Thất Nguyệt chạy ra cửa xem xét tình hình rồi lại quay về nói với Diệp Bạch Tư: "Con chó bị bắt đi mất rồi, chúng ta cùng đi gặp hàng xóm mới đi."
"Tôi không đi đâu, lúc nào dùng bữa chung thì..."
"Đi đi mà." Thất Nguyệt kéo anh: "Tôi đi một mình sợ lắm."
Diệp Bạch Tư bất đắc dĩ bị cậu kéo tay bước ra cửa, hai người cùng đến nhà sát bên. Thất Nguyệt nhấn chuông, cậu dán mặt vào camera chào hỏi: "Có ai ở nhà không? Chúng tôi ở nhà kế bên nè, hàng xóm láng giềng phải làm quen với nhau một tí, sau này có gì còn lo cho nhau nữa."
Đoàn Sâm nghe thấy giọng của Thất Nguyệt thì im lặng.
Một người thích gây hấn như Nhạc Lan lúc này cũng nín họng không hề hé răng.
"Có ai ở đây không ạ." Những lọn tóc xoăn nhỏ của Thất Nguyệt vểnh lên trên màn hình: "Xin chào?"
Nhạc Lan nói: "Đừng cho em ấy vào."
Đoàn Sâm nhếch mép cười khẩy, trực tiếp mở cửa điện tử bằng điều khiển từ xa.
Dù sao người đến cũng chẳng phải Diệp Bạch Tư, hắn sợ quái gì.
Cổng mở ra, Thất Nguyệt kéo Diệp Bạch Tư bước vào. Đoàn Sâm đang định đi tới mở cửa thì Nhạc Lan nhảy qua móc lấy cổ hắn, y nghiến răng nghiến lợi bảo: "Tôi đã nói là đừng cho em ấy vào cơ mà!"
Khuôn mặt của Đoàn Sâm trở nên đỏ bừng, hắn chật vật vẫy y ra, sau đó nhanh nhẹn mở cửa, Nhạc Lan muốn xông đến đóng lại nhưng đã chậm mất một bước. Trùng hợp làm sao, y tình cờ chạm trán với Thất Nguyệt.
Mắt to nhìn mắt nhỏ, mặt người nhìn đầu heo.
Nhạc Lan đứng im không nhúc nhích.
Đoàn Sâm đứng bên cạnh cửa nở nụ cười khinh thường: "Không phải cậu muốn gặp cậu ta sao? Đứng ngây ra đó làm gì nữa, ôm một cái đi chứ."
Ánh mắt của Nhạc Lan xuyên qua Thất Nguyệt rơi vào Diệp Bạch Tư đang đứng phía sau. Tuy niềm vui và nỗi buồn của con người không thể tương thông, thế nhưng nếu có thể kéo người khác xuống địa ngục chung thì vẫn có thể cân bằng được tâm lý. Nhạc Lan bảo: "Nói chuẩn đấy, vậy cậu cũng ôm Diệp Bạch Tư một cái đi chứ nhỉ?"
Cả người Đoàn Sâm cứng đờ, hắn chậm rãi quay mặt nhìn về phía cửa.
Trong mắt Diệp Bạch Tư mang theo ý cười, anh nhìn hắn từ trên xuống dưới, dường như đang cố ý chỉ ra: "Hàng xóm mới à?"
Thất Nguyệt đưa tay chọc vào mặt Nhạc Lan, đối phương đau đến mức co quắp, y hung dữ bảo: "Đừng có lộn xộn coi!"
Thất Nguyệt lộ vẻ tò mò: "Hai người bị làm sao thế?"
Nhạc Lan nói: "Bất cẩn nên ngã thôi, em lại đây xức thuốc cho tôi xem nào."
Thất Nguyệt bị kéo đi, chỉ còn lại Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư ở cửa. Yết hầu của người đàn ông khẽ cử động, hắn nói: "Tôi nấu bữa trưa rồi, em ăn chung nhé?"
Diệp Bạch Tư không phản đối, anh vừa bước vào đã nghe thấy Thất Nguyệt hỏi: "Hồi nãy có hai con chó hoang cắn nhau ngoài cửa đó, các anh có nhìn thấy không?"
