Tề Mộ hỏi Hứa Tiểu Minh: "Buổi trưa cùng ăn cơm?"
Hứa Tiểu Minh mắt cá chết nói: "No rồi!"
Tề Mộ cười nói: "Đi thôi, chủ yếu là mời Tiểu Cự, mày bám đuôi."
Hứa Tiểu Minh vừa nghe còn có người khác, lúc này mới thoải mái chút, nếu không con cún như hắn, thật sự ăn không vô phần thức ăn cho chó lớn như vậy!
"Tao hỏi thằng Mập xem có rảnh không." Hứa Tiểu Minh theo nguyên tắc căn bản "đồ tốt" phải chia sẻ với nhau, gọi điện thoại cho Phương Tuấn Kỳ.
Sau khi cúp điện thoại, Tề Mộ hỏi hắn: "Thế nào?"
Hứa Tiểu Minh dẹt miệng nói: "Vốn nói không rảnh, vừa nghe nói Tiểu Cự ở đó, lại vui vẻ đến."
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh oán thầm: "Tao đã sớm cảm thấy ánh mắt của tên Mập nhìn em gái mình không đúng, cậu ta quả nhiên là có tà tâm!"
Tề Mộ nhìn nhìn Doãn Tu Trúc, suy nghĩ một chút mình cũng từng là một trong những thành viên "có tà tâm", nhất thời tâm tình phức tạp: "Đừng nói mò nữa."
"Tao nói mò?" Hứa gà con ha ha nói, "Vậy tại sao tao mời nó không đến, nhắc đến Tiểu Cự nó liền đến?"
Tề Mộ yên lặng lật tẩy hắn: "Cậu ấy chỉ là không thích gặp mày thôi."
Hứa gà con: "......" Đâm xuyên tim!
Con gà bị đâm xuyên tim sau khi lên xe cảm thấy càng đâm xuyên tim, hắn ngồi ở ghế phụ, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là — Ta không nên ở trong xe, ta nên ở gầm xe.
Đại ca tài xế anh không tầm thường đâu, ngửi mùi thức ăn cho chó đầy xe còn có thể bình tĩnh lái xe!
Bọn họ sau khi đến quán ăn, Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Cự cùng nhau đi vào, ảnh đế Hứa sau khi thấy lại bắt đầu ha ha: "Cùng đến cơ đấy."
Tề Mộ nói: "Chỉ là đúng lúc gặp thôi, Doãn Tu Trúc sắp xếp tài xế đi đón Tiểu Cự."
Hứa Tiểu Minh: "Đúng lúc thật đó."
Tề Mộ nhìn hắn một cái: "Cho dù cùng đi thì sao, mày chua cái gì?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Tao có gì mà chua? Người theo đuổi tao có thể xếp hàng 5 vòng!"
Tề Mộ: "......"
Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Cự đã đi tới, nghe thấy nửa câu sau của Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Mày cũng chỉ có chút nhân khí này."
Hứa Tiểu Minh thấy y liền xù lông: "Cũng mạnh hơn lão xử nam mày!"
Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ khó coi, Tề Mộ giảng hòa: "Được rồi được rồi, có nữ sĩ ở đây, có thể chú ý chút không."
Hứa Tiểu Minh xí một tiếng, không chấp nhặt với Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ cũng lười để ý hắn.
Nhưng chỉ còn 2 vị trí, Ngụy Bình Cự ở bên ngoài, Phương Tuấn Kỳ chỉ có thể gần Hứa Tiểu Minh, hai người gần nhau, ai cũng không nhìn ai.
Tề Mộ cũng mặc kệ bọn họ, hai oan gia này cứ như vậy, ồn ào không được 3 giây, từ nhỏ đã quen rồi.
Giờ chẳng hạn, gọi món xong, hai bọn họ lại nói chuyện với nhau.
Hứa Tiểu Minh nhìn bộ dạng dính lấy nhau của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc, khoe khoang mình biết nhiều: "Thằng Mập, anh Mộ và Doãn Tu Trúc ở cùng nhau đấy."
Phương Tuấn Kỳ ngẩn ra.
Hứa Tiểu Minh nhìn biểu tình này của y, không khỏi đắc ý nói: "Ngạc nhiên nhở, tao trước cũng không tin, còn tưởng hai bọn họ......"
Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe Phương Tuấn Kỳ hỏi: "Hai bọn cậu nói thông suốt rồi?"
Doãn Tu Trúc cười một cái, đáp: "Ừ."
Phương Tuấn Kỳ thở ra, từ đáy lòng nói: "Rất tốt."
Đối thoại này khiến Hứa Tiểu Minh kinh hãi, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ, không hiểu nổi nói: "Mày đã sớm biết?"
Phương Tuấn Kỳ liếc hắn một cái, tặng hắn 2 chữ: "Ngốc nghếch."
Hứa Tiểu Minh: "......"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trong món chính của quán này tôm hùm nướng là chiêu bài, Tề Mộ vừa muốn ăn vị cay vừa muốn ăn tỏi băm, gọi 2 phần lại không ăn hết, Doãn Tu Trúc liền nói: "Tớ gọi tỏi băm, lát ăn cùng nhau."
Tề Mộ nói: "Vậy được, vị cay bảo làm hơi cay, như vậy cậu cũng có thể ăn."
Doãn Tu Trúc cười nói: "Được."
Hứa Tiểu Minh: "......" Hắn cũng muốn cùng ăn vị cay và tỏi băm.
Hắn vừa định tìm Phương Tuấn Kỳ kết nhóm, Phương Tuấn Kỳ đã gọi beefsteak tuyết...... Hứa Tiểu Minh trợn mắt trắng, gọi 2 món chính.
