Hắn cúi đầu ngồi trên sô pha, hô hấp đè nén cực độ.
Sự thật đã rõ ràng, Diệp Bạch Tư chưa bao giờ nói dối, chỉ có mọi người xem nhẹ anh mà thôi.
Chẳng trách Diệp Bạch Tư dần dần không muốn nói gì nữa, chẳng trách anh cảm thấy nói chuyện với mình cũng chỉ bằng thừa.
Có ai quan tâm đến lời anh nói đâu.
Tề Kiệt gọi: "Đoàn Sâm..."
"Tôi đúng là một tên cặn bã."
Tề Kiệt: "...?"
Anh nói: "Không phải, sao cậu lại tự trách mình được, Diệp Bạch Tư lén lút bán những món quà mà cậu đã tặng cho cậu ta suốt năm năm, có sai thì cũng phải là cậu ta sai trước chứ? Nói không chừng thì cậu ta cũng đã lên kế hoạch rời khỏi cậu từ lâu rồi đấy."
"Không phải lén lút." Thích Trực sửa lại: "Là do chúng ta quá tin tưởng Đoàn Sâm, mà Đoàn Sâm thì lại không để cậu ta vào mắt."
Tề Kiệt đần mặt: "Cậu đang nói giúp Diệp Bạch Tư đấy hả?"
"Tôi đang khách quan trình bày sự thật mà." Thích Trực nói: "Chưa tính đến chuyện chúng ta là người ngoài, tại sao Đoàn Sâm lại không phát hiện được điểm bất thường trong khi mỗi ngày đều ở chung với cậu ta? Đoàn Sâm còn là người đầu tiên không tin khi nghe cậu ta bâng quơ nói mình đã bán hết đồ đấy."
Tề Kiệt vô thức nhìn Đoàn Sâm, anh cau mày nói: "Cậu đang nói gì vậy?"
Đây chẳng phải là đang đâm dao vào lòng Đoàn Sâm à?
"Đoàn Sâm." Thích Trực hỏi: "Rốt cuộc cậu với Diệp Bạch Tư là quan hệ gì thế, là bao dưỡng hay là yêu nhau?"
Tề Kiệt cũng vô thức suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, lúc Đoàn Sâm mang Diệp Bạch Tư ra mắt lần đầu tiên, bọn họ tưởng là cả hai yêu nhau, Đoàn Sâm cũng đã nói: "Đây là người yêu tôi."
Thế nhưng sau đó Diệp Bạch Tư ở chung với Đoàn Sâm, bởi vì anh luôn xuất hiện cùng Đoàn Sâm và dành phần lớn thời gian ở nhà nên dần dần mọi người bắt đầu trêu chọc, nói Diệp Bạch Tư là chim hoàng yến mà Đoàn Sâm nâng niu, hai người cũng chưa từng phản bác điều này.
Dần dần, tất cả mọi người đều biết rằng Diệp Bạch Tư là chim hoàng yến mà Đoàn Sâm bao dưỡng, về phần chim hoàng yến có nghĩa xấu hay tốt thì lại chẳng có ai truy xét.
Ai cũng cảm thấy sau này hai người sẽ kết hôn, dù sao cũng đã ở chung tám năm rồi, đời người có bao nhiêu lần tám năm đâu?
"Đúng, là yêu nhau." Đoàn Sâm chống tay lên trán, hắn vẫn một mực cúi đầu, nói: "Là yêu nhau, em ấy là người yêu của tôi, tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà, em ấy là người yêu của tôi."
"Trong ấn tượng của tôi cũng là như vậy." Thích Trực nói: "Tôi còn nhớ rõ là cậu theo đuổi cậu ta trước."
"Phải..."
"Diệp Bạch Tư yêu cậu cũng không phải là giả." Thích Trực nói: "Tại sao cậu ta lại đột nhiên bán quà đi? Trước đó đã xảy ra chuyện gì mới được?"
"Cậu đừng tra hỏi cậu ấy nữa, nói không chừng là Diệp Bạch Tư giả vờ thôi, sau đó thì cậu ta không thể tiếp tục diễn kịch..."
"Nếu vậy thì cậu ta có thể trực tiếp rời đi mà, tại sao phải tiếp tục ở lại làm gì? Huống hồ, dựa vào những gì tôi biết về cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không đùa giỡn với tình cảm của mình đâu. Đoàn Sâm, cậu nhớ lại xem, dựa vào thời gian mà Thẩm Tử Dương cung cấp ấy, cậu ta bắt đầu bán quà đi từ tháng Mười Hai của năm năm trước... Chắc chắn trước đó đã xảy ra chuyện gì rồi." Thích Trực nói: "Cũng có thể là do tính cách của cậu đấy, nhớ lại xem mình có nói gì quá đáng không."
Tề Kiệt: "..."
Chuyện này đúng là có khả năng thật.
Đoàn Sâm nghiêm túc nhớ lại, trong lòng chợt ngẩn ra, hắn đột nhiên nhớ đến mình đã phát hiện thời điểm mà Diệp Bạch Tư thay đổi.
Hôm đó, hắn nhìn Diệp Bạch Tư đang chăm sóc cây cỏ, mở miệng hỏi: "Sao gần đây em trầm lắng thế? Có phải là có tâm sự gì hay không?"
Diệp Bạch Tư nhẹ giọng trả lời: "Dù gì thì anh cũng chỉ thích khuôn mặt với thân thể của tôi thôi mà, tính nết tôi trầm lắng thì có sao?"
Cuộc đối thoại này lập tức kết nối với một cuộc đối thoại khác cách đây năm năm.
"Đánh tôi làm gì?" Là giọng của bản thân, Đoàn Sâm biết đó chỉ là một câu nói đùa: "Ôi, may mà tôi chỉ thích khuôn mặt với thân thể của em thôi đấy, em dữ thế này thì ai mà chịu được em hả?"
Mà vẻ mặt của Diệp Bạch Tư ngay lúc đó lại dường như có chút không thích hợp.
Tề Kiệt há miệng thở dốc, rốt cuộc anh cũng bắt đầu không chịu đựng Đoàn Sâm nổi nữa: "Cậu bị đần hả? Hai người đang yêu nhau mà cậu lại đi nói những lời này? Đây chẳng phải là đâm dao vào tim người ta sao?"
"Không thể chỉ đơn giản như vậy được." Thích Trực nói: "Nếu cậu nói những lời này lúc cả hai mới quen nhau thì Diệp Bạch Tư sẽ chỉ xem như cậu nói đùa mà thôi, trừ phi lúc đó giữa hai người đã bắt đầu có vấn đề rồi."
Những gì Diệp Bạch Tư nói trong lối đi ở trung tâm thương mại vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn.
"Tôi đã nghĩ rằng chúng ta ít nhất có ba năm, lại dần dần phát hiện anh chỉ thật lòng yêu tôi hai năm mười một tháng, sau đó tôi bị buộc phải nhận ra rằng có lẽ chỉ là hai năm mười tháng..."
Và trò đùa mà hắn đưa ra là giao ước tám năm sau.
Lúc đó, Diệp Bạch Tư đã tỏ rõ hoài nghi rằng hắn không yêu anh chút nào.
Thích Trực: "Nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta cứ tạm thời xem câu nói đó là giọt nước làm tràn ly đi, cậu ta nên đề nghị chia tay cậu thay vì bán quà mới phải."
"Có đề nghị..." Đoàn Sâm nói: "Em ấy còn nói sẽ trả hết quà lại cho tôi, hôm đó tôi rất bận nên chỉ có thể lấy giao ước tám năm ra giữ chân em ấy trước, khi nào về sẽ nói chuyện sau... Nhưng lúc tôi về nhà thì em ấy giống như đã trở thành một con người khác vậy, tôi nói gì em ấy cũng chỉ ừm một tiếng, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra cả."
Tề Kiệt bắt đầu hỗn loạn, bình thường Đoàn Sâm không thích nói chuyện cá nhân nên anh chưa bao giờ nghĩ lại có người nói chuyện yêu đương như vậy: "Cho nên, cậu, cứ coi như chưa có gì xảy ra hết à?"
"Tất nhiên là không." Có lẽ là bắt trúng đài nên ngữ khí Đoàn Sâm có chút bất lực: "Tôi quan sát em ấy hai hôm, sau đó có một ngày..."
Dường như ký ức dần dần xâu chuỗi lại.
Một ngày nọ, Diệp Bạch Tư đột nhiên nhẹ giọng hỏi hắn: "Tôi muốn bán hết những món quà anh tặng cho tôi, anh thấy thế nào?"
Đó là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với Đoàn Sâm sau hai ngày, cảm xúc vốn đang căng thẳng của Đoàn Sâm khẽ thả lỏng, hắn thản nhiên liếc anh một cái, cẩn thận trả lời: "Miễn em vui vẻ là được."
Tề Kiệt nhận ra có gì đó không ổn: "Cho nên trước khi bán đồ thì cậu ta đã trưng cầu ý kiến của cậu luôn rồi à?"
Đoàn Sâm không nói nên lời.
Ấn đường của Thích Trực nhảy lên: "Cậu đáp ứng cậu ta?"
"Mấy hôm đó em ấy rất không vui, nếu như việc bán quà có thể khiến em ấy vui vẻ thì..."
"Đoàn Sâm." Tề Kiệt cố nhịn xuống xúc động muốn mắng hắn: "Sau khi cậu ta đề nghị chia tay thì cậu lấy giao ước tám năm ra trói buộc cậu ta lại, rõ ràng là cậu biết cảm xúc của cậu ta không đúng, cậu không làm rõ lí do nó không đúng thì thôi, sao còn đồng ý cho cậu ta bán quà đi chứ?"
"Tôi chỉ muốn em ấy có thể vui vẻ một chút, sau khi tôi nói như vậy thì em ấy quả thực rất vui, cho nên..."
"Đừng nói nữa." Thích Trực cắt lời hắn, y đau đầu nhìn người bạn tốt của mình: "Cậu không cần phải nói nữa đâu, tôi biết rồi, vì cậu ta vui vẻ nên cậu cũng an tâm, xem như chuyện này cho qua luôn, đúng không?"
Đoàn Sâm không nói gì, rõ ràng là đang ngầm thừa nhận.
"Tiền đề là tình cảm giữa hai người xảy ra chuyện, trong bối cảnh này, cậu ta nói muốn bán quà đi chính là đang hy vọng cậu có thể quan tâm cậu ta hơn một chút, đáng lẽ cậu phải từ chối cậu ta, nói là những món quà đó đều do một tay cậu cẩn thận lựa chọn, tại sao lại đột nhiên muốn bán chúng."
Tề Kiệt tiếp lời Thích Trực: "Thế nhưng cậu lại đồng ý, điều này có nghĩa là cậu vốn không cần cậu ta, không cần đến tín vật giữa hai người, giống như những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì đối với cậu vậy."
"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi, kể từ đó Diệp Bạch Tư chỉ xem cậu như một loại giao dịch thôi, đúng không? Trước đây tôi còn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên hỏi cậu ta giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói với tôi rằng cả hai đã tìm được phương thức sống chung phù hợp nhất." Thích Trực nói: "Tất cả mọi người xung quanh chúng tôi đều cho rằng hai người sẽ kết hôn, chưa tính đến chuyện trêu chọc thường ngày, song lúc đó các cậu lại cứng rắn biến yêu đương trở thành bao dưỡng, Đoàn Sâm, cậu nói đúng, tất cả đều là lỗi của cậu, chỉ khi nào cậu căng thẳng thì mới bắt đầu tỉ mỉ xem xét lại mối quan hệ giữa hai người, một khi bình tĩnh lại rồi thì cậu lập tức hiện nguyên hình, lại bắt đầu xem nhẹ nhu cầu của cậu ta."
"Về phần Diệp Bạch Tư, cậu ta cũng bắt đầu thay đổi vị trí của mình, trơ mắt nhìn cậu ngày càng trở nên ngang ngược ngạo mạn, mà tất cả mọi người lại cho rằng lòng bao dung và nhường nhịn sâu không thấy đáy của cậu ta là một lòng một dạ yêu cậu."
Trong số những người này bao gồm cả bản thân Đoàn Sâm.
"Điên hết rồi." Tề Kiệt ngồi xuống sô pha nói: "Nhưng có một điều mà tôi không hiểu, tại sao Diệp Bạch Tư lại phải chịu đựng cậu đến tám năm? Chỉ là một cái thỏa thuận miệng thôi mà, cậu ta luôn có thể trực tiếp chạy lấy người mới phải."
Đoàn Sâm siết chặt nắm tay.
Thích Trực nói: "Có thể là do bản thân cậu ta là người như vậy."
"Vậy thì cậu ta cũng có nhiều hợp đồng tinh thần thật." Tề Kiệt nói: "Thế nhưng nếu cậu ta là người như vậy thì chắc cậu ta cũng rất ghét những người không biết giữ lời hứa lắm nhỉ?"
"Ê, cậu có thả bồ câu cậu ta bao giờ chưa?"
Đoàn Sâm: "..."
Đã thả rất nhiều lần là đằng khác.
"Tôi thấy là cậu nên quên chuyện này đi." Thích Trực cũng có chút mệt mỏi sau một hồi trò chuyện như vậy: "Thảo nào hôm bữa gọi điện cậu ta lại lạnh lùng với tôi thế... Suốt tám năm qua, cậu ta nuông chiều cậu đến mức cậu coi trời bằng vung như này, e rằng cậu ta biết hết những thói hư tật xấu của cậu rồi, làm sao có thể quay lại với cậu nữa?"
Đoàn Sâm: "..."
Tề Kiệt cảm thấy Thích Trực hơi tàn nhẫn, dao này đâm cũng đau thật, anh an ủi: "Thôi thì dù sao cậu ta đã không yêu cậu từ năm năm trước rồi, tôi nghĩ cậu không cần để trong lòng quá nhiều đâu."
Đoàn Sâm: "..."
"Đúng." Thích Trực ngồi xuống bên cạnh, y vỗ vai hắn nói: "Cậu cứ coi như cậu ta chỉ yêu tiền của cậu đi, vậy thì có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
Đoàn Sâm trực tiếp nhìn y chòng chọc.
Thích Trực: "... Sao?"
"Cậu nói đúng." Đoàn Sâm nghiêm túc nói: "Em ấy yêu tiền của tôi."
"Ờ." Tề Kiệt ngồi ở bên kia bảo: "Cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi."
"Em ấy thích tiền của tôi, vậy thì có khác gì thích khuôn mặt, cơ thể và tâm hồn của tôi đâu?"
Tề Kiệt: "???"
Thích Trực: "Cậu đừng nghĩ mãi như thế nữa."
"Không." Đoàn Sâm dần dần khôi phục lại một chút khí lực, hắn vươn tay cầm chiếc nhẫn lên, trong mắt dâng lên vài phần hy vọng, lẩm bẩm nói: "Em ấy thích tiền của tôi, còn tôi thì lại thích kiếm tiền, em ấy rời khỏi tôi thì sẽ không có tiền, tôi rời khỏi em ấy thì sẽ không có ai giúp tôi tiêu tiền... Sao có thể như thế được?"
"Xong rồi." Tề Kiệt sờ trán hắn nói: "Đoàn Sâm, cậu bị khùng rồi hả?"
Đoàn Sâm không để ý đến anh, hắn rời khỏi ghế sô pha, giống như cuối cùng cũng đã bắt được một cọng rơm cứu mạng, bước nhanh đến chỗ điện thoại bàn ấn một dãy số.
"Đoàn tổng ạ."
"Giúp tôi soạn một thỏa thuận chuyển nhượng tài sản." Đoàn Sâm nhấn mạnh từng chữ một: "Tôi muốn dùng danh nghĩa của mình tự nguyện chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Diệp Bạch Tư."
Rõ ràng đại não của đối phương không theo kịp trong vài giây, "Đoàn tổng... Ngài, ngài có gọi nhầm số không ạ?"
"Anh không phải là luật sư Lương sao?"
"Vâng, phải ạ."
"Vậy thì cứ làm theo những gì tôi nói đi."
Căn cứ vào nguyên tắc ông chủ là trên hết, luật sư Lương không thể không tiếp nhận sự ủy thác này, thế nhưng y vẫn làm tròn bổn phận mà hỏi: "Điều kiện là gì ạ?"
Tề Kiệt trơ mắt nhìn theo, anh bước đến hai bước bảo: "Đúng rồi, cậu có thể ra điều kiện để Diệp Bạch Tư kết hôn với cậu đấy."
"Không." Đoàn Sâm chậm rãi rũ lông mi, hắn mím môi nói: "Chuyển nhượng toàn bộ, vô điều kiện."