Đoàn Sâm không lên tiếng.
Nhạc Lan đen mặt: "Không."
Thất Nguyệt nhìn y một cái, cậu buồn bã nói: "Cơ mà bên quản lý tài sản ở Trân Uyển tốt ghê, em thấy tới bốn người đến lận, bọn họ còn mang theo lưới bắt chó với gậy dài nữa, không biết hai con chó kia có bị đánh chết hay không."
"Có thể lắm." Diệp Bạch Tư tiếp lời phụ họa: "Bình thường chó hoang ở đây rất sợ người, nếu cắn nhau dữ dội như vậy thì hẳn là hai con chó điên, tất nhiên nếu đánh chết chúng sẽ an toàn hơn đó."
"Đánh chết thì tốt rồi, nếu không thì thật đáng sợ." Thất Nguyệt lộ vẻ yên tâm, cậu hỏi Nhạc Lan: "Anh trai có nghĩ như vậy không?"
Nhạc Lan mạnh mẽ đẩy đầu cậu một cái, đổi lại là sự nhẫn tâm không chút lưu tình khi xức thuốc của Thất Nguyệt.
Y nhăn nhó, đau đến mức rít gào, Đoàn Sâm vừa nghe đã thấy phiền phức: "Cậu có chút tiền đồ được không hả."
"Cậu gato chứ gì." Nhạc Lan liếc nhìn Diệp Bạch Tư một cái: "Có giỏi thì kêu cậu ta xức thuốc cho mình đi."
Đoàn Sâm đưa trái cây cho Diệp Bạch Tư, hắn nhẹ giọng nói: "Em ăn trước đi, cứ mặc kệ anh ta."
Sau đó hắn cầm hộp thuốc đi vào phòng tắm.
Bên ngoài, Nhạc Lan ôm lấy tay Thất Nguyệt, "Tôi kêu em xức nhẹ thôi, em không hiểu tiếng người hả?"
Thất Nguyệt mếu máo, Nhạc Lan chậc lưỡi, y vươn tay ôm người vào lòng nói: "Ok ok tôi sai rồi, đừng tủi thân nữa, nói đi, chừng nào thì em về nhà?"
Diệp Bạch Tư rời khỏi phòng khách, anh rẽ vào hành lang, đứng ở cửa phòng tắm nhìn người đàn ông đang soi gương xức thuốc.
Đoàn Sâm nhìn anh trong gương: "Sao em lại vào đây?"
"Chán." Diệp Bạch Tư liếc nhìn hộp thuốc hỏi: "Có muốn tôi giúp anh không?"
Trong lòng Đoàn Sâm như có dòng nước ấm chảy qua, hắn rất muốn cười, thế nhưng vì động vào vết thương nên không thể không rụt lại khóe miệng, nói: "Được."
"Qua bên kia đi, nắng tốt hơn."
Diệp Bạch Tư cầm lấy hộp thuốc, Đoàn Sâm lập tức đi theo bước chân của anh, hai người đến góc ban công rồi cùng ngồi xuống ghế sô pha, Diệp Bạch Tư mở hộp ra lấy tăm bông và lọ thuốc.
Làn da của anh trắng như sứ, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh. Đoàn Sâm ngây người ngắm nhìn, hắn mơ hồ cảm thấy năm tháng yên bình biết bao.
"Anh đặc biệt chuyển đến đây để gặp tôi à?"
Đoàn Sâm định thần lại, hắn nói: "Ừm."
Một tay Diệp Bạch Tư ôm lấy khuôn mặt của hắn, chấm tăm bông đã nhúng nước thuốc lên khóe mắt hắn thật nhẹ, giọng điệu lẫn động tác của anh đều rất dịu dàng: "Sao anh lại đánh nhau với Nhạc Lan?"
Đoàn Sâm nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn hết lần này đến lần khác của Nhạc Lan trong phòng khách, vết thương của hắn trái lại như đang được vuốt ve. Hắn nói: "Tại cậu ta chửi em... cậu ta nói em bắt cóc Thất Nguyệt."
"Chỉ vậy thôi hả?" Diệp Bạch Tư nở nụ cười, anh cụp mắt cầm kéo lên, cắt băng gạc cho vừa với những vết thương lớn nhỏ, sau đó nói: "Anh quan tâm đến anh ta làm gì?"
Vết thương bị băng gạc phủ lên, Đoàn Sâm bảo: "Tôi không muốn nghe cậu ta nói về em như vậy."
"Hồi trước những gì người khác nói còn tệ hơn thế này nhiều." Diệp Bạch Tư dịu dàng cắm một nhát dao vào tim hắn: "Lúc đó chẳng thấy anh bảo vệ tôi."
"... Xin lỗi em."
Diệp Bạch Tư lại cầm tăm bông lên, chấm nước thuốc giúp hắn xử lý khóe miệng, anh nói: "Sau này không cần làm vậy đâu, anh cứ mặc kệ anh ta đi."
Lại là câu nói này.
Đoàn Sâm không phân biệt được thực hư: "Em thật sự không để ý sao?"
Động tác trên tay Diệp Bạch Tư đột nhiên nặng nề hơn một chút, khóe mắt của Đoàn Sâm co rụt lại, anh dừng tay hỏi: "Đau không?"
"Không đau."
Diệp Bạch Tư chấm vào miệng vết thương của hắn rồi nhẹ nhàng ấn xuống, Đoàn Sâm đau đến mức lông mày nhảy dựng, nghe anh hỏi: "Không đau thật à?"
Đoàn Sâm nặng nề nói: "Đau."
"Vậy tại sao anh lại nói không đau?"
"Tại vì... tôi không muốn làm phiền em."
Diệp Bạch Tư đặt tăm bông xuống, một lần nữa cắt băng gạc. Anh không nói lời nào, thế nhưng Đoàn Sâm lại cảm thấy giống như anh đang lẳng lặng khiển trách, nếu năm đó hắn có thể đặt mình vào vị trí của anh và suy nghĩ một chút thì mọi chuyện đã khác rồi.
Vì sao Diệp Bạch Tư lại nói như vậy, chẳng phải là vì anh không muốn làm phiền hắn ư.
Diệp Bạch Tư sắp xếp đồ vật vào hộp gọn gàng, anh vẫn luôn ngăn nắp như thế, giống như không gì có thể khiến cho anh dao động.
Đoàn Sâm đột nhiên không cầm lòng được mà duỗi tay ôm lấy eo của anh.
Diệp Bạch Tư vô thức nghiêng người định đẩy hắn ra, tuy nhiên đã thấy một cái đầu lớn nhào vào lòng mình rồi di chuyển lên ngực.
Cửa sổ ban công mở hờ, gió nhẹ nhàng thổi qua, Diệp Bạch Tư ngồi yên không nhúc nhích.
Đoàn Sâm được voi đòi tiên, hắn chậm rãi khoanh hai cánh tay dài lại, thân thể áp sát đến, sau đó ủi vào vòng tay của anh.
Diệp Bạch Tư cau mày: "Đoàn Sâm, buông tay."
"Một chút thôi." Đoàn Sâm rầu rĩ nói: "Một chút thôi là được rồi."
Bất ngờ là Diệp Bạch Tư không tiếp tục đẩy hắn nữa.
Anh biết cảm giác thích một người là như thế nào, năm đó anh cũng vậy, ôm lấy Đoàn Sâm, hy vọng có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút, và khi mái tóc được hắn nhẹ nhàng vuốt ve thì sự ngọt ngào trong tim dường như có thể dâng trào.
Tóc của Đoàn Sâm rất cứng, bởi vì ngắn nên còn có chút đâm tay. Ngón tay Diệp Bạch Tư dừng ở sau gáy hắn, người đàn ông khẽ cử động, sau đó hắn lại siết chặt lấy thắt lưng của anh.
Vào lúc đó, Diệp Bạch Tư bỗng cảm thấy hơi mềm lòng.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, là Thất Nguyệt đi đến: "Diệp Diệp ơi, anh đang ở đâu vậy?"
Diệp Bạch Tư mạnh mẽ hất cái đầu đang nằm trong lòng mình ra, Đoàn Sâm không kịp đề phòng nên đập mạnh đầu vào bàn, nhất thời nổ đom đóm mắt.
Khi Thất Nguyệt ló mặt vào, Diệp Bạch Tư đã đứng lên đáp lại: "Đây."
Đoàn Sâm ôm cục u mới nổi trên đầu, Thất Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt cậu khó hiểu: "Đoàn Sâm bị làm sao thế?"
"Đừng để ý đến anh ta." Diệp Bạch Tư khẽ xoa đầu Thất Nguyệt: "Chúng ta về thôi."
"Nhưng mà anh ta nấu cơm rồi kìa." Thất Nguyệt chỉ vào bàn, cậu nói: "Tôi bưng ra đây hết rồi, nhiều đồ ăn lắm đó, không ăn thì phí lắm."
Cậu có một loại ám ảnh với đồ ăn vượt xa người thường, Diệp Bạch Tư quay đầu lại nhìn Đoàn Sâm, đối phương lập tức đứng lên bảo: "Tôi vốn định gọi em... gọi hai người đến ăn cơm."
Chó cắn chó miệng toàn lông*, sau đó còn cùng nhau mất mặt trước người yêu của mình. Hiếm khi Nhạc Lan giữ được cái miệng bỉ ổi như hiện tại, y vốn rất có khí phách không muốn ngồi dùng bữa ở nhà Đoàn Sâm, thế nhưng Thất Nguyệt đã ngồi xuống bàn ăn trước, mang bộ dạng đánh chết cũng không đi, vì vậy y đành phải ngồi xuống theo, thấp giọng nói: "Em làm sao vậy, thật sự không định trở về nhà nữa đúng không?"
* [狗咬狗一嘴毛]: Khi một người làm tổn thương người khác thì người đó cũng sẽ bị tổn thương bởi những gì mình đã làm; hoặc cả hai cùng thua; hoặc một bên thắng nhưng cả hai đều bị thương, không ai được lợi hơn ai.
"Chừng nào ăn xong thì em về."
Nhạc Lan yên tâm, Đoàn Sâm múc một chén canh cho Diệp Bạch Tư, tận tâm phục vụ đặt đến trước mặt. Nhạc Lan chậc lưỡi, y liếc nhìn bàn tay đang múc canh của Thất Nguyệt, đợi cậu mang đến cho mình, song chỉ thấy cậu kê miệng nhỏ vào húp.
Sắc mặt y thay đổi, giơ chân đá đối phương một cái: "Em làm gì vậy? Tôi chưa ăn mà em đã ăn rồi là sao?"
Thất Nguyệt đứng lên, cậu vừa định động tay thì chợt nghe Diệp Bạch Tư hỏi: "Anh không có tay à?"
"Cậu cũng có tay đó thôi, sao lại ngồi đó không nhúc nhích?"
Diệp Bạch Tư chưa kịp trả lời thì Đoàn Sâm đã lên tiếng trước: "Tôi tự giác chủ động phục vụ cho em ấy được chưa."
Nhạc Lan trừng mắt nhìn hắn, tự hỏi tên này đang đứng về phe ai, "Cậu có chí khí hơn một chút được không hả? Nhìn xem cậu đã trở thành cái gì rồi? Bộ cậu là người hầu của cậu ta à?"
"Đúng vậy." Đoàn Sâm ngồi bên cạnh Diệp Bạch Tư, hắn gắp cho anh hai đũa đồ ăn, nói: "Kệ cậu ta, em cứ việc ăn phần mình thôi."
Nhạc Lan có chút uất nghẹn, y quay sang trừng Thất Nguyệt một cái: "Em còn ngồi đó làm gì?"
Thất Nguyệt tốt tính đặt muỗng xuống, lại nghe thấy Diệp Bạch Tư bảo: "Để anh ta tự làm."
"Diệp Bạch Tư." Nhạc Lan nổi giận: "Tôi cóc quan tâm chuyện của các cậu, thế nhưng Thất Nguyệt là người của tôi, cậu liệu hồn biết điều một chút. Hơn nữa, chẳng phải cậu cũng là người được hầu hạ sao, cậu có tư cách gì mà nói tôi?"
Đoàn Sâm nhấn mạnh lần nữa: "Tôi tự giác chủ động phục vụ cho em ấy."
"Thất Nguyệt cũng thế mà!"
Thất Nguyệt bất mãn nói: "Em không có."
Nhạc Lan: "..."
Y không duy trì mặt mũi được nữa, vừa tự múc canh vừa nói: "Đoàn Sâm à, cậu soi gương xem mình đã trở thành cái gì đi, cậu không thể sống thiếu cậu ta được hả? Ngược đời thế?"
Đoàn Sâm không chút do dự đáp: "Đúng vậy."
Nhạc Lan chỉ hận rèn sắt không thành thép, y húp một ngụm canh gà, che giấu lương tâm bảo: "Chẳng bằng một góc canh Thất Nguyệt nấu cho tôi."
Thất Nguyệt không hé răng, Đoàn Sâm nghĩ đến bát canh Đồng Hương Kê nhiều năm trước, trong lòng chợt cảm thấy cân bằng.
Ít nhất thì Diệp Bạch Tư không dùng Đồng Hương Kê lừa gạt hắn.
Sau khi ăn xong, Nhạc Lan kéo Thất Nguyệt trở về xe, y bất mãn: "Hôm nay em khiến tôi mất mặt lắm đấy, có biết không hả?"
Thất Nguyệt nói: "Diệp Diệp chấp nhận Đoàn Sâm rồi sao?"
"Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, theo tôi thấy thì Diệp Bạch Tư chỉ đang đùa giỡn cậu ta thôi." Nhạc Lan vẫn canh cánh chuyện canh gà trong lòng, "Hôm nay em làm tôi mất mặt như vậy, tối nay tôi không cho em ăn cơm đâu."
Không biết là vô tình hay cố ý, Thất Nguyệt hoàn toàn không hề để bụng lời uy hiếp của y, ánh mắt cậu sáng lên đầy mong đợi: "Em cũng muốn anh tự giác chủ động nấu cơm làm canh giặt đồ cho em giống như thế."
"Em nằm xuống ngủ một giấc là được."
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi." Nhạc Lan châm chọc nói: "Trong mơ cái gì cũng có."
Sau khi Thất Nguyệt và Nhạc Lan rời đi, Diệp Bạch Tư đứng dậy giúp Đoàn Sâm thu dọn, thế nhưng lại bị hắn giật lấy: "Để tôi tự làm được rồi, em cứ tự nhiên đi."
Diệp Bạch Tư nói: "Vậy tôi về nhé."
Đoàn Sâm gật đầu: "Được."
Nếu đã như vậy thì Diệp Bạch Tư cũng không nán lại lâu hơn nữa, anh đi thẳng về nhà.
Mấy ngày sau, bố Đoàn gọi điện thoại đến: "Sao rồi? Con nói chuyện với Diệp Diệp chưa?"
Đoàn Sâm thở dài: "Hôm mới chuyển tới thì tụi con ăn cơm chung rồi."
Đoàn Cao Sơn chỉ trích hắn: "Chẳng phải bố đã nói với con rồi sao, Diệp Diệp giữ dáng tốt như thế chắc chắn là phải thường xuyên tập thể dục, nếu mỗi ngày con dậy sớm chạy bộ vài vòng thì chẳng lẽ không có cơ hội à?"
"Vâng." Lúc đầu hắn chạy từng vòng, trung bình nửa tiếng sẽ đi qua nhà Diệp một lần, sau đó hắn chỉ chạy nửa vòng thôi, cứ mười lăm phút thì đi ngang nhà Diệp. Tiếp theo hắn chỉ đơn giản chạy con thoi một trăm thước, trung bình vài phút sẽ đi ngang nhà Diệp một lần, mãi đến sang nay hắn mới rốt cuộc "ngẫu nhiên chạm mặt" Diệp Bạch Tư đang vứt rác ở cửa.
Hắn hỏi Diệp Bạch Tư: "Em không tập thể dục buổi sáng à?"
Diệp Bạch Tư nói: "À, tôi có máy chạy bộ ở nhà rồi."
Đoàn Sâm không còn gì để lưu luyến: "Bố có cách nào khiến cho tất cả những máy chạy bộ trên thế giới biến mất sau một đêm không?"
"Bố là bố của mày." Đoàn Cao Sơn nói: "Nghĩ sao bố có khả năng đó được vậy?"