Phương Tuấn Kỳ nói: "Ảnh đế Hứa không cần kiểm soát vóc dáng?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Tao không giống người nào đó, uống nước lã cũng có thể tăng 10 cân!"
Ngụy Bình Cự tò mò nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ, hỏi: "Phương sư huynh từng mập sao?" Lúc cô biết Phương Tuấn Kỳ đã là học bá đẹp trai.
Hứa Tiểu Minh hưng phấn, sinh động như thật miêu tả Phương Tuấn Kỳ năm đó, ký ức khắc rất sâu.
Theo lý thuyết người bình thường nghe thấy mấy cái này sẽ tức, nhưng Phương Tuấn Kỳ không bình thường, y nghe tới khóe miệng khẽ nhếch, mặc dù cho hắn một câu "Ngu ngốc", nhưng tâm tình lại tốt hơn lúc nãy.
Tề Mộ cũng chen vào mấy câu, nói đến Doãn Tu Trúc hồi bé.
Ngụy Bình Cự kinh ngạc nói: "Vậy mà như vậy sao?"
Tề Mộ nói: "Ừ, Doãn Tu Trúc hồi bé cực kỳ đáng yêu, cả ngày dính lấy anh, còn nói lớn lên muốn gả cho anh."
Cậu chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng Doãn Tu Trúc không chỉ không giải thích, còn khóe miệng giương lên, toàn là tình nồng ý mật.
Ba người khác có mặt: "......"
Hứa Tiểu Minh rất hối hận, hắn tại sao lại gọi 2 món chính? Nửa phần cũng ngại nhiều được chứ! Món chính bữa cơm này chính là thức ăn cho chó!
Lúc điểm tâm lên, Hứa Tiểu Minh nhìn thấy mousse socola trước mặt Tề Mộ, hỏi: "Anh Mộ, mày không phải không ăn socola nữa sao?"
Tề Mộ nói rất tự nhiên: "Trước kia vừa ăn socola là nhớ Doãn Tu Trúc, nhớ cậu ấy lại không gặp được cậu ấy, cho nên không ăn."
Hứa Tiểu Minh: "......"
Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Cự nháo nhào nhìn về phía hắn, phiên dịch ánh mắt tới đây chính là: "Thức ăn cho chó vẫn chưa đủ nhiều à, sao mày còn muốn chủ động xin mua???"
Vẻ mặt Hứa Tiểu Minh đau trứng, chỉ có thể dùng tôm hùm chặn miệng mình.
Doãn Tu Trúc cũng đẩy bánh xốp socola trước mặt mình tới trước mặt Tề Mộ.
Tề Mộ cười híp mắt, biểu tình mưu kế được như ý: "Hiện tại không sợ nữa rồi, socola đều là Doãn Tu Trúc cho, vô cùng ngon."
Hứa Tiểu Minh sắp chết.
Ngụy Bình Cự ăn uống no đủ, tổng kết nói: "Hai anh đừng vội kết hôn, ngày nghỉ năm nay của em dùng hết rồi, không kịp về."
Một bữa cơm ăn đến 2h chiều, Hứa Tiểu Minh nín nhịn tới muốn bãi công.
Phương Tuấn Kỳ lái xe, mang theo Hứa Tiểu Minh, tài xế Doãn Tu Trúc sắp xếp cho Ngụy Bình Cự vẫn ở đây, mấy ngày này chịu trách nhiệm đưa đón đại tiểu thư ra vào.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: "Buổi chiều còn có việc sao?"
Doãn Tu Trúc nói: "Có chút việc, cậu đến phòng nghỉ ngủ trưa?"
Tề Mộ nói: "Được đó!" Bức tranh buổi sáng vừa lúc chưa vẽ xong.
Trong lòng Doãn Tu Trúc nghĩ đến cậu, hiệu suất công việc cực cao, chưa tới 5h đã xong việc, một chút ý tứ tăng ca cũng không có.
Đám trợ lý nháo nhào nghi ngờ lão Đại bị người xuyên! Cũng có người nói ra chân tướng — E không phải bị hồ ly tinh nào đoạt hồn!
Hồ ly tinh không có, Tề bá chủ có một.
Hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, mua thức ăn về nhà, một bữa cơm làm chậm rề rề, ăn cũng chậm rề rề, chờ sau khi tắm rửa lên giường đã khoảng 10h!
Doãn Tu Trúc tỉ mỉ hôn cậu, hôn hôn liền không muốn chỉ như vậy.
Cả người Tề Mộ tê dại, ỡm ờ, tới lúc toàn bộ mở rộng ra, cậu mới nhỏ giọng nói: "Cái đó......"
Doãn Tu Trúc hôn tới mức hóa ra càng......
Tề Mộ mặt đỏ tim đập nói: "Không được."
Doãn Tu Trúc sửng sốt, ngừng lại.
Âm thanh Tề Mộ nhỏ tới không thể nhỏ hơn nữa: "Chỗ đó của tớ bị bệnh."
Doãn Tu Trúc đã nhìn thấy...... Nó rất an tĩnh mà ngủ đông, không có chút dáng vẻ cao hứng nào.
Tâm Tề Mộ lớn hơn nữa, lúc này cũng rất xấu hổ: "Nhiều năm rồi, như thế nào cũng không được, tớ lén đi khám bác sĩ, bác sĩ nói không có vấn đề gì."
Nhưng chính là không có chút phản ứng nào.
Doãn Tu Trúc ngơ ngẩn, lòng như dao cắt: "Là tớ không tốt."
Đêm đó Tề Mộ rõ ràng không sao, là anh...... Làm cậu thành như vậy.
Tề Mộ cũng biết anh sẽ áy náy, nhưng giấu được nhất thời không gạt được cả đời, loại chuyện này không tránh thoát.