mộ mắt trông mong mà nhìn Doãn Tu Trúc lấy socola ra, chỉ cảm thấy cổ họng đều ngứa.

Doãn Tu Trúc lấy ra một miếng cho cậu.

Tề Mộ nói: "Nhiều vậy?"

Doãn Tu Trúc nói: "Có thể ăn nhiều chút."

Tề Mộ cong mắt nói: "Vỏ chưa xé."

Doãn Tu Trúc bị dáng vẻ kia của cậu làm cho ngực tê dại, Tề Mộ lại nói: "Cậu trước đây đều là trực tiếp đút vào miệng tớ."

Doãn Tu Trúc đương nhiên nhớ, những ký ức đó là nguồn suối sinh mạng 4 năm nay của anh.

Anh chầm chậm xé vỏ ra, thả socola size trứng chim cút vào bên miệng cậu.

Tề Mộ một miếng ăn hết, mặt mày hớn hở nói: "Ăn ngon thật!"

Doãn Tu Trúc miệng đắng lưỡi khô, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không được hôn cậu.

Ai ngờ Tề Mộ lại sau khi nuốt xuống socola ở bên khóe miệng anh hôn một cái: "Được rồi, tớ ra ngoài đây."

Không đi ra được nữa, Doãn Tu Trúc kéo cổ tay cậu, chặn cậu trên tủ lạnh, hôn rất rõ ràng.

Tới lúc nước sôi trong nồi vọt lên, tí tách trào ra bên ngoài......

Tề Mộ nói: "Socola của tớ bị cậu ăn sạch rồi." Nói xong cậu lại cảm thấy lời này quá khiến người ta nghĩ xa xôi, không dám ở phòng bếp lâu, chuồn luôn.

Cậu không có ở đây, Doãn Tu Trúc nhanh nhẹn nấu mì cà chua trứng gà.

Rất gia đình, nhưng làm rất đẹp, độ lửa của cà chua và trứng gà vừa vặn, mì sợi cũng nấu trắng nuột sáng bóng, đựng trong bát cốt sứ, khiến ngón trỏ người ta động đậy.

(Tui thấy món mì cà chua trứng gà nó cứ sao sao mà chẳng hiểu sao bên Trung người ta ăn món này lắm thế =.= tui không phải ghét nhưng mà không thích món này tí nào)

Tề Mộ thở dài nói: "Cậu lợi hại thật đấy! Cái gì cũng làm tốt như vậy."

Doãn Tu Trúc nói: "Đẹp không nhất định là ngon." Anh đã lâu không nấu cơm, lo mùi vị không được.

Tề Mộ sau khi ăn một miếng, hết sức tâng bốc: "Ngon!" Không có so sánh cũng không có tổn thương, so với trứng rán tone màu nâu của cậu, đây quả thực là món ngon tuyệt thế!

Sau khi ăn điểm tâm, Tề Mộ lại nhắc đến chuyện khám bác sĩ.

Doãn Tu Trúc bình tĩnh nhiều rồi, đã có thể thản nhiên đối mặt, anh nói: "Không cần đi khám, không sao đâu."

Tề Mộ không yên lòng: "Bộ dạng cậu tối qua dọa chết tớ."

Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn, nói: "Xin lỗi."

Tề Mộ cau mày nói: "Đừng nói xin lỗi linh tinh nữa, đó cũng không phải lỗi của cậu."

Doãn Tu Trúc thở khẽ nói: "Tớ hiện tại cảm thấy rất tốt, đi khám bác sĩ cũng không ý nghĩ gì, hơn nữa mấy thứ thuốc đó cũng không thể thường dùng."

Tề Mộ khẩn trương nói: "Tớ muốn hiểu rõ thân thể cậu hơn chút, tớ rất lo lắng."

Doãn Tu Trúc ngừng chút nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là có chút chướng ngại uất ức, hiện tại căn bản đã bình phục."

Tâm Tề Mộ lộp bộp một cái...... Chứng uất ức sao? Đây không phải chuyện qua loa? Cậu của Tề Mộ chính là bởi vì bệnh này mà tuổi còn trẻ tự sát.

"Là bởi vì tớ sao?" Âm thanh Tề Mộ khô khốc nói.

Doãn Tu Trúc không muốn đẩy tất cả lên người cậu, chỉ giải thích: "Sau khi thi đại học xong xảy ra quá nhiều chuyện......"

Anh kể chuyện năm đó cho Tề Mộ nghe.

Cách ngày bọn họ xảy ra quan hệ, Doãn Chính Công liền đón Doãn Tu Trúc đến Mỹ, bởi vì Vu Đại Vân cứ la hét muốn gặp Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc ngây ngốc mà đi Mỹ, nhìn thấy lại là Vu Đại Vân mà mình chưa từng gặp.

Bà ta không có nổi điên, không có coi thường anh, mà dùng dịu dàng trước nay chưa từng có đối xử với anh.

Trạng thái tinh thần Doãn Tu Trúc lúc đó rất kém, thình lình thấy Vu Đại Vân như vậy, vậy mà cảm nhận được một tia ấm áp chưa từng lĩnh hội.

Cậu bên cạnh Vu Đại Vân, Vu Đại Vân giống như người mẹ chân chính nói chuyện với anh, hỏi học hành, cuộc sống và bạn bè của anh.

Doãn Tu Trúc nói đến Tề Mộ với bà, vừa nói trái tim như nổ tung, sụp đổ tới nước mắt chảy ròng.

Vu Đại Vân ôm anh, an ủi anh, nói với anh: "Nếu như đã sai, vậy thì đi nói xin lỗi với cậu ấy, cậu ấy sẽ tha thứ cho con."

Ngay lúc đó Doãn Tu Trúc rất xúc động, muốn lập tức trở về nước, đi nói xin lỗi với Tề Mộ, muốn dù thế nào cũng phải xin cậu tha thứ cho anh.

Nhưng Vu Đại Vân chết.

Buổi tối hôm đó, bà ta giả bộ người mẹ một tuần, sau khi khiến mọi người đều buông lỏng cảnh giác, mọi người cho rằng bà ta đã bình phục, cắt cổ tay tự sát.

Máu tươi nhuộm giường bà ta thành màu đỏ tươi, lúc Doãn Tu Trúc đi vào trong phòng nhìn thấy người phụ nữ trằng bệch như quỷ.

Bà ta để lại cho cậu một bức thư, trong thư không có chút thiện ý nào, toàn là ác độc từ đầu đến cuối.

Bà ta bị Doãn Chính Công lừa, bị Doãn Chính Quyền cường bạo, bà ta trở thành công cụ Doãn Chính Công nói xấu Doãn Chính Quyền, cuộc đời bà ta đều bị anh em Doãn thị chà đạp, bà ta hận chết bọn họ, đồng thời cũng hận chết Doãn Tu Trúc.

Một câu cuối cùng bà ta để lại cho Doãn Tu Trúc là: "...... Sẽ không được tha thứ, kẻ gây tội vĩnh viễn không đáng nhận được tha thứ."

Phòng tuyến tâm lý mà Doãn Tu Trúc không dễ dàng thành lập lên vỡ nát vụn. Anh gượng chống cùng Doãn Chính Công đọ sức, xóa bỏ nghi ngờ của gã, lúc ở nơi này tâm lực quá mệt mỏi, tin tức Tề Mộ ra nước ngoài truyền đến.

Lúc này trở thành một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà.

Sẽ không được tha thứ.

Kẻ gây tội không đáng nhận được tha thứ.

Tề Mộ không cần anh nữa.

Tuyệt vọng ở trong lòng bộc phát, Doãn Tu Trúc đầu đau như muốn nổ tung, đánh mất niềm tin sống.

Đó giống như cuộc sống địa ngục, Doãn Tu Trúc chỉ đoạn ngắn nhớ lại cũng cảm thấy đâm tim đục cốt.

Tề Mộ chỉ nghe được Vu Đại Vân tự sát, đã đau lòng muốn chết, cậu thấy sắc mặt Doãn Tu Trúc không tốt, lập tức nói: "Không vội, không cần nói ra toàn bộ." Đây đối với Doãn Tu Trúc mà nói quá thống khổ.

Doãn Tu Trúc rũ mắt nói: "Tớ cho rằng cậu sẽ không để ý đến tớ nữa." Từng tai họa một không thể đánh đổ Doãn Tu Trúc, nhưng khi biết Tề Mộ đi xa đến Paris, anh triệt để sụp đổ.

Tề Mộ hối hận nói: "Tớ lúc ấy cho rằng cậu giận tớ, không muốn gặp tớ nữa."

Hốc mắt Doãn Tu Trúc đỏ bừng: "Sao có thể?"

Tề Mộ có chút khó chịu nói: "Buổi sáng hôm đó...... Cậu không ở nhà, tớ sau đó gọi điện cho cậu cậu cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời."

Doãn Tu Trúc giật mình.

Tề Mộ sợ anh khó chịu, lại nói: "Hóa ra cậu đi nước ngoài, chắc là...... chắc là lúc tớ gọi điện cậu đang trên máy bay."

Sắc mặt Doãn Tu Trúc tái nhợt nói: "Tớ lúc đi cái gì cũng không mang theo." Ngay cả quần áo cũng không thay, điện thoại lại càng không biết rơi chỗ nào.

Tề Mộ cũng ngẩn người.

Trong mắt Doãn Tu Trúc đều là tia máu: "Buổi sáng hôm đó tớ ra ngoài mua thuốc."

Buổi tối làm tới hỏng bét như vậy, Tề Mộ bị thương còn đang phát sốt, anh lòng như lửa đốt, cũng không dám nhờ người khác, chỉ có thể tự mình chạy hơn một tiếng đi mua thuốc, lúc về người đã đi nhà trống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK