Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Trên đường cầm hàng trở về, Tề Kiệt xác nhận lại chữ ký trên đó hết lần này đến lần khác.
Sao có thể?
Sao có thể là Đoàn Sâm được?
Dù thế nào anh cũng không bao giờ ngờ tới Đoàn Sâm lại chính là người đã tăng thêm ba triệu để lấy được Muse Red Treasure kia.
Anh không thể hiểu nổi tính logic của chuyện này.
Nếu Đoàn Sâm tăng giá vì hắn thật sự rất thích thứ này thì hắn sẽ không thể vừa mới lấy được vài hôm đã đem bán; còn nếu nói hắn muốn kiếm lời chênh lệch giá ngay từ đầu thì lại càng vô lý, hắn mà đặt thứ này ở Thiên Cự thì lợi nhuận chảy ra từ kẽ ngón tay còn nhiều hơn gấp bội lần.
Hơn nữa, hắn rõ ràng không biết nhu cầu của cụ bà nhà Tề, càng không biết người giao dịch với hắn là ai.
Tề Kiệt trăm mối không lời giải*.
* [百思不得其解]: Ngụ ý tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.
Anh đưa ra quyết định dứt khoát nhất là gọi điện cho Đoàn Sâm để hỏi rõ ràng.
Không có ai bắt máy.
Anh chợt nhớ đến những gì Triệu Tân Chi nói, dường như Đoàn Sâm đã phải chịu một thất bại lớn vào tối hôm qua, Diệp Bạch Tư kiên quyết không muốn đi theo hắn nữa.
Diệp Bạch Tư này...
Trong nháy mắt Tề Kiệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
...
Khi đó, Diệp Bạch Tư đang cùng nhà văn Lý ngồi trong Phẩm Trà Cư. Đây là một quán trà rất có phong cách, nơi nào cũng mang đậm hơi thở cổ xưa.
Ánh nắng rất tốt, Diệp Bạch Tư khoanh chân ngồi trên một chiếc đi-văng gỗ nhỏ, động tác trên tay vừa uyển chuyển vừa nhịp nhàng.
"Cậu rất khác so với lời đồn đại." Lý Cận nhận xét: "Cách cậu pha trà rất giống với vợ tôi, ít người trẻ tuổi nào có thể làm được điều này."
Diệp Bạch Tư đặt ấm nhỏ xuống, hai tay anh nâng bộ trà cụ tử sa* lên, thái độ khiêm cung**: "Sao có thể tin vào tin đồn được ạ?"
* Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt độ cao và không tráng men. Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc.
** [谦恭]: Khiêm tốn và cung kính.
Lý Cận mỉm cười nhận lấy, ông ngửi hương trà rồi nói: "Trình độ vẫn chưa đạt lắm, thế nhưng như vậy cũng đủ để dọa người khác rồi."
Diệp Bạch Tư cười: "Ông Lý quá khen."
Lý Cận cũng cười: "Trước khi gặp cậu thì tôi cũng đã nghe qua một vài tin đồn, ai cũng nói cậu nhu nhược, chỉ nghe lời mỗi một mình Đoàn Sâm, không ngờ dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn này lại là một bộ xương phản nghịch đấy."
"Tôi không đồng ý với lời này của ngài."
"Ồ?"
"Sao tôi lại có thể bị gọi là 'phản nghịch' trong khi tôi là chính mình được? Chẳng lẽ ngài cảm thấy một người phải thiếu lòng tự trọng và làm nền cho người của anh ta thì mới được gọi là 'ngoan' sao?"
Lý Cận nhìn anh một lúc: "Bản thân cậu là người yêu của Đoàn Sâm, cậu ở sau lưng Đoàn Sâm cứu vớt hàng tỉ cơ hội, lại còn tranh giành hạng mục với nó, cậu có biết cái này gọi là hút máu, là bất nhân bất nghĩa không."
"Vậy là ngài không biết rồi, tôi chưa từng nói dối hay cố tình giấu diếm gì anh ta hết, tôi chỉ mong anh ta có thể biết tôi là dạng người gì sớm hơn, thế nhưng anh ta lại tự tiện vẽ ra vòng tròn rồi dán nhãn cho tôi, anh ta ngồi ở trên cao xem tôi như vật sở hữu của mình, chỉ xem những gì tôi nói như một trò đùa mà thôi." Diệp Bạch Tư lại rót thêm nước và nói: "Hôm sinh nhật của ông Minh, tôi cũng đã nói với ông Đoàn chuyện tôi và Đoàn Sâm chia tay rồi, nếu ngài không tin thì có thể đi hỏi, chuyện này tôi không thẹn với lòng."
Lý Cận đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Cậu là người đập xe phải không?"
"Là tôi." Diệp Bạch Tư thản nhiên nói: "Chuyện này tôi cũng đã nói với Đoàn Sâm rồi, thế nhưng anh ta vẫn khăng khăng cho rằng là do trời có gió, còn cảm thấy tôi sẽ không thể nào di chuyển được chậu hoa kia."
Lý Cận có vẻ như đang nhịn cười, ánh mắt ông nghiêm túc hỏi: "Nếu không có Đoàn Sâm ngày hôm đó thì cậu tính làm gì?"
"Đập xe thì đền tiền thôi, tất nhiên là tôi còn muốn nói chuyện phải trái với Trần Tuấn nữa, tôi có đoạn ghi âm cậu ta có ý định làm nhục tôi mà, dù sao thì tôi cũng nắm đằng chuôi rồi."
"Vậy tại sao cậu lại nhận sự trợ giúp của Đoàn Sâm?"
"Nếu anh ta muốn bảo vệ tôi thì anh ta nhất định sẽ bảo vệ đến cùng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu tôi cứ cậy mạnh thì Trần Tuấn sẽ gặp xui xẻo, tuy tôi không quan tâm đến cậu ta nhưng dù sao vẫn đang là sinh nhật của ông Minh, giọng khách át giọng chủ quá thì cũng không tốt. Huống hồ... chuyện này cũng giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền mà."
Lý Cận lại có chút muốn cười: "Cậu đúng là một thương nhân thực thụ."
"Nếu ông Lý đã nhìn ra được vậy." Cuối cùng Diệp Bạch Tư cũng tìm được cơ hội để bắt đầu nói chính sự, anh cong khóe môi lên: "Vậy thì ngài chắc chắn phải tin tưởng khả năng phán đoán của tôi về thị trường, tin rằng nếu hợp tác với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng đâu ạ."
Tuy Lý Cận không trực tiếp đáp ứng anh nhưng ông vẫn cùng Diệp Bạch Tư nói dây cà ra dây muống, Diệp Bạch Tư không ngờ ông lão từng tuổi này rồi lại có thể buôn chuyện đến như vậy. Chuyện của anh với Đoàn Sâm cũng không phải là không thể tiết lộ, cho nên anh nói gì cũng rất ngắn gọn súc tích, không có bất cứ phản ứng nào khác, mà Lý Cận thì đã có phần thổn thức: "Chuyện này quả thực giống như nội ứng bên cạnh vua vậy, nghỉ ngơi lấy sức rồi lại hóa mây làm mưa."
Diệp Bạch Tư không hiểu mạch não của nhà văn nên anh cũng không cảm thấy khả năng hóa mây làm mưa gì, anh nói: "Nếu ngài không lấy lại được miếng bánh này thì Kim Dược của tôi chỉ có thể kiệt sức mà thôi."
"Tại sao cậu lại không nói với Đoàn Sâm chuyện này?"
"Bởi vì tôi muốn thể hiện."
Một lớn một nhỏ đối mặt nhau đồng thanh bật cười, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, Lý Cận hỏi anh trước khi hai người chia tay: "Cậu nói Kim Dược đang ở thời điểm sống còn, cậu không sợ tôi sẽ ngồi phía dưới nâng giá lên sao? Hoặc là tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn?"
"Tôi nghĩ đi với bụt mặc áo cà sa..." Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng nói: "Đi với ma mặc áo giấy thôi, tất nhiên là tôi không dám giấu diếm gì cả."
Lý Cận mỉm cười gật đầu: "Nhóc con, tôi thích cậu rồi đấy."
Thích, nhưng việc hợp tác thì vẫn chưa quyết định.
Diệp Bạch Tư tiễn ông lên xe, anh đứng đó khẽ thở dài một tiếng, sau đó lại xốc dậy tinh thần, dùng sức nắm chặt tay, nhỏ giọng nói với chính mình: "Cố lên."
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trời, nheo mắt cười tủm tỉm.
...
Tề Kiệt tìm đến Thích Trực, anh không nói suy đoán của mình mà trực tiếp mô tả khách quan sự việc, đối phương ngay lập tức hiểu ra: "Ý cậu là Diệp Bạch Tư đã bán lại quà mà Đoàn Sâm tặng cho cậu ta hả?"
"Cậu có nhớ là cách đây rất lâu, lúc chúng ta mở tiệc ấy, Đoàn Sâm nói cậu ta tặng cho Diệp Bạch Tư bao nhiêu món quà, ai cũng muốn xem thử, lúc đó Diệp Bạch Tư đã nói gì?"
Thích Trực cũng nghĩ đến chuyện này.
Hình như hôm đó là sinh nhật của Đoàn Sâm, sau khi tiệc tùng hết cả trưa, buổi tối có mấy người bạn cùng nhau tụ tập lại, Đoàn Sâm theo thói quen ôm lấy eo của Diệp Bạch Tư, hắn say khướt hỏi anh: "Em giấu những thứ kia ở chỗ nào vậy, cho những người không hiểu biết này ngó qua một chút đi."
Cánh môi đỏ mọng của Diệp Bạch Tư dán lên ly rượu trong suốt, anh thản nhiên đáp: "Bán hết rồi."
Lúc ấy Thích Trực nhướng mày, Tề Kiệt thất kinh: "Cậu bán rồi?!"
Đoàn Sâm bật cười, hắn khoát khoát tay: "Đừng dọa em ấy sợ, được rồi được rồi, em ấy không muốn cho các cậu xem thôi, chuyện này bỏ qua đi."
Mọi người cũng không để trong lòng, Tề Kiệt uống đến mức mặt đỏ bừng lên, chỉ tay vào Diệp Bạch Tư cười nhạo: "Quà Đoàn Sâm tặng thì cậu lại quý đến thế, còn không muốn cho người ta nhìn nữa."
Bây giờ nhớ lại, Tề Kiệt đột nhiên nổi da gà, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Thích Trực hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Thích Trực nuốt nước bọt, y mím môi nói: "Trước tiên đừng hoảng, dạo này trạng thái của Đoàn Sâm không được tốt lắm đâu, cậu ta không ăn không uống gì cả, sáng nay tôi còn nghe Tân Chi nói cậu ta ngất xỉu trong tủ quần áo."
"Mẹ kiếp." Tề Kiệt bảo: "Nếu cậu ta biết chuyện này thì sẽ chẳng giết Diệp Bạch Tư à? Nếu lúc đó Diệp Bạch Tư nói thật thì..."
"Cậu nói ngược rồi." Thích Trực nói: "Nhìn Đoàn Sâm bình thường hung dữ vậy thôi, nhưng nếu đối đầu với Diệp Bạch Tư thật thì cậu ta tuyệt đối sẽ là người quỳ xuống trước đấy."
"Cậu lấy logic này ở đâu ra vậy? Diệp Bạch Tư chỉ là một con cừu nhỏ, ngày thường có con hổ lớn là Đoàn Sâm chống lưng cũng chưa từng thấy cậu ta đắc ý bao giờ, nếu không có Đoàn Sâm thì cậu ta sẽ thật sự sống được sao?"
"Bây giờ xem ra 90% Diệp Bạch Tư cũng đã bán quà lúc đó rồi." Thích Trực nhìn anh nói: "Bộ dạng của Đoàn Sâm hiện tại giống như chết rồi vậy, còn Diệp Bạch Tư thì lại như cá gặp nước, cậu có nghe chuyện cậu ta (Đoàn Sâm) bị dị ứng chưa?"
Tề Kiệt: "... Đúng là đỉnh của chóp mà."
"Cho nên bây giờ không phải là Diệp Bạch Tư không thể sống thiếu Đoàn Sâm, mà là Đoàn Sâm không thể sống thiếu Diệp Bạch Tư đấy."
"Vậy thì cũng không thể để cho Đoàn Sâm không hay biết gì về chuyện này chứ?"
"Cậu để tôi suy nghĩ đã." Thích Trực lại nuốt thêm hai ngụm nước bọt, y lấy quả hạch ra nhai, nói: "Tôi nghĩ chúng ta đã thật sự đánh giá thấp Diệp Bạch Tư rồi, tiên nhập vi chủ* đã dán cho cậu ta quá nhiều nhãn mác... Từ giờ trở đi, trước tiên chúng ta phải gỡ chúng xuống mới được."
* [先入为主]: Ý chỉ ấn tượng ban đầu thì khó phai, khó thay đổi cách nhìn.
"Hả?"
"Người thợ săn giỏi nhất thường sẽ xuất hiện dưới tư cách con mồi." Thích Trực thấp giọng nói: "Nếu Diệp Bạch Tư thật sự không phải là một con chim thì lần này Đoàn Sâm thật sự hết hi vọng."
"Vậy, rốt cuộc khi nào chúng ta sẽ nói cho Đoàn Sâm biết đây?"
"Hôm nay là thứ Hai phải không?"
"Chính xác."
"Bởi vì cậu ta mà Đoàn Sâm còn không thèm đi làm." Thích Trực suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Chúng ta phải đi bây giờ thôi, để cho cậu ta (Đoàn Sâm) nhìn thấy rõ hiện thực, tỉnh táo lại mới được."
Hai người vội vã chạy đến biệt thự Tiêu Sơn, đúng lúc Đoàn Sâm vừa truyền xong nhỏ giọt, bán sống bán chết giống như cũ, hắn dựa vào ghế sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thất thần và vô lực, không nhìn ra được đang suy nghĩ cái gì.
Thích Trực bước tới, y trực tiếp đặt biên lai và nhẫn lên mặt bàn trà phía trước hắn, sau đó bảo: "Cậu nhìn thử xem có quen thuộc không."
Con ngươi của Đoàn Sâm vẫn không hề cử động.
Tề Kiệt trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Có phải cậu đưa cho Diệp Bạch Tư cái này không?"
Nhắc đến tên của Diệp Bạch Tư, rốt cuộc Đoàn Sâm cũng có phản ứng, ánh mắt hắn dần lấy lại tiêu cự, nhìn chiếc nhẫn đặt trên bàn, vô thức duỗi tay cầm lấy.
Hắn vuốt ve viên hồng ngọc trên đó, sắc mặt hơi lạnh, cuối cùng cũng hoàn toàn sống động trở lại: "Sao nó lại ở trong tay cậu?"
"Tôi cũng đang thắc mắc đây, bà nội tôi đã bận tâm về thứ này suốt mười mấy năm rồi, khó khăn lắm mới có được tin tức thì lại bị cậu giành trước."
Vẻ mặt của Đoàn Sâm tái nhợt lãnh đạm, Thích Trực nhắc nhở: "Nói trọng điểm đi."
"À." Tề Kiệt vội vàng thu hồi cảm xúc, anh nói: "Tôi mua thứ này từ một đại lý đồ cổ, yêu cầu anh ta đưa biên lai cho tôi xem, không ngờ phía trên lại có tên của cậu. Sau khi trao đổi với Thích Trực, tôi đã đi đến kết luận rằng Diệp Bạch Tư đã bán lại món quà cậu tặng cho cậu ta, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên, cậu ta có thể đã bắt đầu làm chuyện này từ vài năm trước rồi."
"Không thể nào." Đoàn Sâm nhìn chiếc nhẫn kia, hắn khàn giọng nói: "Em ấy rất trân trọng những món quà tôi tặng."
Thích Trực hỏi: "Vậy cậu giải thích cái nhẫn này thế nào?"
Đoàn Sâm: "..."
Hắn muốn thanh minh cho Diệp Bạch Tư, thế nhưng dường như lại không cách nào mở miệng.
Hắn nói: "Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể đã bắt đầu từ vài năm trước được."
"Lúc trước cậu ta nói..."
"Đó chỉ là nói đùa thôi." Đoàn Sâm cắt lời anh, rất khăng khăng nói: "Nhiều nhất là mới đây thôi, có lẽ là do em ấy đang túng tiền."
"Người đại lý đó nói mấy năm nay ông chủ của anh ta có rất nhiều đồ tốt, ước chừng lợi nhuận thu được cũng đủ rồi." Tề Kiệt nói: "Đoàn Sâm, cậu có muốn gặp anh ta trước khi đưa ra kết luận không?"
Đoàn Sâm nắm chặt lấy chiếc nhẫn, trong lòng có chút trầm xuống.
...
Có nằm mơ Thẩm Tử Dương cũng không nghĩ đến mình sẽ bị bắt cóc, y trực tiếp bị người ta trùm đầu nhét vào trong xe, vừa định kêu cứu thì lại bị một con dao găm lạnh lẽo kề vào cổ họng, "Có người muốn gặp anh, đừng lên tiếng, nếu không sẽ chết thật đấy."
Thẩm Tử Dương không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh túa ra, trong đầu không ngừng suy nghĩ mình đã đắc tội với kẻ thù nào.
Xe chạy khoảng hơn nửa tiếng, sau đó có người ấn y xuống xe, đi được một đoạn thì bị hắn nặng nề đẩy lên ghế sô pha, lại có người gỡ bao trùm đầu màu đen xuống, y há mồm thở phì phò, liếc mắt nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc: "Tề, Tề thiếu gia!!"
Tề Kiệt sờ sờ mũi, vẻ mặt vô cùng có lỗi: "Nghe nói thông tin khách hàng của các anh đều được bảo mật, thật ngại quá, bạn của tôi lại không muốn lãng phí thời gian, cho nên hy vọng anh xem thái độ của cậu ta trước, cậu ta hỏi cái gì thì đừng đóng mực, cứ tuyển dụng từ đầu là được*."
* [不要墨迹, 从头招来]: Theo như mình hiểu thì chỗ này nghĩa là không cần đầy đủ trình tự các bước, cứ vào thẳng vấn đề luôn, chỉ cần nhìn thái độ của Đoàn Sâm là được. (nếu có gì không đúng thì các bạn góp ý cho mình nhé)
Tầm mắt Thẩm Tử Dương liếc qua bên trái, thấy một người trẻ tuổi đang lười biếng dựa vào cửa sổ, y không biết đó là ai, Tề Kiệt nhắc nhở: "Nhìn người đối diện anh đấy."
Vì thế Thẩm Tử Dương lập tức nhìn về phía người đối diện.
Người nọ cũng là một người đàn ông rất trẻ, thế nhưng sắc mặt hắn không được tốt lắm, vẻ mặt u ám, lúc này còn hơi xanh xao, nhìn rất giống như vừa mới có người cướp vợ của hắn.
"Anh, anh là..."
"Ai yêu cầu anh bán chiếc nhẫn này?"
Thẩm Tử Dương nhìn chiếc nhẫn, vô thức đáp: "Chúng tôi không tiện tiết lộ thông tin khách hàng..."
Y lập tức im bặt khi nhìn thấy con dao quân dụng Thụy Sĩ vụt ra từ trong tay đối phương: "Nói trọng điểm đi, bằng không thì tôi sẽ chặt đứt gân tay gân chân của anh rồi ném xuống biển đấy."
Thẩm Tử Dương nuốt nước bọt, Thích Trực đã lên tiếng: "Đây là Đoàn tổng của Thiên Cự, anh cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, dù sao cậu ta cũng là một người có máu mặt, một khi đã đạt được thứ mình muốn thì tự nhiên sẽ buông tha cho anh thôi."
Đây là vén lên thân phận, để Thẩm Tử Dương hiểu rõ được tình huống hiện tại, đồng thời cũng khiến y bớt sợ hãi mà tin tưởng hơn.
Tất nhiên Thẩm Tử Dương cũng biết một chút về những thiếu gia giới nhà giàu, y nhanh chóng hiểu ra, thành thật nói: "Chiếc nhẫn này là do ngài Diệp ủy thác tôi bán lại."
"Người đó gọi là gì?"
"Diệp, Diệp Bạch Tư."
Đoàn Sâm nắm lấy con dao, chậm rãi hỏi: "Hai người quen nhau từ khi nào?"
"Khoảng năm năm trước." Thẩm Tử Dương nói xong, không hiểu vì sao lại cảm thấy sắc mặt của hắn càng thêm u ám, y nín thở, Tề Kiệt bước đến bày ra một vài bản vẽ trước mặt y, anh nói: "Anh nhìn xem, có phải những thứ này đều đã qua tay của anh không?"
Thẩm Tử Dương càng xem càng cảm thấy kinh hãi, y do dự đáp: "Đều, tôi đều gặp qua rồi, năm năm trước, ngài Diệp đưa cho tôi một lô đồ cổ rất có giá trị, nhờ tôi giúp bán chúng đi, lúc sau lại đứt quãng, cơ bản là anh ta sẽ đưa hàng cho tôi một hoặc hai tháng một lần, lâu hơn chút thì là nửa năm... Chiếc nhẫn này là cái gần đây nhất."
===
Bun: Tự nhiên tưởng tượng cảnh Đoàn Sâm cầm mã tấu cười vl =)))))) Giống cái meme này nè: